Khanh Truc Nan Thu Full
Bởi vì máu vẫn chảy không ngừng, cảnh vật trước mắt nhuộm một mảnh tinh hồng, Tiểu Thất lấy dược từ trong lồng ngực xoa lên miệng vết thương. "Huyết Kiến Sầu" không hổ là thánh dược trị thương đệ nhất thiên hạ, chỉ khoảng nửa khắc sau nước đã hóa cao, phủ kín miệng vết thương do Lan Khánh gây ra, máu lập tức ngừng lại.
Tiểu Thất từ trong nha môn đuổi theo Lan Khánh ra đến đường cái.
Đường cái ban đêm thuần một mảng đen kịt, ngoại trừ hai lão cẩu ngủ gật bên đường, tuyệt nhiên không có bóng người.
"Sư huynh?" Tiểu Thất sốt ruột chạy tới phía trước, hy vọng có thể tìm được thân ảnh Lan Khánh.
Bỗng nhiên ở đầu phố, hắn trông thấy người.
"Sư huynh..." Tiểu Thất nôn nóng hô to.
Trong lòng hắn có loại dự cảm bất hảo, khóe mắt nháy liên tục, e là có sự tình không tốt phát sinh.
Lan Khánh lẳng lặng đứng tại nơi giao nhau của hai con đường, một chút cũng không nhúc nhích, chăm chăm nhìn về phương xa.
Ngân nguyệt hé lộ, mặt trăng ngày mười lăm tròn vành lại mang theo quầng bụi, giống như bị sương mù vùi lấp, âm âm ai oán.
Tiểu Thất rùng mình, nguyên bản hai chân đang vội vã chạy tới trước Lan Khánh liền vội vã như vậy ngừng lại, thậm chí còn thoái lui từng bước.
Bởi vì người kia... có gì đó không đúng...
Mặt trăng nhợt nhạt chiếu rọi Lan Khánh, ánh bạc làm cho hắc trù trên người hắn càng tối đen hơn. Dưới nguyệt quang quỷ dị, hoa văn ngọn lửa màu bạc thêu trên y phục bao quây lấy Lan Khánh, tựa như thiêu đốt hết thảy.
Lan Khánh chậm rãi ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, rồi sau đó thùy con ngươi, tầm mắt chuyển hướng Tiểu Thất.
Khóe miệng Lan Khánh cong lên cười như vô định, mắt của hắn cơ hồ hóa thành màu đỏ, cứ định định như vậy nhìn Tiểu Thất.
Gió thổi, sợi tóc khinh bay, lụa sam phất phới, Tiểu Thất cảm thấy chính mình gần như không thể hô hấp.
Người này trong mắt sát ý nặng nề, lệ khí cơ hồ không phải từ trang phục mà từ thân thể tung tràn, giống như Tu La dưới trăng, khiến người ta từ trong đáy lòng sợ hãi, tâm lạnh, không rét mà run.
"...Tiểu... Tiểu Hắc..." Tiểu Thất một tiếng thăm dò.
Đột nhiên, thân ảnh Lan Khánh di động. Tiểu Thất không hề phát hiện ra, chỉ thấy người này ngay lập tức đã ở trước mắt, thật mạnh bắt lấy cổ hắn, ngạo nghễ nhìn xuống.
Khí thế kia giống như ma giáo giáo chủ năm đó khiến võ lâm quần hùng sợ mất mật, không có chút nào đổi khác.
"... Ngươi là ai, ngươi nhận được... ta?" Tiếng nói Lan Khánh trầm thấp vài phần, trong đôi mắt đỏ chỉ có một biển trống rỗng, tối tăm vô cùng.
Cổ họng bị đè nén không thể hô hấp, Tiểu Thất nghĩ thầm, "Sẽ chết, chắc chắn sẽ chết! Ngày hôm nay đại gia ta sẽ giống con gà con, bị bóp chết!"
Tiểu Thất nắm chặt tay Lan Khánh, đánh cuộc với chút khí lực còn sót lại, cố gắng nhảy lên, đá thật mạnh vào ngực Lan Khánh. Lan Khánh thoáng dao động, gông cùm rời khỏi Tiểu Thất. Tiểu Thất nhân thế cả người bắn ngược lại vài thước, đụng phải ván cửa một khách điếm, "phanh" một tiếng, trong đêm thanh âm vang vọng.
Lan Khánh ấn ngực, cúi đầu nhìn một chút, rồi sau đó giương ra nụ cười thâm sâu, nói với Tiểu Thất: "Công phu cũng không tệ..."
Trộm thấy đại ma đầu muốn lại gần mình, Tiểu Thất mãnh liệt ho khan vài tiếng, ý thức đang bay nhảy tức khắc lại trở về, vội vàng xua xua tay, thở hổn hển nói: "...Chậm... Chậm đã... Ta không phải cố ý đá ngươi, chỉ tại ngươi một bên hỏi ta ngươi là ai, một bên lại bóp cổ, ta là vì muốn trả lời mới đành phải đá ngươi."
