ZingTruyen.Store

Khoc Di Cau Xin Cang Tot Cry Or Better Yet Beg

Matthias chấp nhận sự thật đó với vẻ cam chịu, và một tiếng cười khô khốc thoát ra từ môi anh. Trong khi đó, Layla, người đang lặng lẽ nhìn xuống như thể lo lắng, cẩn thận cúi xuống. Trước khi kịp thở dài khi cảm thấy ngực mình bị ép vào ngực, đôi môi dễ thương của cô đã chạm vào môi của Matthias.

Layla tiếp tục hôn anh một cách chăm chỉ, giống như một con chim nhỏ dùng mỏ mổ vào anh. Khi chứng kiến hành động khiêu khích vụng về đó, đôi mắt xanh của Matthias dần tối sầm lại. Khi anh nuốt hơi thở nóng hổi của mình, đường nét của xương và gân nổi lên từ mu bàn tay đang nắm chặt tấm ga trải giường của anh trở nên rõ ràng hơn.

Chắc chắn là có một cái gì đó.

Khoảnh khắc Layla bắt đầu cởi quần áo, Matthias đã bị thuyết phục. Mặc dù cô ấy có vẻ choáng váng và phấn khích trước cái nóng, đôi khi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi tay cô ấy dừng lại như thể chúng đã cứng đờ, khuôn mặt của Layla trông giống như một người đang đứng trước một vách đá. Tuy nhiên, cách cô cố gắng quyến rũ anh một cách tuyệt vọng vừa táo bạo vừa đáng yêu.

Cô là một người phụ nữ không thể yêu anh chỉ sau một đêm.

Trái ngược với việc sẵn sàng rơi vào ảo tưởng như vậy, lý trí của Matthias nhận thức được sự thật đó rất rõ ràng. Có lẽ có một cái gì đó mà cô ấy muốn. Matthias cũng biết rất rõ rằng chỉ vào những lúc như vậy người phụ nữ này mới nhường nhịn anh.

Nhưng điều đó không thành vấn đề.

Nếu cô muốn, anh chỉ cần đưa nó cho cô. Vì vậy, dù mục đích là gì đi nữa, chỉ cần Layla ở bên cạnh anh như bây giờ. Dù điều kiện thế nào đi nữa, chỉ cần anh có thể có được người phụ nữ này, thì đó là một giao dịch không bao giờ có thể là thiệt thòi đối với anh.

Layla, người đã gặp khó khăn khi cởi áo của Matthias, đỏ mặt và thở hổn hển. Ánh mắt cô kiên quyết nhưng tay cô ướt đẫm mồ hôi lạnh và run rẩy.

Matthias buông tấm ga trải giường nhàu nát ra và nắm lấy mái tóc chải gọn gàng của cô, vò rối. Đôi mắt của Layla mở to trước tiếng chửi thề trầm thấp xen lẫn hơi thở nặng nề của anh. Cô xấu hổ vì không thể tin rằng người đàn ông này vừa thốt ra những lời như vậy, nhưng Công tước đã giao tiếp bằng mắt không chút do dự.

Layla xấu hổ nắm lấy vai Matthias như thể khiển trách anh. Mặc dù cau mày nhưng Công tước cũng không phản kháng nhiều. Tất cả những gì anh làm là đặt tay xuống tấm trải giường lần nữa và nhìn chằm chằm vào Layla như thể đang chờ đợi hành động tiếp theo.

Tuy nhiên, Layla không thể thư giãn và dùng hết sức nắm lấy cổ tay anh. Công tước chỉ thở dài rồi thở dài, nhưng lần này anh ngoan ngoãn nghe lời.

Chỉ trong chốc lát cô đã cảm thấy nhẹ nhõm. Layla như thể đột nhiên tỉnh dậy sau một giấc mơ và ngơ ngác nhìn xung quanh. Một phòng ngủ rộng lớn và sang trọng đến đáng sợ, một con chim hoàng yến đang ngủ ngon lành trong một chiếc lồng xinh đẹp và một người đàn ông đang nằm bên dưới người cô. Khi ánh mắt cô dừng lại ở bàn tay đang nắm cổ tay anh, chút tự tin của cô đã hoàn toàn biến mất.

Ảo tưởng rằng cô chiếm thế thượng phong trong mối quan hệ này, dù chỉ trong chốc lát, thật buồn cười.

Nếu muốn, Công tước có thể khuất phục cô chỉ bằng một tay. Không phải Layla đang điều khiển, mà là do người đàn ông này chỉ đang quan sát. Khi cô nhận ra điều này, cảm giác bối rối mà cô đã quên lãng lại ùa về.

