Khi Quan Vi Hoang Sieu Sac Sieu Hot
Edit: PhươngBeta: ThỏTường trong ngục làm từ trúc cao, lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi, nhưng lại ngăn không được tai vách mạch rừng. Lục Thiên Hành nghe di ngôn trước khi chết của Giản Sơ, sau khi xác định không có động tĩnh, mới nhìn độc dược trong lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng thở ra. Canh vừa lúc, vừa vặn đợi đến khi Đào Hoa nói chuyện với hắn ta xong."Thánh thượng?"Thế nhưng khi xoay người lại đối diện với ánh mắt nham hiểm của Tần Nghiêu Huyền, Lục Thiên Hành vội vàng quỳ xuống đem nửa bình độc dược dư lại đem qua, cung kính nói: "Hồi bẩm thánh thượng, hắn không có nói lời nào dư thừa, đặc biệt là về Thiên Vân và nương nương...""Trẫm nghe rồi, làm không tồi. Đi thăm muội muội của ngươi đi."Tần Nghiêu Huyền giơ tay đánh gãy việc Lục Thiên Hành bẩm báo, sau đó hạ lệnh rồi rời đi khỏi góc đó, một thân lạnh lẽo sát ý giống như người bước vào ánh sáng ngày xuân nhưng vẫn lạnh băng cự tuyệt người ngàn dặm như cũ. Bỗng chốc, tia sáng chiếu rọi ở trên hoa phục huyền sắc, rơi vào trong mắt lại có vẻ cực kỳ ôn hòa."Bệ hạ!"Lục Thiên Hành bất giác tự co mình lại một chút trong góc tối, từ xa nhìn lại, quả nhiên là Đào Hoa chạy ra khỏi nhà lao.Nàng chạy thật nhanh, làn váy trân châu lay động phát ra tiếng vang thanh thúy, đến khi nhào vào trong lồng ngực Tần Nghiêu Huyền còn sợ hắn không nghe thấy tiếng khóc."Cẩn thận một chút, giày thêu cũng đánh rơi rồi kìa."Duỗi tay ôm lấy toàn bộ người Đào Hoa vào trong ngực, Tần Nghiêu Huyền cười nhạt trách cứ nói đầu óc Đào Hoa mơ hồ."Không bị thương chứ?"Cách lao tù không xa có một ghế đá, chân nhỏ bị Tần Nghiêu Huyền túm đặt ở trong lòng bàn tay, Đào Hoa nhìn hắn nửa quỳ nửa ngồi trên ghế trước người nàng, bộ dáng tinh tế xem xét còn có một chút khẩn trương."Vâng." Trong lúc vô tình hắn cào lên gan bàn chân nàng, khiến cho Đào Hoa ăn ngứa đến mức hừ một tiếng: "Bệ hạ sao lại ở chỗ này?"Hiện tại là thời điểm mạnh mẽ sửa đê đập phòng nước, chiếu theo đề nghị của thủy tư Giang nam sử dụng năm vạn lao công lâ thời để bù vào, Tần Nghiêu Huyền cùng các đại thần thương lượng chuyện hồi cung để chuẩn bị nghênh đón tin chiến thắng Đại Diễn, vậy sao hắn lại còn tâm tư ngồi ngoài lào nhàn nhã?"Nếu thích khách gây bất lợi với Hoa Nhi, trẫm cũng có thể ở gần một chút." Thấy bộ dáng ngây thơ tò mò của nàng, Tần Nghiêu Huyền liền nâng cẳng chân nhỏ nhắn trắng nõn của nàng lên rồi hôn một cái: "Thương tích trên tay còn chưa lành, còn không nhớ rõ đau đớn sao? Thích khách kia có nói cái gì đó?""Chỉ là hấp hối giãy dụa một chút mà thôi. Hoa Nhi có đem theo đoản đao vào, thị vệ cũng ở bên ngoài." Thân mình Đào Hoa nhũn ra, nửa câu rằng không cần bệ hạ lo lắng cũng chưa nói ra. Tuy rằng nàng rất muốn hỏi vì sao Giản Sơ lại vì Tần Nghiêu Huyền mà giết chính mình, có phải chính nàng chết sớm đối với hắn mới