"Úc?" Lan Khánh nheo mày. Có một số loại người vô luận sinh ra trong bộ dáng gì, mặc dù trên mặt vẫn đội nhân bì nhưng giơ tay nhấc chân cũng đều tỏa ra khí thế mê hoặc khiến người ta phải si dại.
Tiểu Thất sững sờ, sau đó rùng mình một cái, lập tức phục hồi tinh thần.
"Nãi nãi cá hùng!" Tiểu Thất nhổ toẹt một miếng: "Chết đến nơi còn có thể ngắm mỹ nhân đến ngây ngẩn, Bách Lý Thất ngươi là thằng cha đáng bị người ta phỉ nhổ!
Tiếp theo, Tiểu Thất vội vàng ngẩng đầu, vịn cửa khách điếm từ từ bò dậy. Hắn một bên đề phòng Lan Khánh, một bên khơi mào nói: "Ca ca, ngươi bị bệnh."
"Ca ca?" Hai chữ này hiển nhiên khiến Lan Khánh chú ý.
"Đúng, ngươi kêu Thi Tiểu Hắc, là ca ca của ta." Tiểu Thất tiếp tục thuyết: "Song ngươi vì luyện công quá độ, khiến cho kinh mạch nghịch chuyển, tẩu hỏa nhập ma, mỗi tháng cứ tới mười lăm trăng tròn sẽ phát điên."
"Úc?" Lan Khánh tự tiếu phi tiếu, lại nheo nheo mày.
"Hắc hắc hắc hắc ..." Tiểu Thất cười cười. "Nếu không tin, ngươi cứ tìm gương đồng đến so sánh, như thế có thể thấy ta không nói dối. Hai huynh đệ ta ngày thường giống nhau ghê gớm, ngay cả mẹ cũng khó lòng phân biệt."
"Ngươi nói ta gọi Thi Tiểu Hắc, vậy ngươi tên là gì?" Lan Khánh chậm rãi tiến lại gần Tiểu Thất.
Tiểu tâm can Tiểu Thất theo mỗi bước chân Lan Khánh, "Thình thịch thình thịch" khiêu càng lúc càng mau, càng lúc càng to. Hắn lắp bắp: "Cái kia... cái kia... Ta gọi Trần Tiểu Kê..."
Lan Khánh một phen bắt được cổ áo Tiểu Thất, ánh mắt đỏ thẫm nhìn thẳng hắn: "Ngươi dám gạt ta? Nếu là huynh đệ, tại sao họ không giống nhau?"
"Bởi vì chúng ta cùng mẹ khác cha..." Tiểu Thất cảm giác được lực đạo mạnh mẽ trên cổ áo, nghĩ thầm, cái mạng nhỏ này tuyệt đối đi đời nhà ma rồi, hắn nhịn không nổi phóng khai cổ họng, hô to: "A a a... Tiểu Hắc đại nhân tha mạng..."
Không ngờ Lan Khánh xách Tiểu Thất lên, mặt dí tới trước hắn.
Tiểu Thất hít một hơi thật sâu rồi bế khí, đôi mắt nhỏ trừng nhìn cặp mắt to, trong lòng run rẩy phỏng đoán Lan Khánh bước tiếp theo muốn làm gì.
Lan Khánh sờ sờ khuôn mặt Tiểu Thất, sau đó dùng sức kéo mạnh, đem nhân bì nhiễm huyết xé rụng.
Tiểu Thất đau đến ứa lệ, nhưng vừa muốn gập lưng lại bị Lan Khánh nâng cằm lên.
"Hắc đại nhân, Hắc ca ca... Van cầu ngài đừng dày vò ta... Đệ đệ ta bạc mệnh... Không chịu nổi bị ngài đùa đi nghịch lại..." Tiểu Thất cả người mềm nhũn.
Hắn không sợ chết, một mệnh thì một mệnh, không có thì thôi, đại gia cũng sẽ không làm sao.
Nhưng được Lan Khánh khoản đãi nào dễ dàng như vậy.
Lan Khánh là một tay sử độc xuất thần nhập hóa, bất luận dính vào cái gì đều khiến người thống khổ thập thiên bát thiên, muốn chết thống khoái một chút cũng không thể.
Trong những năm đi theo Lan Khánh, hắn đã trông thấy có kẻ trúng độc phải chịu đựng khổ sở suốt một tháng trời, đến khi nội tạng thối nát mới vỡ bục mà chết; cũng đã gặp qua kẻ đau đớn cùng cực muốn sống không được muốn chết không xong.
Loại cảm giác sống chẳng bằng chết này hắn hoàn toàn không muốn lĩnh hội.
Nào ngờ, Lan Khánh ngắm nhìn vết kiếm loang lổ trên mặt Tiểu Thất hồi lâu liền chỉ cười giễu cợt, hai tay áo đột nhiên trướng lên một trận kình phong, đem đôi chân mềm oặt của Tiểu Thất nâng khỏi mặt đất.