"Xin hãy tiếp tục, thưa Bệ hạ."

Công tước mỉm cười, gật đầu. Đó là một nụ cười méo mó càng khiến nó trở nên hấp dẫn hơn.

Anh vừa nói gì?

Layla choáng váng trước lời báng bổ bất ngờ.

Cô thậm chí còn không biết mình là người bị lừa...

Cô không muốn đôi mắt đỏ hoe của mình bị chú ý nên vội vàng cụp mắt xuống. Sau đó, hình ảnh cô khỏa thân ngồi trên người một người đàn ông càng khiến cô thấy rõ hơn. Khi cô hoảng sợ ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy khuôn mặt của Matthias.

Layla không còn tự tin để đón nhận ánh mắt đó và nhanh chóng vặn vẹo cơ thể, nhưng chuyển động tóm lấy eo cô và kéo cô của Matthias nhanh hơn một chút. Layla, người đã mất thăng bằng và đang vùng vẫy, cố gắng tự chống đỡ bằng cách dựa vào vai Công tước.

"A, em muốn dừng lại."

Đó là sự chân thành tha thiết của Layla.

Cô trở nên sợ hãi tất cả những điều này. Cô tin rằng mọi việc đang diễn ra theo đúng kế hoạch, nhưng trên thực tế, có thể cô đã rơi vào tay Công tước như hiện tại. Cách duy nhất khả thi là bỏ cuộc ngay bây giờ và chạy trốn khỏi người đàn ông này càng sớm càng tốt.

Được rồi. Cô thà...

"A!"

Những suy nghĩ của Layla, tiếp tục khẩn trương như thể cô đang bị thứ gì đó truy đuổi, bị phân tán mà không có một kết thúc thích hợp. Những gì còn lại ở nơi đó là một cảm giác rõ ràng. Tất cả đều là về cảm giác nóng bỏng và tục tĩu được tạo ra bởi người đàn ông đang nuốt chửng bầu ngực của cô như thể đang cắn vào đó.

Cô cố gắng chạy trốn bằng cách vùng vẫy, nhưng Công tước dường như không có ý định tỏ ra khoan dung hơn nữa. Âm thanh của bộ ngực ướt át bị mút và giọng nói mà cô không muốn tin là của mình khuấy động ý thức bất lực của Layla. Trong khi đó, bàn tay Matthias thô bạo tháo dải ruy băng đang buộc lỏng lẻo trên tóc của Layla. Cảm giác được làn tóc bồng bềnh chạm vào da mình, hơi thở của Matthias trở nên gấp gáp và dữ dội hơn.

Matthias chỉ buông Layla ra sau khi để lại những vết đỏ và vết răng trên ngực cô. Layla mất đi sức lực ở cánh tay gần như không thể đỡ được trọng lượng của cô và ngã xuống người Matthias.

"Kết thúc ư. Không được."

Matthias quay lại, lật Layla, người đang hơi nức nở trong vòng tay. Ngay lập tức, một bóng đen bao trùm Layla, người đang bị mắc kẹt bên dưới anh.

"Đã hứa thì phải giữ lời. Không phải vậy sao?"

Layla mở mắt khó khăn khi một giọng nói uể oải thì thầm vào tai cô.

"Nữ hoàng Bệ hạ của thần."

Anh bắt gặp ánh mắt của cô, mỉm cười và thì thầm. Mắt Layla càng đỏ hơn trước lời giễu cợt ngọt ngào đó. Nhưng cuối cùng cô không thể bác bỏ được.

Anh lấp đầy Layla thật chặt và bắt đầu đẩy vào người cô thật mạnh.

-------------------------

Bữa tiệc khai mạc mùa xuân ở Latz càng trở nên sôi động hơn khi màn đêm buông xuống.

Claudine, chán ngấy những điệu nhảy, âm nhạc, rượu sâm panh và trò chuyện, lặng lẽ bước vào phòng khách. Một cơn gió mang theo hương hoa thoang thoảng thổi qua khung cửa sổ đang mở.

Mùa xuân đến sớm ở Latz và hoa đã bắt đầu nở. Khi cô nghĩ rằng mùa hè sẽ đến trong chớp mắt, cô vừa cảm thấy nhẹ nhõm và vỡ mộng cùng một lúc.

"Sẽ thật rắc rối nếu nữ hoàng của bữa tiệc này đã rời đi rồi."