tốt.Nhưng nếu hỏi, Tần Nghiêu Huyền chắc chắn sẽ cho rằng nàng muốn chạy trốn.Không chừng sẽ làm ra chút chuyện.Sẽ không có việc gì, đời trước bị hắn đặt dưới thân làm mười năm, hắn cũng không phải rất tốt sao? Đào Hoa nhìn Tần Nghiêu Huyền, thật sự là trọng sinh một đời lá gan lại nghĩ đến việc khi quân."Thị vệ là thị vệ, chung quy trẫm vẫn không yên tâm."Sau khi mắc tốt giày thêu cho nàng, Tần Nghiêu Huyền giương mắt, mắt đen thâm trầm lập lòe một chút, rốt cuộc hắn cũng há mồm nói: "Hoa Nhi bị thương, trẫm sẽ đau lòng.""Ai?" đây thật sự là người luôn lấy việc ngược đãi nàng làm niềm vui, Đào Hoa méo mó đầu suy nghĩ một lát "Hoa Nhi nhất định phải bảo trọng phượng thể?""Hoa Nhi ngốc."Môi mỏng gợi lên của Tần Nghiêu Huyền đột nhiên hạ xuống, dáng vẻ dường như phẫn nộ, khiến Đào Hoa sợ đến nỗi run lên bần bật. Nhưng hắn nâng lên hai tay sắp tát, cuối cùng lại dừng trên đỉnh đầu nàng xoa xoa. Tâm Đào Hoa than một tiếng nguy hiểm thật nguy hiểm thật, ngay cả hai mắt cũng nhắm lại, sau khi xác định không nguy hiểm mới mở nhỏ hai mắt ra nhỏ giọng nói: "Nghiêu Huyền đừng đánh thiếp được không? Sáng nay người mới nói sẽ đau thiếp."Bang------Ngón tay hắn đột nhiên nắm chỗ thịt non nơi cổ nàng dùng sức nhéo một cái, khiến cho Đào Hoa đau đến mức nhe răng nhếch miệng."Trẫm không thương nàng?""Đau...đau đau đau!"Dấu véo đỏ tươi dừng trên cổ, Đào Hoa ủy khuất cắn môi dưới ý đồ che đi: "Người còn nói sẽ sủng ái thiếp đấy.""Đào Hoa đáp ứng trẫm đến Giang Nam dưới hoa đào vì trẫm nhảy, lâu như vậy cũng không thực hiện, không trị Hoa Nhi tội khi quân, còn không tính là sủng nàng sao?"Đào Hoa hít hà một hơi, nhanh chóng nhào vào trong ngực hắn mà cọ, "Vội vàng không bằng vừa vặn, hôm nay cảnh xuân cũng vừa lúc, sau giờ ngọ vắng người, không bằng làm liền ngay hôm nay?""Ân."Ngón tay hắn từ vạt áo nàng một đương đi xuống, Tần Nghiêu Huyền thấp giọng nói: "Vừa lúc hoa đào trong quán nở."Khi Đại đế vương đến Giang Nam du ngoạn đã cho sửa chữa hành quán, cảnh hoa viên so với Ngự Hoa viên cũng không kém chút nào, nhân công đào ra mạch nước róc rách thông từ uyển phía sau, thạch trắng đen xen có một gốc đào trăm năm đúng là đang nở rộ, cơn gió ngang quá khiến từng cánh hoa nhỏ bay xuống, đình đài lầu các, ao hồ tươi xanh ở một bên đều có vẻ còn kém cỏi hơn một phần."Thật là đẹp! Thật lớn thật cao a!"Xa ở nơi hành lang gấp khúc, Đào Hoa liền ầm ĩ nhảy từ trong ngực Tần Nghiêu Huyền xuống, nhảy nhót chạy đến bên cây đào vừa sờ lại nhìn.