Lan Khánh vỗ vỗ khuôn mặt Tiểu Thất: "Ta gọi Thi Tiểu Hắc?"
"Đúng vậy!" Tiểu Thất sửng sốt. Nãi nãi cá hùng, người này cười rộ sao lại rạng rỡ như vậy?
"Ngươi kêu Trần Tiểu Kê?"
"A... Phải". Tiểu Thất điểm đầu. Tên này cũng do lão ngài đặt.
"Hai chúng ta là huynh đệ?" Lan Khánh lại hỏi.
"Ách... Phải phải phải!" Tiểu Thất gật đầu lia lịa. Hắn dự cảm rằng nếu trả lời không phải, chẳng khác nào bảo hắn không hề có quan hệ với Lan đại giáo chủ, mà với người không có quan hệ, từ trước tới nay Lan đại giáo chủ đều tùy tiện giết không thương tiếc.
Huống hồ, sư huynh đệ cũng là một loại huynh đệ, hắn đâu có nói dối.
Lan Khánh xoay người, áp chặt lấy ngực, thì thầm: "Ta nhớ rõ đã từng nhìn thấy ngươi... Ngươi là đệ đệ của ta... Nhưng trong lòng ta còn một việc trọng yếu hơn mà nghĩ mãi không ra? Ta chính là muốn đi đâu? Làm gì? Vì sao ta ở chỗ này? Vì cái gì... lòng ta lại cuống cuồng như vậy?"
Lan Khánh bỗng nhiên quay đầu lại, quát: "Trần Tiểu Kê, ngươi nói!"
"Ngươi là muốn đến Vô Ngân Hiên giúp nha môn bộ khoái bắt giữ hiên chủ Dậu Vô Ngân về cho cha ngươi Thi đại huyện lệnh thẩm án, bởi vì Vô Ngân Hiên rất nguy hiểm với vô số cơ quan, chúng ta đã từng nếm qua nên ngươi lo lắng cho an nguy thuộc hạ." Tiểu Kê đem toàn bộ mọi chuyện nói trong một hơi.
"Vô Ngân Hiên?" Lan Khánh mị mị mắt. "Ở nơi nào?"
Tiểu Thất lập tức vươn tay chỉ hướng đường cái xa xôi. "Từ nơi này dọc theo quan đạo, cho tới hửng đông sẽ đến huyện lân cận, khi thấy một gốc đại thụ trăm năm thì rẽ trái, đi thẳng ra khỏi trấn." Tiểu Thất miêu tả cực kỳ tỉ mỉ.
Lan Khánh nghe xong, cũng không quay đầu lại mà phất tay áo rời đi.
"Ai..." Bị lưu lại như vậy, Tiểu Thất có điểm mơ hồ. "Không giết ta?" Kỳ quá, hắn như thế nào vận khí tốt đến vậy.
Tiểu Thất an ủi tiểu tâm can chính mình, thở phào một hơi, quẹt quẹt mồ hôi lạnh trên trán.
Hắn vốn định xoay người quay về nha môn, dù sao ở bên ngoài quá nguy hiểm, nếu Lan Khánh lần thứ hai phát điên, đại la thần tiên giáng thế cũng cứu hắn không nổi.
Chỉ là... Tiểu Thất mới đi được hai bước lại dừng nhịp chân...
Lan Khánh hiện nay như vậy... tuy là võ nghệ cao cường không người địch nổi... nhưng cho tới bây giờ, thế gian lợi hại nhất không phải võ công... mà là lòng người hiểm ác...
Nếu nhất thời vô ý để xảy ra chuyện... Việc này...
"Ai..." Tiểu Thất hít một hơi, ưỡn ngực, xoay người chạy về phía Lan Khánh. "Tiểu Hắc, chờ ta, ta cùng đi với ngươi."
Lan Khánh quay đầu liếc nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất sợ tới mức bỗng nhiên nhớ ra người này không thể tới gần, vội vàng lưu lại cách hắn mười bước, nịnh nọt hỏi han:
"Tiểu Hắc ca ca, ngài dùng ánh mắt thâm thúy mê người nhìn ta như nhế, xin hỏi có chuyện gì không?"
Lan Khánh khẽ cười một tiếng: "Ly xa như vậy làm gì, ta sẽ không ăn ngươi."
Tiểu Thất bị Lan Khánh cười, cả người nổi da gà, run lẩy bẩy.
Hắn trong lòng thầm nghĩ: "Khó nói a!", miệng lại xu nịnh. "Bởi vì ngài là người ta tôn kính, tiểu đệ đương nhiên phải lui ba thước, ngoan ngoãn đi phía sau rồi."
Tầm mắt Lan Khánh khẽ di chuyển, không còn để ý tới Tiểu Thất, chỉ trông về phía trước, nói: "Ngươi đi sau, ai dẫn đường cho ta, hả?"
Nghe thấy một tiếng "Hả?", không đợi Lan Khánh nói đến câu thứ hai, Tiểu Thất lập tức nhảy hai bước thế ba bước chạy tới đằng trước dẫn đường cho Lan đại ma đầu, nhưng vẫn không quên cách xa xa vài thước.
