ZingTruyen.Store

Khoc Di Cau Xin Cang Tot Cry Or Better Yet Beg

Người tài xế được yêu cầu dừng xe một lúc đã dừng xe bên đường trồng cây tiêu huyền. Những chiếc lá xanh thẫm đung đưa trong gió chiều.

Matthias thong thả bước đi trên con đường nơi bóng tối chập chờn. Hướng về phía Layla đang đứng dưới bóng cây, hướng về phía Layla của anh.

Hai người đứng đối diện nhau nhìn nhau trong im lặng. Âm thanh duy nhất là tiếng gió thổi qua những chiếc lá ướt.

"Em đã nghĩ về điều đó chưa?"

Matthias, người kiểm tra đồng hồ trên cổ tay, lên tiếng trước. Chuyến khởi hành bị trì hoãn vì anh phải tham dự một cuộc họp vào bữa trưa. Để tham dự tiệc sinh nhật của Hoàng hậu vào ngày mai, anh phải đảm bảo rằng mình không bị lỡ chuyến tàu buổi tối.

"Món quà mà em muốn."

Khi anh nói thêm, Layla thở dài nhẹ. Người phụ nữ đứng nắm chặt tay lái xe đạp hôm nay trông càng trẻ hơn và nhỏ nhắn hơn.

Layla lại im lặng khi cô nhìn chằm chằm vào anh.

Matthias thích khoảng thời gian Layla im lặng và suy nghĩ. Càng tuyệt vời hơn khi những suy nghĩ tràn ngập trong đầu cô trở thành lời nói và chảy qua một giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu.

Thật tốt.

Cách Layla suy nghĩ và nói. Một cái bóng đẹp được tạo ra bởi lông mi dài. Anh thích đôi má tươi tắn và đôi môi tươi cười. Đối với thái độ thô lỗ của cô ấy đôi khi khiến anh khó chịu cũng vậy, và ánh mắt lấp lánh khi cô ấy tiếp tục nói những gì mình muốn nói một cách rõ ràng và rành mạch trong khi nhìn người khác. Tất nhiên, khuôn mặt đỏ bừng không còn sợ hãi hay run rẩy, tiếng thở hào hứng và thân hình nhỏ nhắn mềm mại ôm lấy anh như thể anh là tất cả trên đời cũng khiến anh vô cùng hạnh phúc.

"Em đã nghĩ ra rồi."

Cuối cùng, Layla nói và mỉm cười rạng rỡ. Lúc này khuôn mặt vốn đã tái nhợt như đang đau đớn của cô mới bừng tỉnh trở lại.

"Em có thể nói cho ngài nghe được không?"

"Nói đi."

"Nếu em nói cho ngài nghe, ngài sẽ đưa nó cho em chứ?"

Trông cô như thể đang yêu cầu được tặng quà sinh nhật. Thoạt nhìn, đôi mắt sắc bén của Công tước dường như dịu lại.

"Được chứ."

Công tước gật đầu cười nói.

"Anh sẽ đưa nó cho em."

Tiếng cười hiện lên trong đầu nhanh chóng biến mất, nhưng dư âm của nó vẫn đọng lại, làm dịu đi tâm trạng lạnh lẽo của anh.

Layla nhìn Matthias với vẻ mặt thanh thản như một buổi tối mùa xuân.

Cô biết rất rõ rằng cuộc đời của người đàn ông này quá vững chắc để sụp đổ chỉ vì mất một tình nhân. Đó có thể chỉ là một khoảnh khắc tức giận và mất mát. Và cuối cùng, anh ta sẽ sống tốt. Hãy trở thành chồng của Claudine và hạnh phúc nhé.

Tuy nhiên, Chúa ơi, xin hãy để con trở thành nỗi đau của người đàn ông này.

Layla từ từ mở môi, cầu xin với tấm lòng tha thiết.

"Xin hãy yêu em."

Mái tóc của Layla tung bay trong làn gió mát.

"Em muốn ngài yêu em."

Layla cầu xin, mỉm cười rạng rỡ và tươi tắn. Cô hy vọng khoảnh khắc này, giống như tình yêu, sẽ mãi như một cái gai cắm sâu vào trái tim anh ta. Dù anh ta có sống cuộc sống của mình mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, cô hy vọng một ngày nào đó trái tim anh ta sẽ chìm đắm trước vết thương không bao giờ lành.