Khi cô quay đầu lại nhìn theo giọng nói quen thuộc chợt vang lên, cô nhìn thấy Riette. Claudine không thèm tránh mặt anh. Thật buồn cười là giờ đây mối quan hệ của hai người lại trở nên khó xử như vậy.

"Chỉ là một lúc nghỉ ngơi ngắn thôi."

"À. Tôi hiểu rồi, Nữ công tước Herhardt."

Lông mày của Claudine nhíu lại trước những lời chế nhạo của anh. Riette có vẻ khá hài lòng với những gì mình mong muốn.

"Không phải phản ứng đó là bất ngờ sao?"

"Anh."

"Một quý cô nóng lòng muốn đạt được danh hiệu Nữ công tước càng sớm càng tốt."

"Có phải vậy không. Nếu những lời chế nhạo đó khiến trái tim anh bớt tổn thương hơn một chút, em sẽ rất vui khi hiểu được."

Trái ngược với giọng nói không thoải mái của cô, vẻ mặt của Claudine rất bình tĩnh. Riette đang ngơ ngác nhìn khuôn mặt đó, cuối cùng cũng cười vô ích.

Anh có bị tổn thương không?

Nếu anh nghĩ về điều đó, nó là như vậy. Có vẻ như anh có một số mong đợi. Anh đã có một kỳ vọng ngu ngốc rằng nếu anh ngỏ lời một cách chân thành, có thể câu trả lời của Claudine sẽ thay đổi.

Vậy anh có ghét cô không?

Khi anh tự hỏi mình điều đó, nụ cười với một ý nghĩa khác vang lên.

Ước gì anh có thể ghét cô.

Từ lúc yêu cô, người được nuôi dạy như hôn thê của anh họ anh, Công tước Herhardt, anh đã tha thiết cầu nguyện cho điều đó. Nhưng dù anh có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn dậm chân tại chỗ. Dù cô cư xử theo ý muốn, ích kỷ và tham lam nhưng không hiểu sao anh lại không ghét cô gái kiêu kỳ và đáng thương này.

"Tôi rất vinh dự khi Nữ hoàng Xã hội, Nữ công tước, rất lo lắng cho nỗi tổn thương của tôi."

Riette cười lớn, bước những bước nhẹ và đến gần chiếc ghế nơi Claudine đang ngồi.

"Đó không phải là vết thương có thể chữa lành bằng vài lời nói đùa sắc bén. Phải không? Nữ công tước, người đã làm tổn thương tôi?

"Hãy giữ vững phẩm giá của chúng ta, ngài Lindmann."

"Chắc chắn rồi. Phải bảo vệ nó."

Riette tình cờ đưa tay về phía Claudine.

"Tôi chỉ muốn mời một điệu nhảy thôi, thưa tiểu thư."

Nụ cười Riette nhẹ nhàng như làn gió đêm đầu xuân. Dù đang khịt mũi bực tức nhưng Claudine vẫn không thể rời mắt khỏi tay anh.

Khi Claudine ra mắt thế giới xã hội, bạn nhảy đầu tiên của cô tất nhiên là Matthias. Mọi người đều tin rằng mọi chuyện phải như vậy và Claudine cũng vậy. Tuy nhiên, khi nghĩ lại đêm đó, điều cô nhớ nhất là điệu valse cuối cùng được khiêu vũ với Riette.

Điệu nhảy của Riette không hoàn hảo như của Matthias, nhưng có cảm giác như anh đang quan tâm và lo lắng đến cô. Dù không có phong thái tao nhã và lịch sự như Matthias nhưng nụ cười vui vẻ của anh lại chứa đựng lời chúc mừng chân thành đến cô em vì cô đã ra mắt xã hội. Mặc dù được Công tước Herhardt, người được mệnh danh sẽ trở thành chồng tốt nhất mà mọi người ghen tị, đối xử như một nàng công chúa, nhưng chính sự ấm áp mà Riette chia sẻ đã xoa dịu trái tim lạnh lùng đến lạ của cô.

Cũng giống như ngày hôm đó, Claudine cuối cùng cũng nắm tay Riette. Như anh đã nói, đó không phải là một mối quan hệ sẽ vượt qua ranh giới chỉ bằng cách khiêu vũ cùng nhau một lần. Như để chứng minh điều đó, không ai nhìn hai người bước vào cùng nhau với ánh mắt kỳ lạ.

Đó là một đêm tiệc bình thường.

