KHÓC ĐI, CẦU XIN CÀNG TỐT - CRY, OR BETTER YET, BEG
CHƯƠNG 30 - TỚ SẼ CỐ GẮNG HẾT SỨC
Sau khi ăn tối no nê, Layla và Kyle đi bộ xuống phố vào ban đêm, mỗi người cầm một cây kem trên tay. Mặc dù cô đã bảo với cậu rằng hãy nhanh chóng quay lại và chuẩn bị cho bài thi ngày mai nhưng Kyle vẫn bướng bỉnh."Tiêu hóa thức ăn là chìa khóa để chuẩn bị tốt cho ngày mai."Câu trả lời tự tin đến mức Layla không thể bác bỏ được."Vậy chúng ta đi dạo một chút nhé. Nhưng Kyle à.""hả.""Tại sao cậu lại muốn kết hôn với tớ?"Layla thận trọng hỏi với đôi môi vẫn còn vương lại vị kem ngọt ngào, mát lạnh."Nếu là vì cậu cảm thấy tội nghiệp tớ...""Layla Llewellyn."Giọng nói gọi tên cô lạnh lùng đến lạ thường. Trong lúc Layla đang hoảng loạn thì Kyle đã đứng trước mặt cô."Cậu có nghĩ tớ là loại người điên đến mức muốn cưới ai đó vì lòng thương hại không?"Layla không thể nói gì vì cô sợ vẻ mặt xa lạ của Kyle."Được rồi. Thế giới rộng lớn và có rất nhiều người điên như thế. Nhưng Layla, ít nhất đó không phải là tớ".Kyle hít một hơi thật sâu, như thể đang kìm nén cơn giận của mình."Tại sao ư? Bởi vì tớ yêu cậu.""Kyle...""Đó là lý do duy nhất của tớ. Bởi vì tớ yêu Layla Llewellyn."Kyle, người đang nhìn xuống khuôn mặt lo lắng của Layla, thở dài và cười."Và ai sẽ cảm thấy thương hại cho ai? Là cậu hay là tớ, người đã bị từ chối hàng trăm lời cầu hôn. Chính tớ mới là người đáng được thương hại, Layla."Kyle xoa nhẹ tóc Layla và bắt đầu bước về phía trước một bước. Cậu chắc chắn rằng mình đang làm một vẻ mặt khá ngu ngốc, nhưng cậu không muốn Layla nhìn thấy điều đó. Layla dường như hiểu được cảm xúc của cậu và đi theo cậu, giữ khoảng cách một bước.Trong khi bước đi trong im lặng, cả hai lại đến trước khách sạn."Vào đi."Kyle quay lại với nụ cười trên môi lần nữa."Ồ, nghĩ lại thì, hôm nay tớ đã không làm thế."Kyle nhìn xuống cây kem đang tan chảy rồi từ từ ngước lên."Chúng ta kết hôn nhé, Layla."Mặc dù rõ ràng là cậu sẽ bị từ chối nhưng cậu cảm thấy kỳ lạ khi bỏ qua nó vì giờ đây nó giống như một việc phải làm hàng ngày. Nhưng, Layla, người lẽ ra phải chào một cách thản nhiên, vì lý do nào đó lại im lặng trước mặt Kyle.Kyle nheo mắt nhìn Layla thật kỹ. Tớ sẽ không kết hôn. Đôi môi đáng lẽ phải đưa ra câu trả lời tử tế nhưng vô tâm đó dường như từ từ mở ra, và những lời khó tin bật ra."Ừ.""...Layla?"Giật mình, Kyle đánh rơi cây kem đang cầm. Kem tan chảy làm bẩn mũi giày của cậu, nhưng đó có lẽ là một điều tốt."Hả... Vậy là cậu đồng ý kết hôn à?"Layla cụp mắt xuống và gật đầu đáp lại những lời nói lắp bắp của cậu."Cậu sẽ kết hôn phải không? Với tớ?"Cậu hỏi lại với giọng run run. Layla nhìn cậu với vẻ mặt xấu hổ và khẽ gật đầu một lần nữa.Layla cố gắng nói thêm, nhưng Kyle phát ra một tiếng reo hò gần như hét lên và bất ngờ ôm lấy cô."Aaaaa!"Ngay cả khi những người đi ngang qua khách sạn nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc và ngay cả khi Layla hét lên vì ngạc nhiên, Kyle cũng không quan tâm và xoay cô lại trong khi ôm Layla trong tay.