Vậy liệu anh ta có khóc ít nhất một lần khi nghĩ đến cô không?

Ánh nắng vàng của hoàng hôn chiếu sáng khuôn mặt của Công tước, với một biểu cảm khó đoán. Chỉ vậy thôi, nhưng mắt cô đã đỏ hoe. Như để phủ nhận sự thật đó, Layla cố gắng cười rạng rỡ hơn. Khi cô nghĩ về cuộc đời của mình mà người đàn ông này đã hủy hoại không chút do dự, những giọt nước mắt của Kyle và tiếng la hét của chú Bill, cô có thể làm bao nhiêu cũng được.

"Thật nhiều. Thật lâu."

Layla thì thầm nhẹ nhàng bằng một giọng ngọt ngào.

Tạm biệt.

Giống như một lời tạm biệt cuối cùng.

Tạm biệt, tạm biệt mãi mãi.

----------------------------

Mark Evers, đứng trước cửa xe hàng ghế sau đang mở, tỏ ra bối rối và kiểm tra thời gian. Vẻ mặt của những người hầu khác đang đợi phía sau anh cũng không khác gì.

Mặc dù giờ tàu khởi hành đang đến rất gần nhưng Công tước vẫn không có dấu hiệu di chuyển. Ánh hoàng hôn càng lúc càng đậm để lộ những đường nét trên khuôn mặt đang chìm trong suy tư.

"Chủ nhân."

Mark Evers, người quyết định rằng mình không thể trì hoãn thêm nữa, lịch sự thúc giục.

Lúc này Matthias mới quay sang nhìn anh. Đôi mắt ngài ấy vẫn điềm tĩnh như thường lệ, nhưng có điều gì đó hơi khác. Có nên nói rằng đó giống khuôn mặt của một người vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng mà không biết đó là gì không?

"Chúng ta sắp hết thời gian rồi. Ngài phải đi ngay bây giờ."

"Được."

Công tước hạ tay vuốt cằm xuống và trầm giọng trả lời.

"Tất nhiên rồi."

Anh bước lên xe với những động tác nhẹ nhàng như thường lệ.

-----------------------

Matthias dẫn đầu, và những người hầu của anh theo sau. Mặc dù nhà ga đông đúc nhưng không có người qua đường nào chặn đường Công tước Herhardt. Nhờ vậy, nhóm của họ đã có thể đến trước sân ga nơi chuyến tàu đi Latz đang dừng một cách đúng giờ.

Matthias vội vàng đi trước, băng qua đám đông đang dọn đường và lên tàu. Chuyến tàu chở họ, hầu như là những hành khách cuối cùng, nhanh chóng bắt đầu rung và di chuyển.

Matthias nheo mắt nhìn khung cảnh trôi qua bên ngoài cửa sổ tàu. Đi đi về về từ thủ đô chỉ là một phần vô cùng bình thường của cuộc sống hàng ngày. Hơn nữa, đây chỉ là một chuyến đi ngắn ngủi trong một tuần. Đó chỉ là điều không nên khiến anh lo lắng và bồn chồn như thế này.

Matthias rời mắt khỏi cửa sổ tàu, ngả người sâu vào ghế và nhắm mắt lại. Sau đó, đôi mắt xanh tươi sáng xuất hiện. Nó có màu tương tự như những chiếc lá non mùa này.

Tình yêu là gì?

Đó là một lời nói hoàn toàn bất ngờ. Có lẽ đó là lý do tại sao thật khó để rũ bỏ cảm giác kỳ lạ này. Ngoài ra, anh không thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.

Matthias chỉ im lặng nhìn Layla. Sự im lặng không phải là cố ý. Chỉ là tình yêu, một từ xa lạ mà anh không ngờ được thốt ra từ miệng người phụ nữ đó, đã khiến anh không nói nên lời.

Khoảnh khắc im lặng ngọt ngào tưởng như chỉ có hai người tồn tại trên thế giới này lại nhanh chóng kết thúc. Người hầu cận không thể đến gần để thúc giục anh nên đã ra hiệu bằng cách hắng giọng vài lần từ xa, và chỉ khi đó Matthias mới nhận ra tín hiệu.

