ZingTruyen.Store

Khoai Xuyen Chi Mi Sac Hoa Hao Nguyet Vien

Hắn giống như đại cẩu ngửi tới ngửi lui trên người cô, trái gặm phải hút, Mị Sắc vừa ngứa vừa xấu hổ lại tức giận, thân hình hắn to lớn ép chặt lấy cô, làm thế nào cũng không trốn thoát khỏi đôi môi nóng bỏng cùng bàn tay to đang sờ loạn của hắn.

Cô giận đến mức sắp khóc, "Lâm Tử Hào! Anh mau thả tôi ra! Đây là nơi anh huấn luyện mà! Buổi chiều anh không đi huấn luyện sao?!", tiếng nói kiều kiều mềm mại mang theo tiếng nức nở loáng thoáng, cực kỳ ngọt ngào mê người.

Lâm Tử Hào vẫn đang nỗ lực chiến đấu với nội y ren đen đột nhiên nghe được hai chữ "huấn luyện", lúc này mới ngẩng đầu lên từ trong khe rãnh thật sâu trước ngực cô, khuôn mặt dữ tợn hoàn toàn bị dục niệm khống chế bỗng thoáng qua một chút tỉnh táo, nhưng mà rất nhanh đã bị bao phủ một lần nữa:

"Buổi chiều được nghỉ, không có huấn luyện, em đừng sợ, đây là phòng nghỉ của anh, kêu lớn tiếng đến đâu người khác cũng không nghe thấy."

Mị Sắc khóc không ra nước mắt, cô căn bản không có ý này mà?! Chỉ nghĩ là đã dời được sự chú ý của hắn đi được rồi, không cho hắn làm nữa, nhưng hắn lại còn nghiêm túc mà giải thích cho cô nửa ngày!

Một phút lơ đễnh, người đàn ông đã mở được nút thắt áo ngực trên người cô. Nội y hôm nay mặc là loại khoá mở phía trước, lúc nãy hắn giống như heo con vùi đầu cọ xát loạn xạ trên ngực cô một trận, cự nhiên trùng hợp nút khoá lại bị hắn mở ra được.

Hai con thỏ ngọc mềm như bông nháy mắt nhảy ra, làm hoa cả mắt Lâm Tử Hào, hai ngực lớn đẫy đà đứng thẳng, da thịt tuyết trắng oánh nhuận như mỡ dê, phía trên đỉnh là hai viên hồng mau, vừa hồng vừa nộn, cực kỳ mê người.

Lâm Tử Hào gấp không chờ nổi một bên cầm lấy một bên miên nhũ, mạnh mẽ vuốt ve lên, bàn tay to ngày thường chơi bóng rổ lại không bọc được hết toàn bộ viên cầu, luôn có nhũ thịt tràn ra từ khe hở giữa các ngón tay màu mạch. Cảnh sắc dâm mĩ làm Lâm Tử Hào thú huyết sôi trào, bụng nhỏ bốc lên một ngọn lửa, nháy mắt lan tràn đến toàn thân, bốc cháy thành ngọn lửa ɖu͙ƈ vọng hừng hực.

Bị nhiệt độ cực nóng trên cơ thể hắn truyền đến làm tê dại cả người, tiểu huyệt lại không tự chủ được mà chảy ra một hồ nước xuân. Mị Sắc vội vàng kẹp chặt hai chân, thầm hận tiểu huyệt không có tiền đồ, thừa dịp ý thức còn thanh tỉnh vội vàng kịch liệt phản kháng thêm.

Lâm Tử Hào đang muốn cúi đầu nhấm nháp một phen bởi vì cô giãy giụa, môi mỏng khó khăn lắm mới cọ qua đỉnh hồng mai, lại vẫn không làm nó vào miệng như ý nguyện được. Quá không ngoan rồi. Nháy mắt Lâm Tử Hào giống như gió lốc, tuỳ tay bắt lấy nịt ngực vừa mới bị ném qua một bên, cầm lấy hai cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô đặt lên đỉnh đầu, thành thạo mà cột lại với nhau, chặt chẽ buộc lại để phòng ngừa cô tránh thoát được.

Mị Sắc sợ đến ngây người, cái tên xấu xa này! Lúc trước người này đâu có thô lỗ tàn bạo như thế này đâu, thật là quá thẹn mà, giống như tù binh nhỏ của hắn, bị cởi đến trần truồng trơn bóng, tùy ý để mặc hắn xoa bóp, không chỉ như thế... Càng đáng sợ hơn là... dâm thuỷ cô chảy càng lúc càng nhiều, giống như một dòng suối nhỏ theo hoa kính róc rách chảy ra, thì ra trong xương cốt cô là loại người này?

Mị Sắc xấu hổ cùng giận dữ muốn chết, đành phải kẹp chặt hai đùi thon dài, nỗ lực không cho Lâm Tử Hào phát hiện cô đang hưởng thụ, thật khó a, ô ô ô...

Kiều nhân nhi dưới thân cuối cùng cũng thành thật, bấy giờ Lâm Tử Hào mới bắt đầu chuyên tâm thành kính mà chơi đùa thân thể như muốn dụ người phạm tội này. Sau khi cánh tay bị trói lên, vòng eo cô gái nhỏ cũng không khống chế được mà hơi nâng lên theo, hai luồng mềm mại càng thêm tròn trịa đứng thẳng, như là chủ động muốn nhét vào trong miệng hắn, Lâm Tử Hào cực kỳ vừa lòng.