Đó là một đêm mùa xuân với làn gió thơm thổi.Đêm đó, Kyle có một giấc mơ. Ước mơ của cậu là cưới Layla và sống một cuộc sống bình thường, hạnh phúc như ông bà Ettman.Layla đã từng nói: Tương lai khi có nhà riêng, cô mong có được một luống hoa nhỏ. Cô thường cười bẽn lẽn, nói rằng cô sẽ rất vui khi những bông hồng cô trồng trên luống hoa đó bén rễ và nở rộ.Trong giấc mơ, cậu thấy Layla đang chăm sóc luống hoa đó. Đứa trẻ đang chơi bên cạnh Layla, cô xinh đẹp hơn cả bông hồng đang nở rộ. Ánh nắng trong trẻo và tiếng cười đùa vui vẻ của đứa trẻ.'Bố-!'Đứa trẻ phát hiện ra Kyle đã chạy đến chỗ cậu. Đó là một cô bé xinh đẹp với mái tóc vàng trông giống Layla. Đứa trẻ nhỏ hơn vẫn đang chập chững nhảy lên chào Kyle.Khi bước về phía Layla đang ôm con gái mình, một cơn gió nhẹ thổi qua. Hương thơm ngọt ngào của hoa hồng thoang thoảng trong gió. Nhìn cậu, Layla mỉm cười. Đẹp hơn nhiều so với giấc mơ đẹp đó.Kyle tỉnh dậy sau giấc mơ kéo dài. Có lẽ nhờ cảm giác hạnh phúc đó mà cậu đã vượt qua bài kiểm tra tốt hơn mong đợi rất nhiều. Ước mơ đó sẽ sớm trở thành hiện thực. Liệu có thể có một phước lành lớn lao như vậy tồn tại trên đời này không?Khi rời khỏi phòng thi, cậu cảm thấy như mình có thể bay cao lên trời như thế này. Khoảnh khắc nhìn thấy Layla ngồi trên băng ghế bên ngoài tòa nhà đợi cậu, cậu cảm thấy như mình vừa trôi vào không gian."Layla!"Khi cậu gọi to tên cô, Layla ngẩng đầu lên. Layla, người gấp cuốn sách nhỏ cô đang đọc và gói nó vào một chiếc túi đeo trên vai, tiến lại gần bằng những bước chân nhẹ nhàng và nhanh nhẹn."Sao rồi? Bài kiểm tra có khó không? Cậu có nghĩ rằng cậu hoàn thành tốt không?""Cậu lo lắng về mọi thứ nhỉ."Kyle hất cằm lên một cách tự mãn."Layla, đây là Kyle Ettman. Là Kyle Ettman, người không biết mùi vị đứng thứ hai trong học tập.""À. Vâng, vâng. Cậu đã nói vậy mà."Layla cũng phá lên cười."Tớ đã quên mất anh Ettman thông minh đó trong giây lát.""Tớ bắt đầu cảm thấy buồn đấy. Từ giờ trở đi xin hãy luôn ghi nhớ điều này."Kyle ranh mãnh nắm lấy tay Layla. Dù bị sốc nhưng Layla vẫn không giật tay ra. Ánh nắng cuối chiều mùa xuân trên khóe môi Kyle cong lên thành nụ cười rạng rỡ, thật chói mắt."Cậu có chắc là mình đã làm tốt bài kiểm tra không?"Kyle mỉm cười, nghĩ rằng Layla thật dễ thương khi cô ấy thận trọng hỏi như đang lo lắng."