Riette đang khiêu vũ tỏ ra lịch sự một cách lạ thường. Giống như một quý ông đang nhảy một điệu valse trang trọng với một quý cô mà anh gặp ở một bữa tiệc.

Vì vậy... Giống như một người lạ thân thiện.

"Thật vinh dự khi được ở nhảy cùng cô, tiểu thư Brandt."

Khi buổi khiêu vũ kết thúc, anh chào cô một cách lịch sự.

"Không. Nữ công tước Herhardt."

Riette mỉm cười khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Claudine và quay lại sau khi nói lời tạm biệt. Duy trì một tác phong sang trọng. Như Claudine mong muốn.

Đó là chuyện tốt, Claudine cảm thấy nhẹ nhõm. Cô nghĩ về điều đó không ngừng nghỉ trong suốt bữa tiệc và thậm chí trên đường trở về dinh thự của tộc đình Brandt ở Latz. Cô thực sự tin là như vậy. Cho đến khi cô cởi bỏ vẻ ngoài hào nhoáng của mình và ở lại một mình trong phòng ngủ.

Claudine trằn trọc trên giường một lúc, cuối cùng tỉnh dậy mà không thể ngủ được. Khi cô bật đèn lên, ánh sáng lan tỏa tới tận giường. Nhưng ngay cả trong ánh sáng ấm áp đó, nước da của Claudine vẫn nhợt nhạt.

Có lẽ đó là lời chia tay để kết thúc một tình yêu lâu dài không được đáp lại?

Nụ cười cuối cùng của Riette không bao giờ rời khỏi tâm trí cô. Xem ra Hầu tước, người thậm chí chưa đính ước, sẽ không chờ cô nữa. Anh cũng sẽ hoàn thành nghĩa vụ của mình và kết hôn trong năm nay. Vì vậy, sẽ tốt hơn nếu cả hai nói lời tạm biệt ở đây.

Claudine đã bị thuyết phục. Ít nhất đó là những gì lý trí cô mong như thế.

Claudine mở đôi mắt nhắm chặt, đứng dậy khỏi giường và đi về phía cửa. Nhưng cuối cùng cô không thể mở được cửa. Khi cô nghĩ rằng mình có thể đã mất Riette mãi mãi, sự tức giận và khinh miệt lạnh lùng cuộn sâu trong trái tim cô lại càng sâu sắc hơn.

Claudine chắc chắn có ý định trở thành Nữ công tước, nhưng cô không muốn chịu đựng một cuộc hôn nhân thua lỗ. Nếu cuộc hôn nhân này là một giao dịch mang tính kinh doanh thì hai người nên đối xử công bằng với nhau.

Sau khi bình tĩnh lại cảm xúc, Claudine tìm giấy và bút lông rồi ngồi xuống trước bàn. Khi cô từ từ hít vào và thở ra, đôi mắt cô càng trở nên lạnh lùng hơn.

Claudine von Brandt đã đánh mất tình yêu để dành chỗ cho cuộc hôn nhân hoàn hảo với Matthias von Herhardt. Vậy thì anh ta cũng nên như vậy. Đây chẳng phải là một thỏa thuận bất công đến nỗi chỉ có Ngài Công tước mới giành được mọi thứ, cả hôn nhân và tình yêu sao?

'Cho dù địa vị của Nữ công tước có vĩ đại đến đâu thì cũng không đáng để tự hủy hoại bản thân, Claudine.'

Cô có cảm giác như giọng nói của Riette đang lọt vào tai mình. Vì vậy, dù do dự một lúc nhưng cuối cùng Claudine cũng cầm chiếc bút lông đầy mực đến chỗ tờ giấy viết thư. Trái tim cô đã bị danh dự và danh tiếng bào mòn từ lâu.

Không phải là cô nghi ngờ lời hứa rời bỏ Matthias của Layla. Ngay cả sau khi chịu đựng sự sỉ nhục và biết tất cả mọi chuyện, cô ta cũng không phải là một con bé có thể bám lấy người đàn ông đó. Nếu Layla Llewellyn là loại phụ nữ như vậy, có lẽ cô sẽ không ghét cô ta nhiều như vậy.

Tuy nhiên, Claudine không muốn đợi đến lúc đó. Tại lại phải phải như vậy? Cô không thể giết con bé đó, nhưng cô biết chắc mình có thể làm gì để khiến cô ta đau khổ đến mức phải chết và khiến cô ta biến mất càng sớm càng tốt.

Claudine bắt đầu viết một lá thư cho người làm vườn ngốc nghếch.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store