Khi Dinh Nhan Sinh Gap Dinh Than Kinh Xuan Phong Dao
Dịch: Băng Di Đứng trên cao ngắm được xa.Dưới tình huống phạm vi tầm nhìn đã rõ ràng, hình ảnh đập vào mắt từ bốn phương tám hướng tất nhiên không mấy tốt đẹp rồi.Phương Sam: "Hình như mọi người đều đang nhắm vào chúng ta."Ngụy Tô Thận gật đầu.Nhìn những nhóm nhỏ dần tụ tập lại với nhau, Phương Sam cười khẩy: "Không biết bọn họ ghen tị với tài năng của tôi, sắc đẹp của tôi, hay là cả hai?"Ngụy Tô Thận không bất ngờ với cục diện này; thực tế, anh thậm chí còn nhanh chóng chấp nhận sự thật.Anh đã sớm nhận thức sâu sắc rằng ngay cả khi không có trò chơi săn bắn, bằng vào bản lĩnh đắc tội người khác của hệ thống, việc bị nhắm đến chỉ là vấn đề sớm hay muộn.Phương Sam ngồi xuống ghế, ngước nhìn xuống mặt đất, tạo ra một cảnh tượng hơi kinh dị."Tôi đã quên nói với anh, tôi còn có một năng lực đặc biệt hơn," Phương Sam nói chậm rãi. "Tôi có thể phát điện. Nếu ai đó tiếp xúc với lòng bàn tay của tôi, sẽ bị điện giật đến ngất."Ngụy Tô Thận thoáng khó hiểu: "Tại sao cậu lại có kỹ năng này?"Phương Sam giả vờ thần bí: "Anh đoán xem?"Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, Ngụy Tô Thận trả lời: "Vì cậu quá 'sốc'?""..." Phương Sam đột nhiên ngồi thẳng dậy, bất mãn nhìn anh: "Câu này thuần túy là ghen tị."Tuy nhiên, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, giang tay ra: "Ngược lại tôi, lấy đức báo oán, cho tới bây giờ đều không giữ lại chút nào với anh."Ngụy Tô Thận không phản bác, xem như đồng tình với lời nói này.Phương Sam duy trì tư thế vốn có, dùng sức ở chân đẩy mình, đưa cả người lẫn ghế thành một khối tiến lại gần Ngụy Tô Thận. Đôi mắt tối om om cứ thế nhìn chằm chằm vào Ngụy Tô Thận: "Đây chính là đức hạnh của thánh nhân."Ngụy Tô Thận bật cười và cũng đề cập đến dị năng: "Thực ra khả năng thực sự của tôi không nằm ở chỗ nước mắt mà là khí tức."Phương Sam nhướng mày: "Ý là gì?""Trong chiến đấu, tôi có thể giải phóng khí tức để mê hoặc kẻ địch, khiến đối phương rơi vào ảo giác."Phương Sam cau mày: "Xem ra huyết thống giao nhân mới là mạnh mẽ nhất."Ngụy Tô Thận nghiêm mặt nói: "Nghe có vẻ lợi hại, nhưng không phải không có phương pháp phá giải. Nếu ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn, để lại một vết thương trên người, kích thích đau đớn sẽ giúp tinh thần tỉnh táo."Phương Sam: "Anh và tôi hợp tác, chỉ cần không rơi vào trận chiến bao vây quy mô lớn, chúng ta sẽ vô địch."Liên minh có nhược điểm của nó, chẳng hạn như những người dưới lầu vậy, tuy nói là tạm thời vì quyền lợi cộng đồng, nhưng sau lưng vẫn phòng bị đồng đội, tốc độ hành động rất chậm.Phương Sam và Ngụy Tô Thận thì hoàn toàn ngược lại, có thể không chút lo lắng đem phía sau lưng giao cho đối phương.Quan sát kỹ phía đông nam: "Anh nhìn chỗ kia đi."Bên ngoài chắc chắn cũng là một mớ hỗn loạn tưng bừng, nhưng chỉ có nơi đó trông như bị ảnh hưởng lớn nhất, khói đen cuồn cuộn, bầu trời như bị xé thành một vết rách, hình thành một vòng xoáy to lớn.Trong mắt Ngụy Tô Thận lóe lên một tia kinh diễm, sắc trời có sự thay đổi nhẹ, xanh lá và xanh dương đan xen vào nhau, phản chiếu màu sắc mê hoặc trong con ngươi.Phương Sam: "Liệu điểm rơi của sao băng có phải ở đó không?""Có thể lắm."Chỉ có điều khu vực đó nằm ngoài trường, dù bây giờ muốn đi thăm dò cũng bất lực.Phương Sam suy nghĩ một chút: "Kích thước của sao băng chắc không quá lớn, nếu không sức va chạm sẽ gây ra thiệt hại không chỉ trong phạm vi nhỏ thế này."Ngụy Tô