Trước khi quay lại, Matthias nhìn vào đôi mắt xanh xinh đẹp đang cười một cách trống rỗng đó. Cũng có thể đó là một lời nói dối, nhưng điều đó không thực sự quan trọng.

Anh có cảm giác như mặt đất dưới chân đang sụp xuống, nhưng anh lại không có cảm giác như đang rơi. Giống như đôi cánh. Người phụ nữ đó, người phụ nữ nhỏ bé đã hủy hoại hoàn toàn cuộc đời anh, dường như là sự cứu rỗi của anh.

Khi anh mở mắt ra lần nữa, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển sang bóng tối trong trẻo. Bây giờ hình dáng Layla đã bay lên trên bầu trời.

Layla không đuổi theo anh khi anh rời đi mà chỉ nở một tiếng cười ngắn. Cô ấy chỉ dừng lại ở đó và nhìn vào lưng anh ấy. Rất lâu sau khi xe khởi động.

Bóng dáng người phụ nữ ngày càng nhỏ đi, có lúc không còn nhìn thấy được nữa. Nhưng Matthias đã nhìn lại nhiều lần sau đó. Mỗi lần như vậy, cổ anh lại vặn vẹo. Nắm tay của anh đã bị siết chặt. Cảm giác như có một vật thể lạ bắt đầu sâu trong ngực anh dần dần mạnh lên khi anh càng đi xa Layla.

Matthias lại quay đầu về phía khung cảnh đang lùi dần phía sau đường ray xe lửa. Như thể Layla đã bị bỏ lại ở đó.

Những khoảnh khắc như vậy vẫn tiếp tục ngay cả sau khi đến Latz.

Mặc dù Mattius trung thành với cuộc đời của Công tước Herhardt nhưng thỉnh thoảng anh vẫn nhìn lại. Trong phòng tiệc của hoàng cung tráng lệ. Khi xe đi qua Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên nằm ở trung tâm thành phố Latz. Không trừ một lần nào, khi một người phụ nữ nhỏ nhắn với mái tóc vàng đi ngang qua.

Mỗi lần như vậy, hình ảnh cuối cùng về khuôn mặt của Layla trong trí nhớ của anh lại trở nên rõ ràng hơn một chút. Nụ cười quá rạng rỡ khiến Matthias lo lắng. Có vẻ như nó sẽ lấp lánh như ánh sáng mặt trời rồi biến mất trong bóng tối. Đó là một suy nghĩ thảm hại.

Matthias đứng dậy khỏi ghế, đi đến cửa sổ như thói quen và kéo rèm ra. Chỉ đến khi đối mặt với khung cảnh đang diễn ra trước mắt, anh mới nhận ra đây không phải là Arvis.

Matthias lặng lẽ nhìn xuống thành phố nơi Layla sẽ sớm chuyển tới sống.

Có phải cô ấy nói rằng anh là loại người coi mọi việc đều dễ dàng với mình không?

Matthias sẵn sàng đồng ý với điều đó. Đó là thế giới của anh. Nếu anh muốn điều gì, anh có nó. Nếu anh muốn điều gì, nó phải đạt được. Không cần phải chú ý đến bất cứ ai. Dù sao thì anh cũng đã làm như vậy.

Có lẽ là mùa hè năm đó, vào một buổi chiều nắng chói chang, chiếc xe đạp cũ đi dọc con đường trồng cây tiêu huyền rồi bị ngã, khi những phép tính cảm xúc phức tạp hiện lên trong một thế giới đơn giản và rõ ràng như vậy.

Khi anh nghĩ lại ngày hôm đó, anh có cảm giác như nghe thấy tiếng bánh xe đạp quay trong không trung. Tiếng gió thổi qua, rung chuyển những chiếc lá tươi tốt, và cả tiếng tim anh đập mạnh.

Mọi thứ thật dễ dàng.

Ngoại trừ em, mọi thứ trên thế giới này đều như vậy.

Matthias thở dài và tựa lưng vào khung cửa sổ.

Hôm nay gia đình Brandt quyết định đến thăm dinh thự ở Latz. Đáng lẽ đây là một cuộc gặp để thảo luận về việc chuẩn bị cho đám cưới, vốn đã đến gần.

