ZingTruyen.Store

Khoai Xuyen Nhan Vat Phan Dien Lam Mat Mat Hao Quang Nhan Vat Chinh

Editor: Gấu Lam

Tác giả có lời muốn nói: Đúng vậy, các bạn không nhìn lầm, chương này thật sự chỉ có 800 chữ...... Tui cũng rất khiếp sợ!

A! Tui xấu hổ đến không dám đối mặt các bạn QAQ

"Vương huynh đang giận ta sao?" Quân Trường Duyệt không được cho vào liền ngẩn ra, hắn không khỏi nhớ tới trước khi rời cung mình đã nói lời đó với huynh trưởng, quyết tuyệt lạnh nhạt như thế, hắn tức giận cũng không có gì đáng trách.

Quân Trường Duyệt cắn chặt hàm răng, hắn lúc ấy nếu biết Tư Không Hàn trọng sinh, tất nhiên sẽ không nói những lời không  thể cứu vãn đường sống ấy.

Lão thái giám nhìn hai huynh đệ lớn lên từng ngày, trong lòng vạn phần không hy vọng nhìn thấy có một ngày hai vị chủ tử sẽ trở mặt thành thù, thấy Quân Trường Duyệt thần sắc hối hận không thôi, liền khuyên giải an ủi nói: "Điện hạ không cần đa tâm, Đại vương sủng ái ngài ngài hẳn biết rõ. Chẳng qua mấy ngày nay Đại vương ưu tư quốc hoạn, trắng đêm khó miên, hiện giờ còn đang bận rộn, chỉ kêu ngài ở bên ngoài trước chờ một chút."

Trong lòng Quân Trường Duyệt cười lạnh, ưu tư quốc hoạn? Liền tính là khất cái Trác Lộc thành nói một câu nhớ đến an nguy của Yến quốc  hắn còn tin, nếu là huynh trưởng hắn, sẽ chỉ cảm thấy buồn cười, hắn nếu thật sự đem Yến quốc để ở trong lòng, vì sao giết Tư Không Hàn lại giết Kỳ Phong? Hắn nhắm mắt lại, đem khinh thường trong lòng chế trụ, nói với lão thái giám : "Ta minh bạch, như vậy ta sẽ chờ ở chỗ này."

Trong tẩm điện, Nhiếp Gia còn đang chơi cờ cùng Thời Kham, từ sau khi nói người thua phải cởi quần áo Nhiếp Gia liền không thắng bàn nào.

Cậu vừa tắm xong, trên người vốn ăn mặc ít ỏi, mới thua hai bàn trên thân chỉ dư lại một kiện áo trong chả che được gì. Hai chân thon dài thẳng tắp lộ ở dưới ánh nến, phiếm một tầng ánh sáng nhàn nhạt như ngọc, cậu còn dựa nghiêng trên giường vân vê đánh cờ tử , lông mày nhíu lại, nhìn thế cục bàn cờ rơi vào bất lợi thần sắc thâm trầm ngưng trọng.

Nhiếp Gia một lòng muốn thắng, muốn nhìn người trong lòng ở trước mặt nình cởi sạch từng cái, lại không nghĩ rằng chính mình lại bị lột sạch.

"Ta thua."  Sau một hồi giãy giụa, Nhiếp Gia từ bỏ, chính thức thua ba bàn. Cậu một bên chậm rãi kéo áo trong xuống, một bên rất oán khí nhìn Thời Kham, "Lúc trước đều là ngươi cố ý!"

Thời Kham đặt bàn cờ qua một bên, không hề chớp mắt nhìn Nhiếp Gia ngồi quỳ ở trên giường, tựa hồ là bởi vì thẹn thùng động tác có hơi thong thả cởi kiện xiêm y cuối cùng trên người sau đó lâp tức chuyển người, đem phong cảnh giấu hết dưới tóc đen. Tuy là như thế, Thời Kham chỉ nhìn đầu vai mỹ sứ tinh tế mượt mà của hắn, đôi mắt đã đỏ.

Hắn một bước tiến lên, duỗi tay vén lên tóc đen của Nhiếp Gia khẽ hôn sau cổ cậu,  sau đó ôm chặt người vào trong lòng, ngậm  vành tai của cậu nhẹ nhàng cọ xát nói: "Muốn ta thương ngươi không?"

Tông giọng trầm thấp của Thời Kham gần ở bên tai, chấn đến Nhiếp Gia nhịn không được rụt rụt cổ, hô hấp dần dần nóng lên. Hai má cậu ửng đỏ nhắm mắt lại, thanh âm hơi run nói nhỏ đến độ không thể nghe thấy: " Muốn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store