Ở Đại Diễn không có Hoa Đào , ở trong cung nàng cũng thấy cây không cao, mười năm cầm tù nàng chỉ có thể nhìn hoa mai tĩnh mịch điểm bên góc tường vào đông, cùng với tơ liễu bay vào bên cửa sổ."Không được trèo lên trên."Một phen nắm lấy Đào Hoa ghé vào thân cây, Tần Nghiêu Huyền lắc đầu nói: "Hoa đào cũng có, Hoa Nhi có, có thể thực hiện lời nói rồi?""Nhưng không có nhạc làm sao múa?"Sau uyển an tĩnh, nhưng một đường đi đến ngay cả thị vệ cung nữ hay thần tử nàng chưa nhìn thấy một ai, đây cũng thật sự khác thường."Trẫm đã chuẩn bị cho Hoa Nhi thứ khá."Tần Nghiêu Huyền dắt tay Đào Hoa, đi đến một bên hành lang gấp khúc trong thủy tạ, trên bàn đá đã bày một đống đồ vật.""Bệ hạ!"Chỉ nhìn một cái, mặt Đào Hoa liền biến đỏ. Nàng thấy một kiện áo lụa phấn mỏng manh, tuy rằng trước ngực không có khoét sâu, nhưng vải mỏng như cánh ve sao có thể che khuất địa phương nào đây? Căn bản đời trước Tần Nghiêu Huyền bắt nàng mặc quần áo vào lấy lòng hắn. Bốn cái chuông nhỏ không đồng nhất, Đào Hoa tất nhiên nhận ra, chuông nhỏ sau khi bỏ vào trong cơ thể thì sẽ không ngừng lăn lộn chấn động, thủ công lại rất tinh xảo, hẳn là được đem ra từ trong cung.Hai sợi tơ hồng cực kỳ mỏng, nối liền với lục lạc nhỏ màu bạc, Đào Hoa không biết đây là để làm gì nhưng thấy Tần Nghiêu Huyền duỗi tay cầm ấy quơ quơ.Tiếng lục lạc thanh thúy, hắn nhàn nhạt nói: "Cởi đi.""Đừng..."Đào Hoa thật ủy khuất, "Không phải múa sao? Vì sao lại muốn...Làm chuyện này...""Nữ tử Đại Diễn không hợp dáng múa, phần lớn đều phóng đãng nóng như lửa, nhưng lại có một loại trong bữa tiệc, vũ khúc dùng để lấy lòng nam nhân cầu giao hợp."Ngón tay hắn cởi bò đai lưng Đào Hoa, rút đi xiêm y, Tần Nghiêu Huyền cười nhạt nói: "Hoa Nhi sẽ nhảy sao?"Nàng sao có thể không. Đừng nói là vũ đạo của Đại Diễn, chính là Ngạo Quốc Nam Cương hay thậm chí là Thiên Vân, đều có chuyên gia dạy dỗ qua.Đào Hoa nhẹ nhàng gật đầu, Tần Nghiêu Huyền nhẹ giọng dỗ dành, "Ngay cả một điệu nhảy cũng nhìn cô như thế này, nhưng nàng nguyện ý sao?""Được."Nàng muốn nói không, Tần Nghiêu Huyền không chừng sẽ lập tức bóp chết nàng, Hắn cởi đi yếm của Đào Hoa, ôm lấy tiểu nhân nhi trần như nhộng ngồi trên đầu gối rồi nhẹ nhàng xử lý vết hồng ấn ái muội đến cực điểm ở trên cổ nàng. Đôi tay Tần Nghiêu Huyền xoa nắn bạch nhũ mềm mại, vuốt ve lại đánh vòng quầng vú hồng nhạt của nàng, chơi xấu ấn đầu vú nho nhỏ vào sau đó lại dùng hai ngón tay kẹp lấy lôi kéo ra bên ngoài."Ân...Nghiêu Huyền, đừng kéo..." Nhũ quả hồng nhạt bị đùa bỡn đến nỗi gắng gượng mà trở nên phiếm hồng, lại còn phình to thêm, núm vú trong không trung còn dính chút nước bọt sau khi bị Tần Nghiêu Huyền liếm mút, trông cực kỳ tình sắc."Hoa Nhi đã ướt rồi." Một ngón tay hắn theo sống lưng nàng tham lam nhập vào trong huyệt, nước sốt đã chảy đến hậu huyệt nhắm chặt, Tần Nghiêu Huyền thử chọc vào bên trong, Đào Hoa lắc đầu nói không cần."Còn không bị đi vào..."Thấy hắn cầm lấy ngọc côn trên bàn nhắm ngay vào mông, Đào Hoa sợ đến mức cả người trở nên căng chặt, "Đừng lấy cái này!""Thông cảm cho nơi này của Hoa Nhi còn chưa bị trẫm nếm qua, liền phóng vào một viên thế nào?"Mà viên chuông bạc lớn nhất kia còn dính thuốc cao, kế hợp với ngón út thon dài công kích viên trân châu mượt mà, đây làm sao có thể là một viên mà rõ ràng là nhiều viên!"