ZingTruyen.Store

Khi Tuyet Bay Qua Gio Thi Thanh Do

[ Tôi từng bắt gặp một người lữ khách, khoác gió tuyết đi giữa trời đông. Mong anh dừng bước nơi đây, xuân hè ấm áp chẳng màng mưa giông. ]

22.11.2023

Chương 1: "Ngày đầu tiên em đến Khang Định, bông hoa sao nhái đầu tiên nở rộ giữa đồng cỏ Chú Tang. Sau đó cứ tới mỗi mùa hoa nở, tôi lại nhớ đến em."

Không khí ở Khang Định rất loãng, những đám mây lơ lửng dưới bầu trời nhìn từ xa như thể chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới bầu trời.

Chỉ có điều thời tiết ở đây thay đổi chóng mặt, vừa mới trời quang mây tạnh, chỉ một chốc sau đã bắt đầu có tuyết rơi.

Từ Dạng Thời ngồi trên xe buýt, lắc lư theo con đường ngoằn ngoèo dẫn lên núi tuyết Chiết Đa.

Điều hòa trong xe đang bật, hơi lạnh bên ngoài mang theo những bông tuyết đập vào cửa kính, tan thành một lớp sương trắng.

Từ Dạng Thời đưa tay quệt đi lớp sương, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn ngọn núi xa xa.

Những dãy núi xa xôi xanh mướt liền kề nhau che phủ đi những tảng đá xám trơ trụi, một vài con bò, con dê đi thong dong đi trên đỉnh khiến cho bãi cỏ này điểm xuyết mấy đốm trắng.

Không biết phía trước xảy ra chuyện gì, xe đột nhiên dừng lại. Trên con đường này, việc tắc đường diễn ra thường xuyên khiến Từ Dạng Thời cũng đã dần quen.

Cô chỉ cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, bèn khẽ hạ cửa sổ để hít thở.

Gió thổi rất nhẹ nhưng khi lướt qua mặt lại sắc bén như một lưỡi dao. Từ Dạng Thời xoa xoa mặt, thầm nghĩ:

Biết vậy mang theo kem dưỡng da cho rồi.

Bên ngoài, gió vẫn thổi, đàn bò nhàn nhã gặm cỏ, những bông hoa khoe sắc rực rỡ, con người thong dong bước đi trên con đường riêng. Tất cả cùng tồn tại, cùng gắn bó với nhau chẳng màng đến trời cao đất rộng.

Từ Dạng Thời nhìn ngắm núi non và mây trời, bỗng cảm thấy sự bực bội trong lòng dẫn lắng dịu.

Có lẽ, không khí trong lành và yên bình của vùng đất Tứ Xuyên này thực sự có thể khiến cho lòng người yên tĩnh..

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Từ Dạng Thời cầm điện thoại lên nhìn, là bạn thân Du Thanh của cô gọi đến.

"Thanh Thanh," Từ Dạng Thời rầu rĩ lên tiếng.

Du Thanh ở đối diện khẽ cau mày nhưng cố gắng tỏ ra thoải mái: "Mình nghe nói cậu bỏ nhà đi bụi rồi, giờ ổn chứ?"

Từ Dạng Thời mỉm cười nhẹ, lộ ra hai lúm đồng tiền: "Cũng không hẳn, dù sao mình cũng bỏ đi trước mặt họ. Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, mình muốn ra ngoài giải sầu một chút."

"Vậy cậu định đi đâu?" Du Thanh lo lắng hỏi, "Con gái một mình đi ngoài không an toàn lắm đâu."

"Không sao, mình đi tìm Chu Độ. Dạo này anh ấy đang đi khảo sát Đạo Thành, nghe nói phong cảnh ở đó rất đẹp, mình muốn đến đó giải sầu."

"Được, biết cậu đi với Chu Độ mình cũng yên tâm hơn. Đợi mình xong dự án này sẽ đến tìm cậu chơi cùng."

"Ừ."

"Vậy tạm biệt nhé, đi đường cẩn thận."

"Tạm biệt."

Từ Dạng Thời kéo cửa sổ xe xuống thêm một chút, cô tựa điện thoại vào đó và quay một đoạn video tiếng gió. Có một câu nói lọt vào tiếng gió được ghi âm lại.

Cô nói: "Tôi lại tiến gần hơn một bước với tự do của chính mình."

Từ Dạng Thời thò tay ra ngoài cửa sổ, cố gắng với lấy những đám mây bồng bềnh. Cô biết mình không thể chạm vào mây nhưng vẫn muốn thử một lần.

