ZingTruyen.Store

Khoai Xuyen Chi Mi Sac Hoa Hao Nguyet Vien

Du Ngạn Thanh trong thời gian ngắn đã trải qua chuyện bi thương cùng hạnh phúc nhất trong đời người, mấp máy môi mỏng không biết nên biểu đạt tâm tình phức tạp trong giờ phút này ra sao.

Thở ra một hơi thật dài, ở trong thư phòng một mình ngồi cả đêm, lại là một đêm không ngủ, trên cằm vốn dĩ trơn bóng lại mọc ra mấy cọng râu nhỏ, khí sắc có chút tiều tuỵ.

Mị Sắc không tim không phổi lại ngủ rất ngon, sáng sớm dậy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, con mắt sáng ngập nước, làm người ta chỉ muốn ôm sát vào lòng ngực hung hăng hôn một ngụm mới được.

Nha hoàn vẻ mặt vui sướng chúc mừng cầu thưởng, Mị Sắc còn cho rằng mình nghe lầm, không thể tin được mà lại hỏi một lần, tay không tự chủ vuốt ve bụng nhỏ.

Một tháng trước hai người tuy nói ngày ngày hoàn hảo, nhưng... nhưng thế này cũng quá chuẩn đi, Mị Sắc không khỏi cười khổ, đứa nhỏ này đến thật không đúng lúc, cha hắn còn chưa có công lược xong đâu, nàng cũng chưa từng nghĩ tới phải sinh con cho Du Ngạn Thanh.

Đã có hài tử, vậy thuận theo tự nhiên đi, nàng cũng không nhẫn tâm đến mức muốn phá huỷ khối thịt trong bụng này, loại cảm giác cốt nhục tương liên kỳ diệu này, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng cũng chưa bao giờ thể nghiệm qua, thì ra lại là loại cảm giác không thể nói như lời như thế này.

Du nhị gia không màng bọn hạ nhân trong viện hai mặt nhìn nhau xấu hổ, không chút đỏ mặt mà làm hành động cực kỳ không tương xứng với thân phận hắn — chọc cửa sổ.

Đào ra lỗ nhỏ có thể để hắn nhìn thấy tiểu kiều thê hắn thương ngày nhớ đêm, si ngốc mà nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn, tiểu cô nương trong phòng một tay đỡ ở bụng, cúi đầu cười ôn nhu, cả người bao phủ trong không khí vui sướng khi lần đầu làm mẹ, chung quanh như phát ra ánh sáng tình mẹ thần thánh.

Du Ngạn Thanh đột nhiên có chút ghen ghét tiểu tử thối trong bụng Mị Sắc đến không chịu nổi, dựa vào cái gì mà tên phá hoại ấy lại có thể được tiểu kiều thê sủng nịnh tươi cười, còn mình lại cấm dục một tháng, thấy được mà ăn không được, đến tay nhỏ cũng không sờ được.

Thực tủy biết vị sau hai bàn tay trắng, loại cảm giác này... cũng giống như từ thiên đường rớt xuống địa ngục... Du nhị gia hối hận cực kỳ, mấy ngày này chưa từng ngủ được một giấc yên ổn, mất đi thân mình nhỏ nhu nhược không xương trong lòng ngực, hắn lăn lộn lại càng khó đi vào giấc ngủ. Sau khi tỉnh lại bên cạnh lại càng trống rỗng, vừa mở mắt lại nhìn không thấy khuôn mặt nhỏ kiều diễm làm người ta vừa thấy liền không thể quên được ấy, nỗi nhớ mãnh liệt đủ để đau đớn tận tim gan.

-----
Du Cẩm Duẫn ở ngoài viện do dự giãy giụa, đi tới đi lui, hắn đúng thật muốn quên đi Mị Sắc, nhưng...

Nhưng hắn không cam lòng, dựa vào cái gì mà tiểu cô nương lúc trước khóc la phải gả cho mình bây giờ lại gả cho nhị thúc hắn? Nghĩ đến bộ dáng nàng kiều mị nở rộ ở dưới thân nhị thúc mà hắn chưa từng thấy được, cả người hắn đều không thoải mái, thật giống như đồ vật của hắn bị người khác mơ ước nhìn trộm, hắn làm sao có thể nuốt xuống cục tức này?