Đừng...Đừng...Đau...""Một lát nữa sẽ không đau." Tần Nghiêu Huyền lấy tay trái ấn vòng eo đang vặn vẹo của Đào Hoa, lực đạo trên tay cùng mạnh một phần, cúc hoa nhắm chặt cũng bị ấn đến tách ra một chút, rồi sau đó một viên chuông nhỏ đầu tiên bị nhét vào phát ra một tiếng phụt.Huyệt khẩu nhịn không được khép kín, viên trân châu thứ hai lại tắc vào, viên thứ ba, thứ tư...Chuỗi thật dài thâm nhập vào tràng đạo, ma xát khiến cho Đào Hoa cảm thấy thẹn mà không ngừng thở dốc, độ ấm đột nhiên bốc hơi hòa tan thuốc cao."Nghiêu Huyền, tắc không vào...""Ân?" Tần Nghiêu Huyền thật sự thích bộ dáng Đào Hoa bị nhét trân châu vào liền khẽ gọi một tiếng, duỗi tay sờ một cái, thế nhưng chỉ phát hiện còn lại một viên trân châu ở bên ngoài."Mông nhỏ của Hoa Nhi thật là dâm đãng, trân châu nhiều như vậy cũng nuốt vào."Ngay khi Đào Hoa kêu oan, Tần Nghiêu Huyền liền kéo viên trân châu ra, đột nhiên vừa kéo ra bên ngoài."A, a!"Trân châu mượt mà cọ qua thành ruột, khiến cho cở thể trong nháy mắt tràn ra khoái cảm khiến Đào Hoa nổi điên, nàng run rẩy động đậy mông, cũng có thể nghe thấy thanh âm thanh thúy từ chuông nhỏ truyền ra từ trong cơ thể."Trừu quá nhiều." Tần Nghiêu Huyền vừa ra vẻ xin lỗi vừa nói, một bên lại tiếp tục lấp đầy bên trong, "Lưu lại ba viên ở bên ngoài là đủ rồi.""Ô ô..."Tràng đạo mềm mại cuồn cuộn khoái cảm, những điểm mẫn quả thỉnh thoảng bị nghiền qua, Đào Hoa lại thấy Tần Nghiêu Huyền lấy ba cái chuông nhỏ còn lại nhắm ngay vào hoa huyệt đằng trước đã phun qua một đợt xuân thủy của nàng."Không cần, thật sự không cần. sẽ nhét đầy...Hỏng rồi...Hoa huyệt của Hoa Nhi sẽ hỏng mất!""Ngoan, ngay cả long căn của trẫm cũng cắm vào, như thế nào lại có thể tắc đến hư?"Hoa huyệt đã đủ ướt át không cần khai khẩn vừa mới nhét vào chút ít, nhục bích liền cắn lấy chuông nhỏ rồi nuốt vào. Tần Nghiêu Huyền cố ý đâm chúng vào địa phương sâu nhất, còn có dâm cụ lăn lộn run rẩy không ngừng."Hoa huyệt Hoa Nhi vừa ướt lại nóng, thật thích sao?""Ngô ân...Ân..."Dưới thân bị tắc vừa trướng lại vừa đau, khoái cảm đến khiến sắc mặt Đào Hoa ửng đỏ, yết hầu rên rỉ hạ thân mềm mại, "Còn tốt, bởi vì là bệ hạ cho...""Còn có nhiều hơn."Đầu vú nhỏ nhắn lại bị thưởng thức, Đào Hoa khó nhịn đem bộ ngực mình đưa vào trong lòng bàn tay hắn, hy vọng hắn vuốt ve càng nhiều, nhưng Tần Nghiêu Huyền lại ngừng lại.Chuông bạc kết hợp với ngón tay thon, từng vòng từng vòng phác họa ở trên đầu vú dựng đứng."Nghiêu Huyền!"Hia bên đều bị triền một viên, Đào Hoa nhìn bộ dáng chính mình như trẻ bú sữa liền cảm thấy thẹn thùng, ấn đôi tay Tần Nghiêu Huyền nâng lên ngực sữa quơ quơ.