Thận: "Có nên đi xem qua khu vực gần đó trước không?"Phương Sam: "Cũng được."Manh mối không nhiều lắm, chỉ có thể thả lưới rộng, thử vận may.Trước khi hành động, Phương Sam soạn một tin gửi vào trong nhóm, đặt tên là Thư Anh Hùng: 【Những ai muốn lấy mạng tôi, có dám xuống dưới ký túc xá đấu một trận sống chết không?】Ngụy Tô Thận liếc nhìn hắn một cái: "Cậu cảm thấy có ai tin không?""Tất nhiên là không." Phương Sam nói: "Dù gì cũng đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc."Nói xong hắn cười ranh mãnh: "Chỉ là để khiến họ tập trung lực chú ý vào khu vực ký túc xá thôi."Phản ứng đầu tiên của đa số người nhất định là kế sách gậy ông đập lưng ông, sau đó tự cho mình thông minh mà chạy đến chỗ ẩn nấp quan sát, chờ đợi người khác xung phong đi đầu.Phương Sam rất giỏi suy nghĩ trong mấy chuyện này, sau khi tin nhắn được gửi đi, quả nhiên có vài đội ngũ tiến về phía ký túc xá.Người ít đi, hành động cũng thuận tiện hơn nhiều.Hai người rời khỏi phòng phát thanh và bắt đầu di chuyển về phía đông bắc với tốc độ chậm chạp.Phương Sam nói: "Cởi áo khoác ra che chắn cho tôi một chút."Nói xong, hắn bật đèn pin, cúi xuống cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất.Ngụy Tô Thận đi phía sau hắn, che chắn hầu hết ánh sáng.Càng tiến về phía bắc, những viên đá vỡ trên mặt đất càng nhiều. Phương Sam nhặt một viên lên, xoay xoay nhìn một lúc lâu, bên trong viên đá đen sẫm có dính một vài hạt màu trắng sáng."Tôi biết rồi." Phương Sam nắm chặt một viên đá, đứng dậy nói: "Bên trong thiên thạch có người ngoài hành tinh, nó muốn thống nhất trái đất, để khai thác điểm yếu của nhân loại, nó đã chọn một trường trung học để làm thí nghiệm."Ngụy Tô Thận hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời nói nhảm của hắn: "Có nhiều ý kiến khác nhau về việc thiên thạch có mang theo bức xạ hay không, nhưng quả thực có ý kiến cho rằng bức xạ có thể gây đột biến gen, từ đó có được dị năng."Phương Sam khinh thường xì một tiếng: "Trí tưởng tượng nghèo nàn."Lúc tiếp tục di chuyển, âm thanh thông báo tin nhắn trong nhóm liên tục truyền đến. Thời điểm Ngụy Tô Thận mở ra xem, Phương Sam liếc qua, thấy nhàm chán.Chỉ là những tin nhắn @ tên hắn, hỏi xem hắn đang ở đâu.Ngụy Tô Thận có thể hình dung ra cảnh những người đó ngốc nghếch đợi dưới ký túc xá suốt một thời gian dài, bàn bạc đối sách.Nhưng kết quả lại vồ hụt.Phương Sam ở bên thở dài: "May mà ký chủ thiếu chỉ là trí tưởng tượng chứ không phải IQ."Ngụy Tô Thận gửi một biểu cảm mỉm cười, không giải thích gì thêm.Thao tác bất ngờ này khiến Phương Sam hơi ngạc nhiên: "Anh đang cố tình chọc giận bọn họ à?"Biểu cảm mỉm cười luôn là một biểu tượng một lời khó nói hết, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mặc dù là cười nhưng luôn cảm giác như có hàm ý châm chọc.Ngụy Tô Thận bình tĩnh đáp: "Đó là để cải thiện trí tưởng tượng nghèo nàn."Phương Sam khẽ hít một cái, giơ ngón tay cái lên khen ngợi....Thư viện nằm vừa lúc ở góc đông bắc, quanh năm gió lạnh thổi qua, khiến các nữ sinh khi đi ngang đều cảm thấy phát sầu.Phương Sam mặc dù không có tóc dài bay phấp phới trong gió để buồn phiền, nhưng tóc mái lòa xòa trước trán bị gió thổi rối tung, che mất tầm nhìn. Ngụy Tô Thận thì khá hơn nhiều, với kiểu tóc học sinh tiêu chuẩn, anh hầu như không bị gió ảnh hưởng.Trong không khí có chút mùi vị kỳ quái.Phương Sam thô bạo vuốt tóc ra sau, ánh mắt sáng lên vài phần, bước nhanh về phía trước.Vừa qua khúc quanh, một người đâm