Không có biện pháp, ai kêu hắn sợ Lan Khánh muốn chết a.
Đêm đến, nhóm quan sai Kim Trung Báo Quốc đã tới Vô Ngân Hiên.
Nhìn thế nào cũng giống chỗ ở của thường nhân không chút bắt mắt, nhưng bởi Nam Hương đã răn đe họ vết xe đổ của Lan Khánh và Tiểu Thất nên không ai dám coi khinh nơi này.
Đinh Kim dùng mắt ra hiệu, Báo Quốc lập tức cùng một sai nha khác ẩn vào trong bóng tối, tùy thời cơ lẻn vào Vô Ngân Hiên.
"A Trung, gõ cửa!" Đinh Kim nói.
Lý Trung gật đầu, chụp lấy vòng đồng gõ lên cửa gỗ đỏ thẫm, "Khấu khấu khấu..." âm thanh trong ban đêm tĩnh mịch vang lên, thâm nhập vào dạ cảnh sâu lắng bao la, làm cho người ta có cảm giác hiu quạnh trống vắng.
Không bao lâu sau, một người hầu tiến đến mở cửa, từ bên trong thăm dò Kim Trung cùng y phục đoàn người phía sau: "Các vị quan gia, không biết đêm khuya tới có chuyện gì?"
Đinh Kim lấy ra bài phiếu Thi Vấn phân phó, nghiêm nghị: "Ta phụng mệnh huyện thái gia Quy Nghĩa huyện, đưa Vô Ngân Hiên hiên chủ Dậu Vô Ngân về tra hỏi."
"..." Người hầu nói: "Quy Nghĩa huyện? Đây là huyện lân cận..."
Đinh Kim lại lấy ra một tờ công văn khác, "Quy Nghĩa huyện đã gửi công văn cho Trung Nghĩa huyện, huyện thái gia đã đồng ý cho chúng ta hành sự trong địa phận huyện, còn không mau kêu Dậu Vô Ngân ra?"
"Vâng, các vị quan sai mời theo tiểu nhân." Người hầu cung kính xoay người hành lễ, rồi sau đó mở đại môn, dẫn đoàn người Kim Trung vào trong.
Sau khi mọi người tiến vào hiên hậu, đại môn từ từ đóng lại, một sai nha quay đầu, chỉ thấy người hầu vẫn không có mấy biểu tình trên mặt, hết thảy ẩn sâu trong bóng đêm, quỷ dị dày đặc nói không nên lời.
Người hầu đi trước dẫn bọn họ chậm rãi đi theo đường đá, mà bọn họ trước sau đều nắm chặt binh khí bên hông, không dám có chút lơi là.
Đi qua một chỗ đất trống, Đinh Kim quan sát chung quanh, phát giác vẫn chưa xảy ra sự tình như Nam Hương nhắc nhở, bốn phía đều có trúc đá, đang lúc hắn thầm nghĩ có mai phục, đột nhiên một trận gió lạnh thổi tới, mang theo từng đợt từng đợt hương khí.
Đinh Kim vừa nhấc đầu,chỉ thấy gã người hầu trước mặt cước bộ bỗng dưng nhanh hơn, dụng khinh công chạy khỏi hiện trường.
Đinh Kim vươn tay toan bắt người nhưng không kịp, đành lớn tiếng hô: "Cẩn thận có khói độc, mau cắn tị độc đan trong miệng!"
Chúng sai nha nghe lệnh, lập tức cắn giải dược, cảm thụ một trận đắng chát tràn ngập trong miệng. Khói độc ra sức đánh úp lại, từ trong sương mù vài tên sát thủ thình lình xuất hiện, mỗi người đều cầm đại đao sáng lóe bổ tới bọn Đinh Kim, Lý Trung...
Lại nói phía Trần Báo, An Quốc. Bọn họ dẫn một đội nhân mã lén vượt tường cao của Vô Ngân Hiên, từ từ lẻn vào.
Chiếu theo lời Nam Hương, âm thầm điều tra, lấy việc tìm vật chứng "Hàn Địa Thiềm" làm hàng đầu.
Bởi vì là hành động ám muội, cho nên đội bọn họ chỉ có sáu người.
An toàn đi vào chủ phòng, Trần Báo phất tay, mọi người lập tức tản ra, bắt đầu từ thư phòng nhanh chóng tìm kiếm tung tích Hàn Địa Thiềm.
Nhưng vật trọng yếu đương nhiên phải cất giấu cẩn thận, bọn họ tìm gần một khắc cũng không thấy nửa điểm manh mối, bỗng dưng từ bên ngoài truyền lại tiếng binh khí va chạm.
"Báo Tử, bọn họ đang đánh!" An Quốc lập tức nói.
"Mặc kệ!" Trần Báo trả lời: "Tiên sinh bảo chúng ta chuyên tâm tìm vật chứng thì cứ chuyên tâm tìm, vừa vặn đúng lúc đánh nhau, tiên sinh chính là tính toán để bọn Kim Trung thu hút chú ý, thuận lợi cho chúng ta hành sự. Nhanh lên, đừng phân tâm!"