-----
Không nhúc nhích đứng một canh giờ, đến đôi mắt Du nhị gia cũng tiếc nuối không chớp lấy một cái, nếu không phải tiểu cô nương muốn đi ra ngoài hóng mát, để hắn ở đây cả ngày hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Lưu luyến mà xoay người, Du Ngạn Thanh liếc mắt một cái liền thấy được Du Cẩm Duẫn ở nơi xa đi tới lui, tức đến nhất thời liền không muốn đi nữa. Trong phòng là nữ nhân của hắn, đang mang thai con hắn, thằng nhãi ranh Du Cẩm Duẫn này cư nhiên còn chưa từ bỏ ý định, còn dám chạy đến cửa viện, thật muốn hắn thành toàn cho hai người bọn họ sao! Mơ tưởng! Lão bà hắn ai hắn cũng không cho!

Một chân Mị Sắc vừa bước ra khỏi cửa, đã bị Du Ngạn Thanh vẻ mặt như muốn đóng băng chặn đường đi, Mị Sắc ghét bỏ hừ nhẹ, nửa phần ánh mắt cũng không cho hắn. Nữ nhân mang thai tính tình kỳ lạ, nàng càng muốn làm ra vẻ, càng không muốn quan tâm đến nam nhân mặt thối này, xem hắn có thể làm gì được nàng!

Du nhị gia bị một tiếng hừ này làm tâm ngứa ngáy, bao lâu rồi chưa được nghe thanh âm mê người của nàng, bỗng nhiên vừa nghe, vật dưới háng liền có xu thế ngẩng đầu.

Du Ngạn Thanh bị tiểu huynh đệ không có tiền đồ làm cho có chút xấu hổ, có lẽ là ý thức được sắc mặt mình không tốt, vội vàng thanh thanh giọng, hoà hoãn sắc mặt, trước mặt kiều thê nào còn nửa phần uy nghiêm, vội cúi đầu cười nịnh nọt lấy lòng, kéo tay ngọc kiều nhân nhi, tức khắc tâm liền nhộn nhạo.

Đi đến ngồi trên ghế đá ngoài viện, đặt thiếu nữ xinh đẹp lên đùi mình, Mị Sắc chống cự, Du nhị gia mặt dày cậy mạnh ôm một cái đầy thoả mãn, Mị Sắc thấy tránh không được, chỉ có thể hung hăng véo lên đùi nam nhân một cái phát tiết hận thù cá nhân.

Du Ngạn Thanh không hề có tự giác bị ghét bỏ, ngây ngô cười, quay đầu lại, nháy mắt sắc mặt biến hoá, đôi mắt ưng gắt gao nhìn chằm chằm Du Cẩm Duẫn, Du Cẩm Duẫn sợ tới mức mặt trắng bệch, không dám nhìn nữa.

Du nhị gia ngửi được hương thơm của người trong lòng, cúi đầu liền có thể thấy được cổ tuyết trắng trơn trượt lộ ra một chút trên cổ áo Mị Sắc, thật sự không nhịn được, cúi người ngậm lấy thịt mềm kiều nộn kia, quả nhiên là miệng đầy hương thơm, mềm mại, mạnh mẽ ôm lấy eo thon mồm to liếm mút.

Bọn nha hoàn trong viện đã sớm thức thời mà tránh đi, chỉ còn lại Du Cẩm Duẫn ngoài viện ngốc lăng nhìn một màn này, thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, ngay sau đó trên mặt một mảnh nóng rát, khuôn mặt tuấn tú nghẹn đỏ vội vàng chạy trốn.

Lúc trở lại phòng vẫn không thể quên được hình ảnh cực kỳ rung động vừa rồi, mới ý thức được thì ra nhiều năm như vậy hắn đều sai rồi, cái gì là cử án tề mi, tôn trọng nhau như khách, toàn bộ đều là gạt người, nhị thúc cùng nhị thẩm thật ra là không có cảm tình thôi, nếu là rễ tình đâm sâu, sao lại có thể lãnh đạm như thế.

Nhị thúc là người thanh lãnh nghiêm túc như vậy, thế nhưng lại vào ban ngày liền không màng luân lý cương thường làm chuyện như vậy với Mị Sắc, dục vọng chiếm hữu nồng đậm giống như muốn ăn cả thiếu nữ vào bụng, trong ánh mắt nóng cháy là nhu tình thật lâu vẫn không hoà tan.