đầu đi tới.Cả hai đều hơi ngẩn ra, người đối diện không hề do dự vung gậy lên, rõ ràng không phải để phòng thân mà là muốn hạ gục hai người.Sau khi tránh được, Phương Sam nhìn quanh một lượt, xác định người này hành động một mình, nói với Ngụy Tô Thận: "Anh dùng nước mắt giải quyết, tôi đi xem phía trước."Phát thanh chỉ cho bọn họ một giờ, đã qua 20 phút, bây giờ việc tiết kiệm thời gian là điều quan trọng nhất.Nhờ vào lớp sương mù dày đặc khiến đối phương mê man vài giây, vừa chuyển mắt đã thấy Phương Sam tiến lên phía trước khá xa.Ngụy Tô Thận lấy từ túi ra vài viên nước mắt, chuẩn bị đập tới thì đột nhiên nhận ra điều gì đó, liền gọi Phương Sam lại: "Chiêu này không hiệu quả."Hiện giờ, cộng thêm bọn họ thì chỉ có ba người, nếu thực sự phát tình, người gặp xui xẻo là ai chưa thể nói chắc.Phương Sam bất đắc dĩ quay đầu lại, chỉ vào thái dương: "Dùng đầu óc một chút đi, bên cạnh còn có cái cây lớn đó."Những gì xảy ra tiếp theo thực sự khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, Ngụy Tô Thận quay mặt đi, nhanh chóng hội hợp lại với Phương Sam.Phương Sam quay đầu nhìn nam sinh đang ôm lấy cái cây mà cọ xát từ trên xuống dưới, lắc đầu nói: "Còn không bằng anh cho cậu ta một kết thúc nhanh gọn."Cái gọi là "kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể bị sỉ nhục", một đao bị mất mạng còn tốt hơn là đem mình cọ chết như thế.Ngụy Tô Thận: "Không cần bận tâm."Phương Sam không nhịn được lại liếc nhìn cảnh tượng cực kỳ mất hồn kia: "Một phiên bản thực tế của 'mài mòn đến chết'."Hàng rào sắt bên ngoài bị đập ra một lỗ hổng, những vật thể không xác định dạng u linh lơ lửng xung quanh, hai người bảo trì một khoảng cách để quan sát.Biểu cảm của Phương Sam trở nên nghiêm túc và tập trung hơn, ánh mắt hắn dừng lại ở một nơi có nhiều mảnh đá lớn nhỏ không đồng đều. Đó là những mảnh thiên thạch với vô số lỗ thủng nhỏ, trông không đẹp mắt mà ngược lại rất đáng sợ.Hắn bẻ một cành cây, kéo một số mảnh về phía mình, nắm chặt trong tay mà không có cảm giác gì đặc biệt.Ngụy Tô Thận nói: "Cậu chưa nói hết lời ban nãy."Phương Sam không phản ứng kịp: "Lời gì?""Ban nãy ở phòng phát thanh, cậu nói không loại trừ khả năng..." Nhưng câu nói bị cắt ngang vì bọn nhìn thấy cảnh tượng liên minh ngoài cửa sổ.Phương Sam ngẩng đầu nhìn anh: "Không loại trừ khả năng gặp người cùng nghề."Ngụy Tô Thận: "Những ký chủ và hệ thống khác?"Phương Sam gật đầu, tiếp tục quan sát mảnh thiên thạch trong tay: "Chỉ là có thể mà thôi, để ý là được, chúng ta chỉ cần tập trung vào nhiệm vụ của mình."Rắc rối xa còn đang nghi ngờ, nhưng rắc rối gần thì đã tới.Lúc nói chuyện, từ xa có ba người đang tiến lại gần.Phương Sam đứng dậy: "Tôi đoán họ không đến để chào hỏi.""Đoán đúng đấy." Người ở giữa vẫn giữ vẻ mặt cười ha hả.Phương Sam nhướn mày: "Có vẻ như cậu rất tự tin sẽ thắng chúng tôi.""Ban đầu thì không." Người đó giơ điện thoại lên: "Nhưng từ hai phút trước thì có rồi."Phương Sam bảo Ngụy Tô Thận đánh yểm trợ, cúi xuống nhìn điện thoại, thấy bảng xếp hạng dị năng của hắn và Ngụy Tô Thận lại vừa được cập nhật.Ôn Linh: Sấm sét trong lòng bàn tay, không thể tấn công gần.Ngụy Tô Thận: Hơi thở quyến rũ. Có thể tự làm mình tổn thương để chống đỡ.Ba người này rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, họ mặc áo mưa để tránh tiếp xúc với nước mắt của Ngụy Tô Thận ở mức độ lớn nhất.