Những đám mây trên bầu trời kia giống như tự do mà cô vẫn luôn khao khát. Nhìn thấy nhưng không thể chạm vào, chỉ có thể lơ lửng trước mắt dẫn dắt cô đi.

Tự do, một từ ngữ nghe thật xa vời mà giờ đây lại gần trong gang tấc.

Hai mươi bốn năm cuộc đời của Từ Dạng Thời đều nằm trong kế hoạch của bố mẹ. Họ luôn đứng sau lưng cô chỉ tay dẫn đường, không cho phép cô đi chệch hướng dù chỉ một ly.

Cô ngoan ngoãn học hết đại học, theo yêu cầu của họ thi nghiên cứu sinh giờ đây họ lại muốn cô thi công chức.

Nhưng Từ Dạng Thời không muốn nữa, cô muốn sống cho bản thân một lần. Vì vậy, cô đã cãi nhau với cha mẹ, không chút do dự lên một chuyến xe đi xa.

Chiếc xe này chỉ đi ngang qua Đạo Thành, không thể vào trong.

Từ Dạng Thời chỉ có thể xuống xe trước cổng Đạo Thành, cổng Đạo Thành là một đoạn tường thành, trên đó treo một tấm biển khổng lồ ghi dòng chữ –"Đạo Thành – Á Đinh ".

Cô đứng dưới tấm biển hiệu khổng lồ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Giờ phút này gió tuyết mịt mù nhưng đứng trên mảnh đất xa lạ này, Từ Dạng Thời lại cảm thấy bình yên đến lạ kỳ.

Cô đưa tay hứng lấy những bông tuyết rơi từ trên mây xuống, cảm nhận như mình đã chạm đến một góc nhỏ của tự do.

Gió ở đây rất mạnh, thổi tung mái tóc của Từ Dạng Thời, rối bời như bị ai đó vò nát.

Từ Dạng Thời lấy điện thoại ra gọi cho Chu Độ.

Khi tiếng chuông sắp tắt, đầu dây bên kia mới có người bắt máy.

"Alo, Chu Độ em đến rồi." Tiếng gió thổi vù vù, cô chỉ có thể cố gắng gào to để người bên kia nghe thấy.

"Anh vẫn đang ở ngoài, em đợi anh nhé."

"Được."

Chỉ một cuộc điện thoại thôi mà đã khiến người ta kiệt sức.

Lúc này, mặt trời sắp lặn nhưng chưa tắt hẳn, rải những tia sáng màu vàng kim lên tấm biển hiệu trên tường thành. Nhìn theo ánh sáng, ta có thể thấy những ngọn núi tuyết mờ mờ xa xa.

Trên đỉnh núi cao nhất vẫn còn phủ đầy tuyết trắng nhưng càng xuống thấp, sắc xanh càng trở nên rực rỡ. Dưới chân núi, đã có thể nhìn thấy vài bông hoa sao nhái lác đác, có lẽ chẳng bao lâu nữa nơi đây sẽ bị hoa cỏ chiếm lĩnh hoàn toàn.

Mặc dù mùa xuân đã đến nhưng nơi đây vẫn đang có tuyết rơi, không chịu nhường chỗ cho mùa xuân.

Từ Dạng Thời chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và quần jean. Trước khi đến đây, cô chưa bao giờ nghĩ tới nơi đây sẽ lạnh giá đến vậy.

Từ Dạng Thời ngồi xổm xuống một góc dưới tấm biển hiệu, kéo thêm một tấm biển quảng cáo để che gió.

Trong lòng cực kỳ hối hận: "Biết vậy đã mang theo áo khoác dày rồi."

Đáng tiếc, cô vội vàng bỏ đi cho nên không kịp mang theo gì cả. Đừng nói đến quần áo, ngay cả hành lý đơn giản cô cũng không có.

Trên người cô, ngoài chiếc điện thoại và vài giấy tờ cần thiết thì không còn gì cả.

Từ Dạng Thời cứ ngồi trong gió lạnh và tuyết rơi lất phất chờ Chu Độ đến đón.

Nhưng không biết có phải vì bận việc gì đó không mà Chu Độ không đến, Từ Dạng Thời đợi hơn bốn mươi phút nhưng vẫn không thấy người đến.

Quá lạnh, cô đành chạy ra phố mua một cốc trà nóng.

Đang định quay lại chỗ ẩn náu của mình, bỗng từ xa vang lên tiếng vó ngựa "lộc cộc".

Từ Dạng Thời nhìn về phía đó, chỉ thấy một người đàn ông cưỡi trên lưng một con ngựa cao lớn, một tay kéo dây cương, trong cơn gió lạnh vung vẩy chiếc roi ngựa trên tay.