Anh sắp kết hôn.

Chuyện đó không liên quan gì đến Layla. Nó phải như vậy. Vì vậy, anh nên bước đi mà không cần nhìn lại, hướng tới con đường của mình, bước vào cuộc sống nên là như vậy..

Nhưng liệu một cuộc sống như vậy có thể tồn tại?

Ngay khi một câu hỏi sắc bén xuất hiện, một tiếng gõ cửa vang lên. Đó là một hầu gái đến để thông báo về chuyến thăm sớm hơn dự định của gia đình Bá tước Brandt.

----------------------------

Claudine mặc chiếc váy mùa xuân mới may, trông tươi tắn và rạng rỡ như một bông hoa mới nở. Ánh mắt của hai vị Nữ công tước tiền nhiệm nhìn cảnh tượng đó lộ ra vẻ hài lòng không có ý định che giấu.

Đêm qua, trong bữa tiệc tổ chức ở Hoàng cung, Claudine là tiểu thư được chú ý nhiều nhất.

Những kỳ vọng của thế giới xã hội đối với Nữ công tước Herhardt tiếp theo là rất cao, nhưng Claudine lại có vẻ ngoài của một tiểu thư quý tộc còn đáp ứng được nhiều hơn những kỳ vọng đó. Vị hoàng hậu ngạo mạn cũng sẵn sàng thừa nhận con gái nhà Brandt đã đánh bại chính con gái mình để trở thành Nữ công tước. Tất cả những gì còn lại bây giờ là sự hoàn thành của cuộc đính ước này, điều mà cả hai gia tộc đã nỗ lực rất nhiều để đạt được trong một thời gian dài. Khi cô ấy trở thành  Herhardt, cô ấy sẽ tiếp tục truyền vinh quang sang thế hệ tiếp theo.

"A, Công tước Herhardt! Ngài đang ở đây!"

Claudine nhìn thấy Matthias bước vào phòng khách liền mỉm cười vui vẻ. Sau khi chào hỏi lịch sự, Matthias bước những bước chậm rãi về phía họ.

Mặc dù trông anh cực kỳ giống Công tước Herhardt nhưng Claudine lại nín thở với một cảm giác khó chịu kỳ lạ. Tối hôm qua cũng vậy. Mặc dù luôn ở bên cạnh Claudine như một vị hôn phu hoàn hảo, nhưng đôi mắt của Matthias không hề tập trung vào cô dù chỉ một giây. Điều đó vẫn vậy kể cả khi hai người chạm mắt nhau.

"Cô có muốn đi dạo trong vườn với tôi một lát không?"

Khi màn chào hỏi xã giao sắp kết thúc, Matthias đột nhiên đưa ra đề nghị. Đôi mắt của Claudine cũng như những người khác đang theo dõi đều mở to mắt trước sự việc chưa từng có này.

"Đi dạo... Mình ngài và tôi ư?"

"Vâng, thưa tiểu thư. Tôi có chuyện muốn nói với cô."

Claudine cuối cùng cũng có thể cảm nhận được rằng vị hôn phu của cô đang nhìn cô một cách đúng mực. Nhưng điều đó không hề dễ chịu chút nào.

Trực giác của Claudine biết rằng đây là điều cô không nên nghe. Ít nhất cho đến hết mùa hè năm nay, người đàn ông này không nên nói ra.

"Chúa ơi, thưa chủ nhân!"

Ngay khi Claudine định nói không, một người hầu xuất hiện với vẻ bàng hoàng. Anh ta là hầu cận của công tước.

"Đang có khách, đây là hành vi thiếu suy nghĩ gì vậy?"

Elise von Herhardt cau mày mắng anh ta, nhưng người hầu không lùi bước. Anh ta trông như đang vội vã, nhìn xung quanh với vẻ mặt bất lực.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Matthias, cảm nhận được bầu không khí bất thường, liền hỏi một câu. Lúc này sự chú ý của mọi người đều tập trung vào người hầu. Anh nuốt nước bọt khô khốc và khó khăn lắm mới hé môi ra.

"Tôi vừa nhận được một cuộc gọi khẩn cấp từ Arvis."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store