Đừng lo. Sẽ không có chuyện đáng tiếc là chúng ta không thể vào đại học cùng nhau vì chỉ có mình tớ trượt đâu.""Ý tớ không phải vậy..."Má của Layla hơi đỏ lên. Khi ý nghĩ về thứ gì đó ngọt ngào như trái đào chín hiện lên trong đầu, Kyle chợt cảm thấy khát. Thật đáng tiếc vì đây là khuôn viên trường. Nếu đây là một con phố yên tĩnh, có lẽ cậu đã lấy hết can đảm để hôn cô ấy. Không. Nếu cậu làm điều gì đó như thế mà không có lý do, Layla sẽ sợ hãi và rút lui, nên có lẽ cậu nên đợi thêm một thời gian nữa.À, cán xẻng.Kyle quyết định xem xét cán xẻng. Cái xẻng khổng lồ đầy đất và nụ cười rùng rợn của chú Bill.Nắm tay nhau, cả hai chậm rãi đi dạo quanh khuôn viên trường. Từ tòa nhà y tế nơi Kyle sẽ học đến tòa nhà sinh học nơi Layla sẽ học. Chúng tôi bước đi, cười đùa và trò chuyện hào hứng, đo lường khoảng cách."Cậu chắc chắn bạn sẽ vượt qua, nhưng nó có thể hơi khó khăn với tớ."Khi cả hai đến phòng sinh học, Layla thì thầm với giọng nghiêm túc."Sao cậu lại lo lắng thế? "Tớ nghe nói cậu đã vượt qua bài kiểm tra thành công.""Đúng vậy, nhưng họ tuyển rất ít sinh viên nữ."Vẻ mặt của Layla trở nên buồn bã. Kyle thở dài ngắn gọn và gật đầu."Đúng vậy."Chỉ cách đây vài năm, các trường đại học hoàng gia mới cho phép sinh viên nữ đăng ký học. Vì chỉ có một số lượng rất nhỏ sinh viên được chọn nên thách thức để vào đại học đối với sinh viên nữ khó hơn nhiều."Nhưng cậu sẽ vượt qua."Kyle tự tin nói."Nếu không phải cậu, tớ sẽ tin ai nữa?""Không phải cậu đang quá tự tin sao?""Không. Đó là một kết luận có độ tin cậy cao rút ra từ tám năm kinh nghiệm tích lũy.""8 năm... Đã quá nhiều năm trôi qua rồi."Cô vẫn có thể nhớ lại một cách rõ ràng con đường cô đã đi đến Arvis trong chuyến xe chở thư, và đã rất nhiều thời gian trôi qua trước khi cô biết điều đó. Layla đột nhiên cảm thấy hình ảnh Kyle đứng trước mặt cô, giờ đã là một chàng trai trưởng thành, thật mới mẻ."Có chuyện gì thế?"Kyle cảm thấy hơi xấu hổ trước ánh mắt chăm chú của cô, lúng túng hỏi."Cậu đã trưởng thành rất nhiều."Layla vẫn gây ấn tượng với vẻ mặt nghiêm túc. Layla Llewellyn đôi khi thật đáng yêu biết bao khi cô nói điều gì đó thái quá như thế này. Kyle bối rối khi cảm thấy như thể có sợi lông mềm mại đang bay phấp phới trong ngực mình. Những lúc như thế này, cậu thực sự không biết liệu đó có phải là một ý kiến hay hay không."Ừm."Kyle cười khúc khích và gật đầu."Anh đã đủ lớn để làm chồng em rồi."*Đoạn này mình đổi cách xưng hô luôn thành "anh - em" thay vì "cậu - tớ". Cậu có thể nghe thấy Layla hít một hơi thật sâu trước những lời được thêm vào một cách lặng lẽ."Em có thích không?""Cái đó... Em không chắc."Layla, người đang cố gắng vùng vẫy, bắt đầu bước đi nhanh chóng một cách cứng nhắc. Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng đó, nụ cười trong mắt Kyle càng tươi sáng và ấm áp hơn.Trên đường về, Kyle kể về những giấc mơ đẹp sắp trở thành hiện thực. Một ngôi nhà để sống cùng nhau hằng ngày. Những đứa trẻ xinh đẹp sẽ được sinh ra vào một ngày nào đó. Một trang mới của gia đình Ettman sẽ được tạo ra cùng với những đứa trẻ đó. Kyle thích sự chờ đợi thận trọng tràn ngập trong mắt Layla. Cậu thực sự muốn biến kỳ vọng đó thành hiện thực. Cậu có một suy nghĩ hơi buồn cười và đa cảm, tự hỏi rằng liệu mình sinh ra trên đời này có phải vì mục đích đó không."Chúng ta nên có bao nhiêu đứa con? Anh ước có một con gái và một con trai.""Hm... Khoảng năm đứa?"Con số khác hẳn với thái độ nhút nhát của cô khiến Kyle bối rối. Nhưng Layla mỉm cười rạng rỡ và tiếp tục nói."Nếu có nhiều con như vậy, chúng ta sẽ không cô đơn. Bởi vì chúng ta có nhau nên mới có thể nương tựa vào nhau. Em nghĩ sẽ thật tuyệt nếu ngôi nhà đông vui những khuôn mặt giống nhau".Layla trông rất tươi sáng khiến Kyle cảm thấy cay đắng hơn một chút. Cậu cảm thấy như mình có thể nhìn thấy khoảng thời gian cô đơn của Layla phía sau nụ cười rạng rỡ đó."Năm... Ừm, Layla. Anh sẽ cố gắng hết sức!""Hả?"Đôi mắt Layla mở to trước những lời hứa lớn tiếng mà Kyle buột miệng nói ra. Hai người đang ngơ ngác nhìn nhau gần như cùng một lúc đỏ mặt."Ừm, không phải như vậy à?"Kyle, người có khuôn mặt đỏ hơn Layla một chút, lùi lại một bước."Anh nghĩ em chỉ nghĩ như vậy thôi!""Em cũng vậy!"Layla cũng sửng sốt và bắn trả.Hai người vốn còn bối rối và không thể giao tiếp bằng mắt, giờ đã buông tay và bước đi trong khi vẫn giữ khoảng cách khoảng một bước. Kyle, người đang liếc nhìn một bên khuôn mặt tái nhợt của Layla, bật ra một tiếng cười mà anh đã cố kìm nén."Nhưng Layla, em còn xấu hổ khi nói những điều như vậy mà vẫn quyết tâm sinh năm em bé không?"Trời ơi.Layla hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại nhìn Kyle với ánh mắt cau có."Có lẽ em không nghĩ rằng một con cò sẽ cho bạn năm đứa con. Cô Llewellyn của chúng ta biết mọi thứ ngoại trừ hình học."Sau khi trêu chọc cô một cách tinh nghịch hơn một chút, Layla bắt đầu đi lại với vẻ cau mày. Tiếng cười vui vẻ của Kyle ngày càng lớn hơn cùng với tiếng giày của anh ấy gõ ngày càng nhanh hơn."Đi với anh, bà Ettman!"Tiếng kêu vui tươi vang vọng khắp sân trường mùa xuân. Layla bây giờ bắt đầu chạy. Mái tóc tết sau lưng cô đung đưa vui vẻ.Kyle trân trọng cảnh tượng phía sau. Cậu cảm thấy như mình đang quay trở lại giấc mơ đẹp đẽ đó một lần nữa. Cậu không muốn thức dậy. Mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store