"Biết!" An Quốc hít vài hơi, định tâm cố gắng tìm đồ.
Trong lúc lục lọi, Trần Báo nói: "Giấu kỹ như vậy, nhất định phải có mật thất, bình hoa, đan thanh gì đó chẳng hạn, thử cầm lên xem xét, có lẽ sẽ có dấu vết."
"Hiểu rõ!" Mọi người nhỏ giọng trả lời.
An Quốc lúc này bị một bình sứ được lau chùi sáng bóng trên bàn thu hút, mặt nào cũng không nhiễm lấy nửa điểm tro bụi, hắn nghĩ thầm, khẳng định là thường xuyên hoạt động mới sạch sẽ đến thế, hẳn là cái này.
"Báo Tử, ta tìm ra rồi." An Quốc gầm nhẹ một tiếng, lập tức vươn tay vặn bình hoa.
Bình hoa trên bàn trà phát ra vài tiếng "khách khách", từ bốn phương thình lình phóng ra vô số đoản tiễn.
Mọi người không kịp phản ứng, Trần Báo hô to: "Hỏng bét!"
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, đang lúc mọi người nhắm mắt lại, trong lòng thầm niệm "đi đời nhà ma", tâm lý ung dung hi sinh, trên nóc nhà đột nhiên truyền đến âm thanh ngói vỡ.
Tiếp theo, một bóng đen từ trên giáng xuống, triển khai song chưởng, hai tay áo vừa thu lại, vèo vèo vèo, tất cả phi tiễn đều bị cuốn tới bốn phía người này, rồi sau đó một cái vung tay, "khuông lang", phi tiễn vừa ùn ùn kéo đến liền như vậy bị uốn gãy thành đống sắt nát vụn ném ở góc tường.
Lúc này, không để cho mọi người có cơ hội nghỉ ngơi, đất dưới chân bắt đầu xoay tròn. Tất cả còn đang kinh hãi, lại một người từ trên nóc nhà lại nhảy xuống hô to: "Mau rời đi, nơi này không phải thư phòng chân chính mà là chỗ để lừa gạt địch nhân, là trung tâm trận pháp của Vô Ngân Hiên, từng bước từng bước giết người."
Người vừa tới chính là Tiểu Thất. Hắn một lần nữa đem nhân bì nhiễm máu mang lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Mọi người bị mặt đất xoay tròn khiến cho đầu óc choáng váng, tạp vật trong thư phòng bị đánh bể, khiến nhiều người né tránh không kịp, cước bộ bất ổn, bị mảnh vỡ cứa đứt đầu chảy máu.
Lan Khánh lạnh lùng cười nói: "Tiểu trận pháp này, ta còn không để trong mắt."
Hắn đi thẳng ra cửa, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của trận pháp. Rồi sau đó, cánh cửa bị đánh khai, gió từ bên ngoài cuốn vào, thổi bay sương mù trong phòng. Cảnh tượng thiên toàn địa chuyển lập tức im bặt, chỉ còn một đám người nằm trên đất lăn qua lăn lại.
Lăn một hồi, những người đó cũng thở phì phò đứng lên, đầu óc có chút xây xẩm.
"Chẳng qua là thủ thuật che mắt cùng mê hồn trận, thật sự không mấy hữu dụng, vậy mà cũng đoán không ra." Lan Khánh cười lạnh một tiếng.
"Tiểu Kê!" Lan Khánh gọi.
"Có có có có Tiểu Kê!" Tiểu Thất nện bước mềm nhũn lảo đảo đến bên người Lan Khánh.
Lan Khánh nói: "Trận pháp đã phá, sau đó đi đâu? Còn không mau thuyết?"
"Hàn Địa Thiềm, Hàn Địa Thiềm!" Tiểu Thất vội vàng trả lời: "Trước tìm lãnh ngọc ngàn năm Hàn Địa Thiềm, sau đó bắt Dậu Vô Ngân về cho cha ngươi thẩm án, đánh bản tử!"
Lan Khánh liếc mắt nhìn đám người còn nằm trên mặt đất không đứng dậy được, lạnh lùng nói: "Các ngươi đi bắt, đừng làm ta mất mặt. Ta đi tìm Hàn Địa Thiềm."
Dứt lời hắn liền rời khỏi thư phòng, những người còn lại bên trong hô lớn: "Tuân lệnh, Tiểu Đầu Nhi!"
Mỗi người đều toát lên khí thế thấy chết không sờn.
Tiểu Thất liếc nhìn họ rồi mau chóng chạy theo Lan Khánh.
Lan Khánh hiểu tường tận địa phương này, trong đầu hiện lên một vài cảnh tượng mơ hồ.
Phàm khi xây dựng ngũ hành bát quái trận, xuất nhập trận pháp đều tuân theo một đạo lý nhất định, để che giấu một đồ vật đó, khẳng định phải có nơi ẩn mật, cho nên...