Áo choàng tung bay, phi ngựa như bay bang qua núi tuyết. Những ngọn núi phía sau im lặng không tiếng động chỉ nhìn theo anh tự do như gió.

Người đến dừng ngựa một cách chính xác trước mặt cô, anh ta mặc áo choàng Tây Tạng màu trắng, vạt áo trước ngực được xếp chồng lên nhau một cách tùy ý.

*Không giống lắm nhưng mọi người xem tạm nha, hê hê đẹp trai là được

Anh ta cúi người trên lưng ngựa, nhìn kỹ Từ Dạng Thời một lúc rồi nói: "Cô là Từ Dạng Thời phải không?"

Từ Dạng Thời ngây ngô gật đầu.

Cách chào sân thật ấn tượng, Từ Dạng Thời sờ sờ nhịp tim của mình, cảm thấy dường như không thể kiểm soát được.

"Tôi là Trần Trắc, Chu Độ có việc không đến được nên bảo tôi đến đón cô." Trần Trắc cụp mắt nhìn Từ Dạng Thời nói.

"Ồ, vậy anh không phải là cộng sự của Chu Độ à?" Từ Dạng Thời nở một nụ cười rạng rỡ nhưng chỉ nhận lại hai chữ lạnh lùng từ Trần Trắc: "Không phải."

"Lạnh lùng quá, khéo có mà núi tuyết còn ấm áp hơn cả anh ta." Từ Dạng Thời thì thầm.

Nhưng trên mặt vẫn tiếp tục nở nụ cười, cô hỏi tiếp: "Vậy anh và anh ấy có quan hệ gì?"

"Anh ta có quan trọng với cô không?" Trần Trắc nhíu mày hỏi. Không đợi Từ Dạng Thời trả lời, anh lại nói tiếp: "Tôi không có quan hệ gì với anh ta, tôi chỉ là chủ nhà nghỉ mà thôi."

Gió lại lớn hơn một chút, những bông tuyết mịn màng của mùa xuân va vào người, khiến người ta rùng mình ớn lạnh. Giữa một dãy núi tuyết trắng xóa, khuôn mặt Từ Dạng Thời đã ửng đỏ vì lạnh.

Cô đỏ hoe mắt nhìn Trần Trắc, muốn tiếp tục hỏi nhưng Trần Trắc nhìn thấy cơ thể run rẩy của cô, hiếm hoi lên tiếng trách móc: "Chu Độ không nói với cô dạo này ở đây rất lạnh sao? Sao lại mặc mỏng manh thế này mà đến đây?"

Từ Dạng Thời chỉ vào chiếc áo sơ mi và quần jean mỏng của mình, cười nói: "Tôi bỏ nhà đi. Làm gì có ai bỏ nhà đi mà mang theo nhiều đồ đạc chứ."

Trần Trắc thở dài một tiếng: "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn học theo trẻ con bỏ nhà đi."

Từ Dạng Thời cười khổ, vẫy tay giả vờ như không sao cả, nói: "Tôi ở nhà không chịu nổi nữa, không ra ngoài thì chỉ có thể cãi nhau với họ thôi."

Cô cau mày, giọng hơi nghẹn ngào: "Tôi cũng đâu có muốn cãi nhau."

Trần Trắc nhìn cô bất lực, cuối cùng miễn cưỡng xuống ngựa. Anh cởi áo choàng của mình ra và khoác lên người Từ Dạng Thời.

"Cô mặc vào đi, kẻo bị cảm." Trần Trắc cẩn thận chỉnh lại cổ áo cho cô, đảm bảo cô không bị gió thổi vào rồi mới lùi lại hai bước, đứng cách một khoảng an toàn.

Anh nhìn Từ Dạng Thời với vẻ mặt nghiêm túc: "Bị cảm sốt ở đây rất nguy hiểm, cô vẫn còn trẻ."

Từ Dạng Thời chìm đắm trong hơi ấm, áo choàng vừa được cởi ra từ người Trần Trắc vẫn còn lưu giữ nhiệt độ cơ thể của anh, mang đến cảm giác vô cùng ấm áp.

Cô xoa xoa viền lông của chiếc áo choàng, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy. Không ngờ Trắc Trắc tưởng chừng lạnh lùng xa cách mà lại chu đáo đến vậy.

Nghe Trần Trắc nói, cô mỉm cười: "Anh nói câu này nghe cứ như ông già vậy nhưng anh như này chắc hẳn tuổi cũng xêm xêm tôi nhỉ."