Đinh linh_đinh linh___Phân biệt không rõ thanh âm cụ thể ở trước ngực hay là dưới thân, Đào Hoa chỉ cảm thấy chính mình sắp mắc cỡ chết. Tơ hồng khiến đầu vú đau đớn lại trướng lớn một chút, nàng sợ hãi nhấp môi."Nào, mặc áo lụa vào."Hoàn toàn là lửa cháy đổ thêm dầu, thân thể trắng nõn của Đào Hoa nhiễm phấn hồng, Tần Nghiêu Huyền vừa lòng nhìn hai chân thon dài phát run của Đào Hoa, nơi hoa cốc nước chảy róc rách, dâm thủy chảy xuống giữa hai chân.Cúc huyệt nuốt ba viên trân châu, hoa huyệt ngậm một sợi tua đỏ ướt, còn có lục lạc trước ngực, yết hầu hắn lăn lộn một chút, chỉ vào cây anh đào vừa nói: "Đến nơi đó nhảy."Mỗi một bước tiến về phía trước, đồ vật trong tiểu huyệt lại kịch liệt rung động, dưới chân đều là cỏ mới không lưu lại một đường vệt nước ái dịch.Nàng gian nan đến dưới tàng cây, Đào Hoa không chịu được mà ném một hồi, một giọt mồ hôi khẩn trương cùng thẹn thùng dính lên áo lụa, càng là cảnh tượng hoạt sắc sinh hương kích thích Tần Nghiêu Huyền.Hắn còn đang chờ đợi."Kia Hoa Nhi...Vì bệ hạ múa một khúc..."Tiếng nói kiều mị mềm mại, mị nhãn như tơ còn mang theo ý vị hờn dỗi, ngón tay nhỏ dài như ngọc theo bụng nhỏ bình thản chuyển động một đường, câu dẫn tầm mắt Tần Nghiêu Huyền gian dâm da thịt lõa lồ ra bên ngoài cùng nhũ đoàn của nàng.Nàng há mồm cắn ngón tay chính mình, cái lưỡi đỏ bừng liếm láp như ẩn như hiện, giống như mỹ nhân xà bò trong lòng Tần Nghiêu Huyền, phun lưỡi ra, đùa nghịch răng nọc câu dẫn, dần dần khóa khẩn.Đào Hoa đong đưa vòng eo phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe. Hai chân nàng tách ra, eo nhỏ ép xuống, lộ ra một mảnh giữa hai chân hoàn toàn trong không trung.Vốn là vũ khúc lấy chính mình kích thích nam tính để cầu hoan, mỗi tấc mỗi nơi bí ẩn khó có thể mở miệng đều theo từng điệu mà lộ ra. Hai vú dạng ra vài cái, chân nhỏ đột nhiên mang theo xuân thủy trong huyệt sái lạc trong cảnh xuân, Đào Hoa kiều xuyễn quỳ bò xuống, lấy tư thế cầu hoan của động vật đối với Tần Nghiêu Huyền sau đó đong đưa mông."Bệ hạ..."Đứng dậy, tay trái nàng chống trên cây đào, tay phải dính đầy nước bọt, ngón tay đã đi vào dưới thân, căng hoa môi dính thủy dịch mê người ra, lộ ra cửa huyệt dâm mỹ cực đỉnh, Đào Hoa quay đầu, đôi mắt mờ mịt, nhút nhát sợ sệt hỏi: "Hoa Nhi nhảy bất động, bệ hạ dùng long căn đến...quất Hoa Nhi được không?"Tần Nghiêu Huyền lấy chung trà uống một hơi cạn sạch, đi đến phía sau Đào Hoa, đôi tay xoa thủ đào dường như mông nàng, đè lại eo thon sau đó rút chuông nhỏ ra khỏi hậu huyệt nàng."Ô a!"Nàng thậm chí còn chưa kịp cảm thấy hư không, thịt trụ nóng bỏng liền chụp đánh ở trên mông, rồi sau đó nhắm ngay cụ huyệt vừa phun tràng dịch cùng thuốc cao của nàng, dùng sức cắm vào nguyên cây."Nghiêu Huyền...