Hắn nhớ rõ, trước kia từng có người dạy những thứ này, nhưng hắn không thể nhớ được là ai.
Lan Khánh cấp bách khom người, lướt qua viện tử. Giả sơn trận pháp trong viện dời hình đổi ảnh tấn công hắn, nhưng mỗi nện bước của hắn cũng đều như hư vô, phiêu di trong không trung, mặc dù tên bắn cùng khói độc không ngừng tập kích, nhưng bởi vì hắn di chuyển quá mức chuẩn xác nên ngay cả ống tay áo cũng không mảy may dính chút tì vết.
Tiểu Thất ở phía sau một bên lách một bên tránh, run rẩy theo sát Lan Khánh.
Nhiều lần phi tiễn xẹt ngang qua mũi, cự thạch từ phía sau đập tới, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa la toáng lên.
Cái mũi anh tuấn của hắn a, mạng nhỏ trân quý a, ngàn vạn lần đừng mất đi như vậy!
Lan Khánh nhanh chóng rời khỏi viện, đi vào một viện lạc đèn đuốc sáng trưng thủ vệ nghiêm nghị, Tiểu Thất cũng sít sao bám hắn không lơi lỏng.
Một người đứng ở hành lang dài trong viện trông thấy bọn hắn đến, trên mặt trấn định không chút bối rối, thậm chí còn lộ ra ý cười: "Bộ khoái Quy Nghĩa huyện nha môn thật khiến người ta không thể khinh thường, chẳng những có thể vượt Vô Ngân Hiên trận pháp của ta, còn tới được đây."
Lan Khánh mở miệng: "Ta là bộ khoái?"
Tiểu Thất nhanh miệng: "Không không không, lão ngài là ngỗ tác, là ngỗ tác lợi hại nhất Quy Nghĩa huyện nha môn."
Lan Khánh gật đầu, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng nâng lên, thuận tiện nói: "Ngươi là Dậu Vô Ngân?"
Dậu Vô Ngân vẫn bình thản ung dung, bộ dáng nho sinh điềm tĩnh. "Không tồi, tại hạ đúng là Vô Ngân Hiên hiên chủ, Dậu Vô Ngân."
"Hàn Địa Thiềm ở nơi nào?" Lan Khánh hỏi.
"Hàn Địa Thiềm ở ngay trong nhà này, bất quá muốn mang nó đi, phải xem ngươi có bản lĩnh không." Dậu Vô Ngân ánh mắt u tối hiểm độc, "Vô Ngân Hiên ta cũng không phải địa phương muốn đến là đến, nói đi là đi. Hôm nay các ngươi dám xông vào đây, ta sẽ khiến các ngươi mất mạng trở về."
"Hừ," Lan Khánh cười tà: "Ngươi như thế nào biết ta không có khả năng?"
Dậu Vô Ngân ra lệnh một tiếng, gia đinh tôi tớ lập tức giơ đao tiến đến, bao vây xung quanh Lan Khánh. Lan Khánh chẳng những không sợ hãi mà trên mặt còn lộ ra tiếu dung khiến người ta run như cầy sấy.
Lan Khánh vung tay, hàn quang từ ngân kiếm lóe sáng, một cánh tay bị chặt xuống ngay tại chỗ, người kia kêu rên thảm thiết.
Tiểu Thất vội vàng nói: "Tiểu Hắc ca, đừng giết người, người của nha môn không thể giết thường dân!"
Lan Khánh quay đầu, liếc nhìn Tiểu Thất, sẵng giọng: "Phiền phức, câm miệng lại, bằng không ta chém."
"Tuân lệnh!" Tiểu Thất cấp bách che miệng, tay kia bẻ lấy cành cây bên cạnh gia nhập chiến cuộc.
Lan Khánh thu hồi trường kiếm vào trong vỏ, cầm kiếm nguyên vỏ đánh người, còn Tiểu Thất giơ cành cây hỗ trợ.
Đừng cho rằng hai loại vũ khí này hoàn toàn không thương tổn nhân lực. Tuyệt thế cao thủ cho dù cầm một cọng rơm cũng có thể sát nhân, huống chi vỏ kiếm cùng cành cây khua lên cũng hiển hách có thừa.
Đương trường, liên tục mười người rồi mười người bị đánh ngã, thảm thiết kêu la. Dậu Vô Ngân nổi giận, rút đao gia nhập, tấn công Lan Khánh.
Chỉ là lưỡi đao sắc bén có thể giết người, nhưng gặp Lan Khánh hoàn toàn không chiếm được tiện nghi. Không bao lâu sau, Dậu Vô Ngân bị vỏ kiếm đả trúng ngực, cành cây đánh trúng hõm vai, gã hộc máu, thối lui vài bước.
"Mau bảo hộ chủ nhân!" Một gã người hầu cấp bách quát to.
Tiếp theo, một vài tôi tớ liền hỗ trợ Dậu Vô Ngân đang mang thương tích nhanh chóng rời hiện trường, chạy vào trong tòa nhà.