"Có điều chiếc áo này của anh ấm áp quá, cảm ơn anh nhé Trần Trắc."

"Không có gì."

Trần Trắc vỗ vỗ yên ngựa, ra hiệu Từ Dạng Thời lên ngựa.

"Tôi hả?" Từ Dạng Thời chỉ chỉ vào mình và nói: "Tôi không biết cưỡi ngựa đâu."

"Không sao, tôi sẽ dắt ngựa đi chậm lại." Trần Trắc xoa đầu ngựa, nhìn Từ Dạng Thời một cách nghiêm túc.

Trần Trắc chỉ vào ngọn núi nhỏ bên cạnh và nói: "Nếu cô không cưỡi ngựa đi thì sẽ phải đi bộ về. Từ đây đến nhà nghỉ phải vòng qua ngọn núi này đấy, cô có thể đi được không?"

Từ Dạng Thời lắc đầu lia lịa, cô không thể đi được.

Cô thở dài, bám vào người Trần Trắc leo lên ngựa, đáng thương nói: "Anh phải đi chậm thôi nhé, đừng đi nhanh quá. Tôi sợ."

"Ừm."

Trần Trắc đúng như lời cô nói, dắt ngựa đi chậm rãi, không vội vàng.

Dường như anh đang rất vui vẻ, hiếm khi hái một chiếc lá cỏ dại ven đường, vừa đi vừa thổi sáo.

Tiếng sáo du dương vang vọng, Từ Dạng Thời chăm chú lắng nghe hồi lâu nhưng vẫn không tài nào nhận ra đó là bản nhạc gì.

Cô hỏi: "Trần Trắc, anh đang thổi bài gì vậy?"

Trần Trắc dắt ngựa quay đầu nhìn cô và nói: "Không biết, thổi bừa thôi."

"Ồ, nghe hay thật đấy."

Lát sau, Trần Trắc bỗng dưng hỏi cô: "Cô thích không?"

Từ Dạng Thời dắt ngựa, suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi nói: "Thích, nhưng tôi có cảm giác hình như đã từng nghe ở đâu đó rồi."

"Cô nghĩ nhiều rồi."

Không hiểu sao Trần Trắc bỗng dưng tăng tốc khiến Từ Dạng Thời hoảng hốt không giữ được thăng bằng. Cô ngã nhào xuống lưng ngựa, may mắn là cô phản ứng nhanh nhạy, kịp thời ôm lấy cổ ngựa nên mới không bị ngã.

"Sao anh tăng tốc đột ngột thế?" Từ Dạng Thời tức giận chất vấn Trần Trắc.

Trần Trắc quay lại đỡ cô dậy, phủi bụi bẩn trên quần áo cho cô sau đó quấn áo choàng quanh người cô: "Xin lỗi, tôi không cố ý."

"Thôi được rồi."

Sau khi Trần Trắc đưa áo choàng cho Từ Dạng Thời mặc, trên người anh chỉ còn lại một chiếc áo lót.

Nhớ đến cái lạnh và tuyết rơi ở đây, rốt cuộc Từ Hiểu Thời cũng hiểu ra được lý do vì sao anh lại vội vàng muốn quay về như vậy.

Từ Dạng Thời nằm sấp trên lưng ngựa, lớn tiếng gọi Trần Trắc: "Trần Trắc, tại sao anh không cưỡi ngựa?"

"Không được." Trần Trắc dắt ngựa đi thong thả, "Bây giờ tôi dẫn cô đi cưỡi ngựa có vẻ không hợp lý cho lắm."

Từ Dạng Thời không hiểu "không hợp lý" là có ý gì, có chút tiếc nuối nói: "Nhưng tôi rất muốn cưỡi ngựa mà."

Trần Trắc khẽ cười: "Lần sau nhé."

Trong lòng anh thầm nghĩ: Đợi đến khi anh có đủ tư cách và danh phận để ôm em thì hãy nói.

Gió cuốn theo từng bước chân của con ngựa, níu chân người lữ khách.

Từ Dạng Thời quay đầu nhìn dãy núi tuyết phía sau, chợt nhận ra tuyết đã vơi đi một ít.

Một bông tuyết lao vụt qua trái tim cô, nhìn Trần Trắc đang dắt ngựa nhịp tim cô bỗng chốc lỡ nhịp.

Editor có lời muốn nói: "Bởi vì bối cảnh truyện diễn ra ở Tứ Xuyên và những địa danh tác giả kể trong truyện hoàn toàn có thật nên là thi thoảng mình chèn ảnh vô cho nhìn nó sinh động, dễ tưởng tượng hihi"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store