Đau..."Mông nhỏ lần đầu tiên bị cắm vào truyền đến đau đớn gần như bị xé rách cùng cảm giác trướng đến mức chua xót tê dại, vòng eo mềm lại của Đào Hoa chống ở thân cây, nước mắt đổ rào rào rơi xuống dưới."Ngô, trẫm sẽ chuyển động chậm một chút."Nhợt nhạt thọc vào rút ra vài cái, Tần Nghiêu Huyền khuây khỏa thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn hậu huyệt Đào Hoa bị hắn phá vỡ, miệng nhỏ bị dương vật hắn căng đến cực đại, nếp uốn hồng nhạt phô ra toàn bộ, thân mình nàng co rúm đáng thương cực kỳ. Hắn bỗng nhiên ôm nửa người Đào Hoa lên trên, cơ hồ đem cả người nhỏ của nàng đè trên thân cây thọc vào rút ra, đè đầu hôn lấy đôi môi cắn đến chảy máu của nàng, không ngừng hôn lấy tiểu nhân nhi đang rên rỉ."Nghiêu Huyền, đau, đau!"Chỉnh chặt mình đè trên thân cây bị ma sát đến sinh đau đớn, nước mắt Đào Hoa lại rơi xuống, nhưng dưới háng Tần Nghiêu Huyền lại nảy sinh ý nghĩ ác độc mà làm. Khoái cảm lan tràn, toàn thân lại phát hỏa.Tiếng bạch bạch thọc vào rút ra cùng thanh âm hỗn loạn giữa tiếng hôn môi tiếng nước còn có tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt, Tần Nghiêu huyền thở dốc dần mất khống chế.Truyền đến cuối hành lang gấp khúc lại là nước mắt bùm bùm rơi xuống."Viện phi nương nương! Không thể nhìn!"Thị nữ vội vang che mắt nàng, nhưng Lục Ninh Nhã lại đẩy người nọ ra, tự ngược mà gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang giao hợp dưới gốc cây.Giống như hai con thiên nga tình nồng ý mật, từng phiến hoa đào bay xuống rõ ràng khiến cho cảnh dã hợp cũng sinh ra một phần tình đến chỗ sâu cùng không kìm được mà sinh ra đẹp đẽ."Vì sao nàng có thể nhìn bệ hạ? Vì sao bệ hạ sẽ hôn nàng như vậy? Phi tử hậu cung nhiều như vậy. chưa từng có ai có thể may mắn trợn tròn mắt nhìn thấy bệ hạ khi khoan ái không phải sao? Càng không cần nói đến hôn môi!"Một đống vấn đề tích tụ trong ngực, cơ hồ buột miệng thốt ra, nhưng Lục Ninh Nhã lại chỉ có thể dùng bộ dáng động tình khi lưu luyến ôn hòa thâm tình của Tần Nghiêu Huyên, nàng há mồm phát ra tiếng khóc bất lực.Tuy rằng Lục Ninh Nhã không nhìn thấy người trong lòng ngực Tần Nghiêu Huyền rốt cuộc là ai, nhưng từ tiếng nói nũng nịu cùng một ngụm hô thẳng tục danh của Tần Nghiêu Huyền thì trừ bỏ công chúa Đại Diễn dám cả gan làm loạn kia thì còn có ai?"Nương nương, đừng nhìn!"Sợ Lục Ninh Nhã luẩn quẩn trong lòng rồi làm việc quấy nhiễu hứng thú của Tần Nghiêu Huyền, thị nữ liền nôn nóng mở miệng: "Chúng ta đi nhanh đi, Lục thiếu gia...Ca Ca người đã đến phòng chờ người!""Huynh trưởng!"Trong lòng Lục Ninh Nhã chợt lạnh, rồi sau lưng có người đến, xuất quỷ nhập thần dọa thị nữ kinh ngạc choáng váng, sau đó bàn tay hữu lực từ sau lưng bưng kín miệng Lục Ninh Nhã, che lại đôi mắt nàng."Không thể tưởng tượng được muội muội vậy mà có thể có đam mê rình coi thánh thượng hành sự?"Kéo hai chân mềm nhũn của Lục Ninh Nhã ra ngoài, mới chuyển qua chỗ ngoặt, động tĩnh dưới cây anh đào lại lớn hơn chút nữa."Ô ô...A ân...Nghiêu Huyền...Quá sâu, đừng nhanh như vậy...Muốn...Muốn ném...Mông chỗ đó phải bị làm ném..."Đáp lại thanh âm bạch bạch vừa vang lại vừa gấp, chính là thúc giục Lục Thiên Hành bước nhanh chân ra ngoài, không chút màng đến Lục Ninh Nhã cơ hồ bị kéo thành trạng thái quẫn bách.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store