ZingTruyen.Store

Khó sinh hận

Chương 6

HanaKimi0

Người trên giang hồ đều nói Cung Thượng Giác tàn nhẫn, ngay cả người trong cung môn cũng nghĩ như vậy, nhưng Cung Viễn Chủy không cho rằng như vậy, ca ca là người tốt nhất trong thiên hạ, ôn nhu thiện lương nhất. Nhưng hôm nay bản thân cậu vì trốn tránh ca ca mà giấu mình tại mật thất vũ cung đã không dám nghĩ như vậy

Cửa mật thất mở ra, không biết người tới là Cung Thượng Giác hay Cung Tử Vũ, Cung Viễn Chủy khẩn trương nắm chặt tay, may mà người đến là Cung Tử Vũ

"Ca ca ngươi tạm thời bị ta lừa đi nơi khác rồi, rốt cuộc ngươi đã làm chuyện gì? Ta nhìn mặt ca ca ngươi muốn giết người đến nơi rồi"

"Không có chuyện gì..."

"Cung Viễn Chủy, tốt nhất ngươi nên nói thật, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi, ngươi cũng biết, Cung Thượng Giác nhạy bén, sớm hay muộn cũng tìm được ngươi thôi"

"...."

"Ta giao ngươi ra nha..."

"Đừng, ta nói"

"Ta ... Ta mang thai, ca ca ta muốn bỏ nó"

Cung Tử Vũ nghe vậy mở to hai mắt

"Cung Viễn Chủy, ngươi không muốn nói cũng không cần nói vậy để lừa gạt ta chứ, ta ở trong lòng ngươi ngốc như vậy sao?"

"Ta nói thật, không có lừa ngươi, ta ăn cổ sinh tử"

Cung Tử Vũ uống một chén trà mới miễn cưỡng tiếp nhận chuyện Cung Viễn Chủy mang thai, sau đó lại vỗ bàn đứng dậy

"Là ai? Là ai dụ dỗ ngươi, ta muốn đi đánh hắn. Ngươi còn chưa trưởng thành, là ai có ý đồ với ngươi, đáng chết!"

Cho dù Cung Viễn Chủy và hắn không thân thiết, trong mắt Cung Viễn Chủy cũng chỉ có một mình Cung Thượng Giác là ca ca, nhưng không ảnh hưởng tới việc hắn xem Cung Viễn Chủy là đệ đệ, dám dụ dỗ đệ đệ ngây thơ, đáng chết vạn lần!

Cung Viễn Chủy ngẩng đầu nhìn Cung Tử Vũ đang phẫn nộ, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

"Ngươi không cần hỏi, ta... Ta cần ngươi giúp, giúp ta"

"Ý của ngươi là muốn giữ đứa bé này? Nam nhân kia đáng giá vậy sao? Viễn Chủy đệ đệ, đệ phải hiểu đệ là một nam nhân, nam nhân sinh con là chuyện cả thiên hạ đều không tán thành, huống hồ nữ nhân sinh con đều đi qua cửa tử, ta hy vọng ngươi suy nghĩ thật kĩ"

"Ta muốn nó, mong chấp nhẫn đồng ý"

Cung Viễn Chủy đứng dậy hành lễ

"Thôi thôi, ta làm ca ca sẽ giúp ngươi lần này, chỉ là mật thất ẩm ướt, không thích hợp để dưỡng thai, ngươi đến ở phòng ta đi, nếu Cung Thượng Giác lại tới, ngươi lại trốn vào đây"

"Vậy còn ngươi?"

"Không cần lo lắng cho ta, ta ngủ dưới đất"

"Ai..ai lo lắng ngươi "

"Hừ, Viễn Chủy đệ đệ, chỉ sợ toàn thân trên dưới chỉ có miệng là cứng"

Chọc cho Cung Viễn Chủy liếc đôi mắt hình viên đạn qua, Cung Tử Vũ cười ha hả, đi qua đỡ người dậy đi tới phòng ngủ

"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta để Kim Phồn canh gác, một khi có nguy hiểm sẽ thông báo cho ngươi chạy trốn"

Cung Viễn Chủy mệt mỏi nhắm lại hai mắt, nguy hiểm, cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nhờ Cung Tử Vũ giúp đỡ, mà nguyên nhân nguy hiểm lại từ ca ca mà cậu yêu thương nhất

Ca, huynh chán ghét ta như vậy sao, chán ghét đến mức một đứa nhỏ vô tội cũng muốn xoá bỏ sao.