"Tiểu Kê!" Lan Khánh giơ kiếm đuổi theo.
"Tuân lệnh!" Tiểu Thất lập tức vọt lên.
Hai người bọn họ dụng khinh công mãnh truy ngay sau Dậu Vô Ngân cùng người hầu. Lan Khánh không có khả năng sẽ bỏ qua cho bất cứ người nào, hắn quyết tâm bắt Dậu Vô Ngân về nha môn.
Vòng quanh con đường thạch tử, Tiểu Thất nhìn thấy một gã người hầu cách đó không xa cước bộ đột nhiên tạm ngừng, tựa hồ đang giẫm thứ gì đó trên đất.
Nhưng khi Tiểu Thất thấy rõ một khối cọc gỗ trên thạch tử được khảm tại mặt đất đã không còn kịp, thình lình dưới chân một trận địa trấn lay động, thạch tử cùng đất cát mãnh liệt lõm xuống, một hắc động thật lớn xuất hiện, hắn cùng Lan Khánh bị cuốn rơi vào trong.
Tiểu Thất điên cuồng gào thét: "Cẩn thận!"
Tiếp theo, trong lúc rơi xuống, hắn vận khởi khinh công phi vân sạn, một tay cấp bách bắt lấy tay Lan Khánh, trên không trung mượn lực đạp vài bước, sau đó ra sức hướng về phía trước, chụp lấy tảng đá còn sót lại bên hang.
Tiếng "ba tra" nhẹ nhàng vang lên, trong lúc ý thức hỗn loạn, Tiểu Thất trong lòng chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống, hắn phát hiện mình kéo phải cánh tay mang thương tích của Lan Khánh.
Hắn cầm lấy tay Lan Khánh, bởi vì lực đạo trụy hạ quá lớn làm phần xương cốt vốn khó khăn lắm mới khép lại trên tay Lan Khánh bị xé căng, nhưng Lan Khánh một đôi mắt tràn ngập tinh hồng huyết vẫn yên lặng nhìn hắn.
Dưới thân hắn là một vực sâu tối đen không thấy đáy.
"... Yên tâm, bất luận thế nào ta cũng sẽ không ném ngươi xuống." Tiểu Thất cười khổ, Lan Khánh này đang biểu tình cái gì a?
Tiểu Thất nói tiếp: "Đưa tay không bị thương của ngươi cho ta, ta đẩy ngươi lên."
Lan Khánh thản nhiên nói: "Buông tay!"
"A?" Tiểu Thất ngẩn người.
"Ta bảo ngươi buông tay, không hiểu sao?"
"Ách?" Tiểu Thất càng cầm chặt tay Lan Khánh. Hắn làm sao có thể buông ra.
Nếu lơi tay một chút thôi, vực sâu kia không biết cao bao nhiêu nhưng ngã xuống sẽ chết mất. Vậy phải làm thế nào bây giờ!
Ngay lúc này, thân ảnh Dậu Vô Ngân thong thả đi đến trên đỉnh. Tiểu Thất ngẩng đầu, bắt gặp Dậu Vô Ngân nâng chân lên, đạp mạnh xuống bàn tay đang bám víu trên tảng đá của hắn.
"A a a... Dậu Vô Ngân ngươi, tiện nhân..." Tiểu Thất gào lên.
Dậu Vô Ngân bỗng khụ ra một búng máu, mang theo ác tiếu cùng phẫn nộ, hung hăng giẫm lên ngón tay Tiểu Thất.
Chịu đựng lực đạo quá lớn, Tiểu Thất đau đến nước mắt nước mũi trào phun, nhưng vẫn gắt gao bám lấy tảng đá không chịu buông.
Dậu Vô Ngân không ngừng giẫm đạp, từng trận âm hưởng vang lên trong đêm thật sự kinh tâm động phách. Lan Khánh chỉ yên lặng nhìn, môi mím chặt lấy sợi tóc, đôi mắt căm phẫn ngày càng đỏ lên.
"Ba tra, ba tra" âm thanh rầu rĩ quanh quẩn trong tai Lan Khánh. Hắn không hiểu người này vì sao không buông tay, rõ ràng chỉ cần bỏ ra, với thân thủ người này tự có thể trở ra.
"Buông tay!" Lan Khánh giận dữ quát lớn.
"Tiện nhân...!" Tiểu Thất đau đớn ứa lệ.
Xương tay bị giẫm bể, mức độ đau đớn đã vượt quá khả năng chịu đựng của người thường. Mang theo đau đớn kịch liệt cùng một trận hoa mắt mù mờ, bàn tay vỡ nát cũng vô phương bám trụ trên tảng đá, từ từ trượt xuống. Lan Khánh bắt lấy hắn, hai người cùng rơi vào vực sâu không đáy.
Trong lúc chơi vơi giữa khoảng không, Lan Khánh lôi kéo Tiểu Thất, đem hắn ôm vào trong lòng, sau đó lấy trường kiếm cắm vào hai bên thạch bích, dừng sức ngăn cản tình thế rơi xuống không phanh.