Du Cẩm Duẫn cả người như bị rút hết sức lực, nằm liệt trên mặt đất lạnh lẽo, là hắn sai rồi, tự dưng nhường cô nương mình âu yếm cho nam nhân khác, là hắn ngu, mới ngộ nhận hảo cảm với biểu muội thành tình yêu, trong lòng như bị người ta xẻo đi một khối thịt to, hắn đau đớn muốn chết, ruột gan đứt từng khúc.

Du nhị gia bên kia rốt cuộc cũng dừng lại, vẫn chưa đã thèm liếm khóe miệng, lại tiếp tục nữa sợ là hắn sẽ không khống chế được, "Du nhị gia trình diễn xong rồi, có thể thả tiểu nữ về phòng chưa?" Mị Sắc cười tươi, hờn dỗi hỏi.

Du Ngạn Thanh hạ quyết tâm mặt dày mày dạn, chặn ngang bế kiều nhân nhi lên đi nhanh về phòng, làm người trong lòng ngực bất mãn đấm tới đôi tay tuyết trắng, "Du Ngạn Thanh ngươi thả ta xuống dưới! Ta sẽ tự mình đi! Ngươi mau buông ta xuống! Ngươi không phải ở thư phòng sao? Đừng tiến vào! Không được tiến vào! Ngươi đi ra ngoài!"

Không hề để sức lực nhỏ ấy của nàng vào trong lòng, động tác mềm nhẹ đặt nàng trên giường, bàn tay to cố định cằm nhọn cô gái, không kịp chờ đợi hôn lấy miệng nhỏ đang muốn đuổi hắn đi kia, lưu luyến quấn quýt si mê, cảm giác gắn bó môi răng quả thực quá mỹ diệu, không khỏi áp đảo nàng, kéo màn lụa ngăn cách thế giới bên ngoài, gia tăng thêm cái hôn sâu tưởng niệm đã lâu.

Gã sai vặt nhanh trí không chờ nhị gia ra lệnh, toàn bộ mang đồ vật nhị gia ở thư phòng thả lại chỗ cũ, an bài tốt xong cười trộm rời đi, để lại phu nhân không thể phản kháng tuỳ ý nhị gia khinh bạc.

Ôm một cái sờ một cái cũng liền nhịn, Mị Sắc thấy nam nhân thế nhưng được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, bàn tay to thâm nhập vào dưới váy, vội vàng khép chặt hai chân, thẹn quá hóa giận, lung tung dùng sức cắn nam nhân đang chìm trong tình dục hô hấp thô nặng.

Du Ngạn Thanh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, gậy sắt dưới thân thẳng tắp đỉnh trên bụng mềm mại thiếu nữ, vùi vào cổ nữ hài mà thở dốc, muốn kìm lại dục vọng sắp bùng nổ.

Một hồi lâu Du nhị gia mới ngẩng đầu lên, tràn đầy ý cười mút hôn khuôn mặt ửng hồng mang theo chút mất tự nhiên của nữ hài nhi sau khi được nam nhân yêu thương, thấp giọng dỗ nàng, "Tối nay bồi nàng ở đây, tư thế ngủ nàng không tốt, đừng đè nặng hài tử, ngoan a, phu quân chiếu cố nàng."

Nói xong còn vươn tay vỗ vỗ đầu nhỏ xù xù của nàng, sủng nịnh lại ôn nhu, giống như nàng là cô gái nhỏ không hiểu chuyện, hắn rộng lượng mà tha thứ cho nàng đã vô cớ gây rối, Mị Sắc khó thở, mở cánh môi bị nam nhân hôn sưng, hàm răng tuyết trắng hung hăng cắn trên vai dày rộng, nam nhân chẳng những không né tránh, ngược lại cười càng thêm sủng nịnh, tùy ý để mèo nhỏ nàng vươn móng nhỏ vuốt sắc nhọn phản kháng hắn.

Mị Sắc chung quy vẫn là da mặt mỏng, bị ánh mắt nóng rát Du Ngạn Thanh nhìn đến xấu hổ liền xoay đầu nhỏ, nam nhân không kìm được phát ra tiếng cười trầm thấp dễ nghe, đứng dậy rót nước cho tiểu cô nương.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store