Một tay bắt lấy một bên viên cầu chơi vui vẻ vô cùng, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại vuốt ve núm nhũ hoa chưa hoàn toàn nhô lên, sử dụng cả móng tay của ngón cái không ngừng moi đào, làm cho cô gái nhỏ kiều suyễn kêu lên, rất nhanh, vật nhỏ mẫn cảm liền nở rộ đứng thẳng dưới tay hắn.

Lâm Tử Hào xấu xa mà nhéo viên đậu phộng lớn phía trên đầu nhũ hoa, lôi kéo lay động không ngừng, nãi cầu mềm mại cũng nhộn nhạo hình thành từng vòng nhũ sóng. Một cảnh sắc mê hoặc lòng người, hắn không hề do dự, đột nhiên cúi đầu, mồm to nuốt lấy một bên nộn nhũ hoa, thậm chí còn dùng hàm răng sắc nhọn nhẹ nhàng cắn xé, bộ dán ăn ngấu nghiến như là muốn nuốt cả Mị Sắc vào bụng.

Hai bên đầu nhũ hoa bị hắn cắn đau muốn chết, nhưng mà chính trong sự đau đớn ấy lại mang theo chút tê dại không thể giải thích được. Mị Sắc hận hắn không thương hoa tiếc ngọc, càng hận thân mình mẫn cảm của mình, chịu không được đùa giỡn của người ta, cho dù là bị đối xử thô bạo thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được khoái cảm như bị điện giật.

Thật sự bị sự dâm đãng của bản thân doạ sợ rồi, Mị Sắc nhịn không được nhỏ giọng nức nở, tiếng rên rỉ kiều kiều mềm mại như mèo con còn có tác dụng mạnh hơn cả bất cứ loại thuốc kích thích nào. Lâm Tử Hào buông ra nhũ thịt bị chà đạp không còn gì trong miệng mình, phát ra một tiếng gầm thô cứng. Cuối cùng vẫn không khống chế được dục vọng kêu gào trong cơ thể, một cánh tay khác nhanh chóng xé nát quần lót nhỏ đáng thương còn sót lại trên người cô gái nhỏ.

Tức khắc mắt Lâm Tử Hào càng thêm âm trầm, tầm mắt hỗn loạn tia sáng lại nóng như lửa, trần trụi mà nhìn về phía tiểu huyệt mê người. Hoa huyệt sạch sẽ không có một cọng lông, phấn nộn giống hệt như đỉnh hồng mai trên hai nhũ hoa lớn, dường như muốn người đến đùa bỡn tàn phá một phen.

Đến quần lót của mình cũng lười cởi, Lâm Tử Hào tuỳ tay túm lấy cởi ra một nửa, côn thịt lớn uy vũ dữ tợn liền gấp không chờ nổi mà nhảy ra, hùng hổ gật đầu chào với miệng nhỏ phía dưới của Mị Sắc. Trong bụi cỏ là một cây côn thịt thô to nóng hôi hổi thẳng tắp ngẩng đầu, gân xanh vờn quanh, uy phong lẫm liệt.

Mị Sắc không khỏi rùng mình một cái, Lâm Tử Hào cao 1m9, nhìn thân hình hắn cũng có thể biết, tiểu gia hoả của hắn khả năng cũng sẽ là một cự vật to lớn, nhưng không đoán được nó lại là một cây đồ vật thô lớn đến như vậy nha! Cô cao đến 1m73, tuy rằng so với con gái thì là cao, nhưng ở trước mặt Lâm Tử Hào cô chỉ là trẻ con mà thôi! Huống chi tiểu huyệt mình còn hẹp hơn so với người bình thường một chút... Nếu tên tiểu tử này thật sự đi vào trong cơ thể cô... Cô sẽ chết đó! Cô không cần đâu!

Mị Sắc sợ đến mức liên tục lui về sau, thân mình nhỏ không ngăn nổi run rẩy, "Không cần! Tôi không cần! Lâm Tử Hào! Anh tránh ra!"

Đáng tiếc đã quá muộn, khi đàn ông đã lên dây cung thì đã xác định không thoát được nữa, làm sao có thể cho phép cô lùi bước, Lâm Tử Hào thấp giọng dụ dỗ nói: "Quần lót đều ướt đẫm rồi mà còn nói không cần, nếu hôm nay anh không thoả mãn em, em giận anh thì làm sao bây giờ, ngoan."

Ngữ khí tuy rằng ôn nhu, động tác lại một chút cũng không thấy thương tiếc tí nào, hai tay tách ra cầm lấy mắt cá chân, nhẹ nhàng liền đã kéo cô trở về, đặt hai đùi thon dài lên hai bên hông hắn, sau đó liền nhắm ngay Thuỷ Liêm Động ướt đẫm kia, đặt cự long vào vị trí, thẳng tắp đi vào hang.

"A!!!!!!", Mị Sắc không chịu nổi mà ngã xuống, cổ thon dài như thiên nga cong lên về phía sau, phát ra một tiếng thét chói tai thật dài, đầy thê lương cùng đau đớn.

Mặc dù đã nước non đầy đủ, đã bôi trơn, nhưng kích cỡ của hắn cũng quá mức khủng bố, cô thật sự không thể thừa nhận, nơi non mềm nhất cơ thể giống như bị một thanh kiếm chẻ đôi ra. Mị Sắc tức khắc trắng bệch cả khuôn mặt, gắt gao cắn cánh môi dưới, ý muốn giảm bớt đau đớn cực hạn kia.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store