Ánh mắt Phương Sam chăm chú: "Các cậu thông minh hơn nhiều so với những người khác.""Ra tay đi." Người ở giữa lên tiếng, quyết tâm hạ gục hai con dê béo này trước khi người khác đến.Cả ba người rạch một vết thương trên lòng bàn tay, trong đó hai người tấn công Ngụy Tô Thận, người mạnh nhất đối phó với Phương Sam.Vì lo sợ bị điện giật, họ dùng dao găm làm vũ khí.Phương Sam nói: "Tôi cũng có thể phát điện ở chân."Người đó sững lại, bất kể là thật hay giả, vẫn tiếp tục né tránh. Khi Phương Sam tiến đến gần, chọn thời điểm thích hợp hất axit sulfuric tìm được trong phòng thí nghiệm vào người Phương Sam.Chất lỏng dừng lại cách Phương Sam vài milimét, lơ lửng trong không trung, không hề di chuyển."Sao có thể..." Nam sinh kinh ngạc, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.Phương Sam không có thời gian để tiếc nuối vì đã lãng phí một đạo cụ, đá mạnh một cú, hất người đó vào một cái cây cách đó vài mét. Người đang cọ xát lúc trước cảm thấy có vật sống, không chút do dự đè lên nam sinh bị thương nội tạng kia.Một tiếng hét thảm thiết xẹt qua bầu trời đêm.Giải quyết xong một người, Phương Sam điều khiển sương mù xâm nhập vào mũi hai người đang bao vây Ngụy Tô Thận.Chân dần dần trở nên không vững, hai người tưởng rằng đó là do ảnh hưởng từ khí tức của Ngụy Tô Thận, vội vã rạch thêm vài vết trên cơ thể để chống lại sự nhiễu loạn.Máu chảy ra ngày càng nhiều, nhưng tình hình vẫn không khá lên.Đầu óc bọn họ bắt đầu quay cuồng, sau khi chịu một đòn mạnh, cơ thể kiệt sức dần dần đổ gục, đầu đập mạnh xuống đất, con ngươi dần mờ đi, đầu nghiêng sang một bên rồi tắt thở.Phương Sam thở dài: "Bọn họ thật sự tin vào những tin nhắn trong nhóm, chắc đến lúc chết cũng không biết rằng mọi thứ từ đầu đến cuối chỉ là cái bẫy của chúng ta."Ngụy Tô Thận: "Tìm chỗ khác thôi, động tĩnh quá lớn, sẽ sớm có người khác đến."Không lâu sau khi bọn họ rời đi, một người tưởng như đã ngừng thở bất ngờ mở mắt trở lại. Dùng chút sức lực cuối cùng, hắn không hướng về phía hai bóng lưng phía trước để tấn công, mà thay vào đó, hắn cầm điện thoại lên, yếu ớt gửi một tin nhắn thoại vào nhóm:【Nhóm trưởng và Ngụy Tô Thận, Ôn Linh là một phe, đừng tin.】Gửi xong, hắn triệt để vĩnh biệt cõi đời.Phía trước, Ngụy Tô Thận dừng bước lại, quay lại nhìn thấy chiếc điện thoại bên cạnh thi thể, nói với Phương Sam: "Kế hoạch không tệ chút nào."Người sắp chết, lời nói thường là thật, có lẽ nhiều người sẽ bắt đầu nghi ngờ tính chính xác của bảng xếp hạng, thậm chí sẽ nảy sinh thù địch và cảnh giác với nhóm trưởng.Phương Sam: "Ký chủ phối hợp cũng rất tốt."Ngụy Tô Thận đột nhiên hỏi: "Cậu thực sự có khả năng phát điện từ lòng bàn tay à?"Phương Sam ngáp một cái: "Tôi chỉ nói thuận miệng thôi, chỉ muốn xem liệu có thể được thống kê vào bảng xếp hạng không."Lúc ở phòng phát thanh, hắn nghi ngờ còn có người khác, chỉ là họ sử dụng dị năng không gian để ẩn mình, nên hắn tâm huyết dâng trào thăm dò một chút.Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu: "Ngoan độc."Cả hai cùng kề vai đi về phía trước một đoạn, Phương Sam thản nhiên nói: "Còn cái gọi là khí tức mê hoặc của anh, phải tự cắt vào cơ thể mới chống lại được sự nhiễu loạn, e rằng cũng là bịa đặt thôi."Việc tay có thể phát điện nghe ra còn đáng sợ, nhưng chuyện thắng nhờ tự làm tổn thương mình mới thật sự là tuyệt sắc.Ngụy Tô Thận mặt không đổi sắc ừ một tiếng.Trầm mặc mấy giây sau, hai người đồng thời dừng bước liếc nhau, khẽ gật đầu sau đó mới xác nhận bằng mắt, tiếp tục bước đi một cách ăn ý về phía xa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store