-------

Trở lại Giác cung, Cung Thượng Giác hạ mệnh lệnh, trong nhiều cung môn dù có phải đào ba tất đất cũng phải tìm cho ra Cung Viễn Chủy, đem người an toàn về đây.

Lại không như mong muốn, một tháng rưỡi qua đi vẫn không có tin tức gì của Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác càng thêm nôn nóng, hắn cưỡng chế chính mình phải bình tĩnh lại

Những con đường đi từ cung môn ra bên ngoài hắn đều cho người đi kiểm tra, đều không có ai gặp qua Cung Viễn Chủy, nếu Cung Viễn Chủy thật sự ra khỏi Cung môn không có khả năng không tìm thấy

Viễn Chủy còn trong cung môn

Ngoại trừ Chủy cung, Giác cung, chỉ còn Vũ cung, Thương cung, núi sau. Ngày đó Cung Viễn Chủy bỏ trốn, hắn đang ở núi sau, Giác cung và Chủy cung đều bị hắn lật tung, Vũ cung, Thương cung tuy không thể lục soát nhưng vẫn âm thầm cho người nhìn ngó, không có gì bất thường

"Chấp nhẫn, Cung Thượng Giác tới"

Lúc này Cung Tử Vũ đang bưng bát thuốc dưỡng thai đến cho Cung Viễn Chủy, nghe vậy bàn tay run lên, nước thuốc văng lên tay áo

"Nhanh, giấu đi"

"Giác công tử tới Vũ cung là có chuyện gì?"

Ánh mắt sắc bén của Cung Thượng Giác đảo một vòng, sau đó làm như không có chuyện gì ngồi xuống

"Cung Tử Vũ, đem Cung Viễn Chủy giao lại cho ta"

"Viễn Chủy đệ đệ? Hắn không ở chỗ ta, ta cũng đã cho người đi tìm rồi "

Cung Thượng Giác uống ngụm trà, đột nhiên nói

"Mùi thuốc  nồng như vậy, là Vân Vi Sam uống?"

"Ngươi nói hươu nói vượn, ta cùng Vân Vi Sam là trong sạch"

"À... Vậy là ai uống?"

Cung Thượng Giác từng bước ép sát

"Là... Ngươi nghĩ sai rồi, nơi này làm sao có thuốc dưỡng thai"

"Nhưng ta chưa nói là thuốc dưỡng thai?"

"Ngươi lừa ta"

"Đem người giao ra đây"

"Cung Thượng Giác, hắn không phải là đệ đệ ngươi yêu thương nhất sao, sao ngươi lại nhẫn tâm làm tổn thương hắn"

"Đúng vậy, nên càng phải bỏ đứa bé kia đi"

"Vì sao?"

"Ngươi không cần biết"

"Cung Tử Vũ, giao người ra đây, nếu không Vũ cung sẽ không còn miếng gạch nào hoàn chỉnh"

Cung Tử Vũ không nói, rút đao ra, hai người triền đấu mấy chiêu, Cung Tử Vũ liền bị ép sát, Kim Phồn vội vàng tiến lên nghênh chiến, ba người càng đánh càng khó phân thắng bại. Đột nhiên Cung Thượng Giác dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói

"Máu"

Cung Tử Vũ nhìn mình, lại nhìn Kim Phồn, không ai bị thương? Vậy mùi máu đâu ra?

Hỏng rồi!!

Cửa mật thất mở ra, khoé mắt Cung Thượng Giác như muốn nứt ra, Cung Viễn Chủy dựa vào vách tường, trên vạt áo có vết máu chói mắt. Cung Thượng Giác muốn bước lên ôm lấy cậu, Cung Viễn Chủy suy yếu dùng chút sức còn lại đẩy hắn ra

"Đừng chạm vào ta...."


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store