Gần đến đáy thạch động, ánh trăng trên đỉnh phản xạ lại một mảnh kiếm sơn trên mặt đất, hàn quang từng trận lay động. Lan Khánh lập tức tước bỏ vỏ kiếm, trước khi chạm đất, hắn nhanh chóng lấy mũi kiếm chấm đất, dùng lực đạo bắt ngược lại đánh tan tốc độ rơi, tiếp theo ôm lấy nửa thân Tiểu Thất còn ở trên không trung nhảy sang bên cạnh, ngã trên đống bùn đất mềm dẻo an toàn.
Tay Lan Khánh tê dại, hắn bỏ kiếm xuống nhìn Tiểu Thất, đã thấy người kia hôn mê từ lúc nào.
Giữa hầm kiếm có một mảnh nhỏ dung thân, Lan Khánh vỗ vỗ gương mặt Tiểu Thất, xem ra trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, đành buộc lòng ôm lấy người kia, để hắn áp chặt chính mình, từ từ ngồi xuống.
Thanh âm phía trên trong chốc lát yên tĩnh trở lại, có lẽ Dậu Vô Ngân đã rời đi.
Lan Khánh ngắm nhìn mặt trăng trên cao, lại cúi đầu tái kiến người thần tình toàn là máu.
Người này... người này...
Tay Lan Khánh, bàn tay rách tả tơi thấm đẫm máu tươi, xoa xoa gò má của hắn.
Một loại tư vị không nói nên lời khiến biển tâm dậy sóng.
Tiểu Thất ngủ không an ổn, trông chốc lát liền nhíu mày tỉnh dậy.
Khi mở mắt ra, hắn phát giác trong mắt phản chiếu đường cong duyên dáng nơi hàm dưới của Lan Khánh. Tiểu Thất cả kinh, hít sâu, một câu cũng không nói.
Tiểu Thất muốn mau chóng đứng lên, nhưng Lan Khánh lại nói: "Gấp cái gì, không thấy chung quanh đều là kiếm sao?"
Tiểu Thất nhìn quanh, mắt mở trừng, phát hiện ngoại trừ nơi Lan Khánh đang ngồi, còn lại một chỗ dừng chân yên ổn cũng không có, lúc này mới lúng túng nói: "Cái kia... ta ngồi trên người ngươi đã lâu... Ta cũng không nhẹ..."
"Tức là ngươi muốn ngồi trên kiếm sơn?" Lan Khánh hỏi vặn lại.
"Ừ...A..." Tiểu Thất suy nghĩ, phải ngồi trên núi kiếm, e rằng mông hắn sẽ nở hoa, liền xấu hổ nở nụ cười. "Một khi đã như vậy... Quấy rầy ngươi rồi, Tiểu Hắc ca ca... Hắc hắc..."
"Ngoan!" Lan Khánh xoa đầu Tiểu Thất.
Tiểu Thất rụt cổ, lưng toát đầy mồ hôi lạnh.
Tiểu Thất nhẹ giọng nói: "Ta rơi xuống như vậy, nếu Kim Trung Báo Quốc quay lại không gặp chúng ta, chắc chắn sẽ đến cứu người. Ngươi yên tâm, mỗi người dưới trướng ngươi đều rất thông minh."
"Ừm." Lan Khánh nhắm mắt dưỡng thần.
"..." Tiểu Thất cũng không dám lộn xộn trong lòng Lan Khánh, cả người cứng ngắc như một tảng đá.
Thời gian trôi qua vạn phần thong thả, Tiểu Thất ngồi y hệt bộ dáng bị đặt trên bàn chông, nhưng đáng thương thống khổ chính là hắn lại không dám nhảy ra.
Bên cạnh là đại kiếm sơn, đây lại tòa tiểu kiếm sơn, hai cái chọn một, vẫn là tiểu kiếm sơn tốt hơn.
"Tiểu Kê." Một hồi lâu sau, Lan Khánh mở miệng.
"Có!" Tiểu Thất vội trả lời.
"Mới vừa rồi ta bảo ngươi buông tay, ngươi như thế nào không làm?" Lan Khánh hỏi.
"A..." Tiểu Thất ấp úng không nên lời, phát giác Lan Khánh đang chờ câu trả lời của hắn, đành phải nói: "Nếu buông tay ngươi sẽ ngã chết... Vậy làm sao được..." Tiểu Thất càng nói thanh âm càng nhỏ, giống như độc thoại một mình.
"Thật vất vả mới tìm được ngươi... Thật vất vả mới có thể nhìn thấy ngươi cười vui vẻ như mấy ngày qua... Ngươi nếu thực xảy ra chuyện gì... Rất nhiều người sẽ luyến tiếc..." Tiểu Thất thấp giọng.
"Vậy còn ngươi?" Lan Khánh hỏi.
"A?" Tiểu Thất nghi hoặc.
Lan Khánh đột nhiên không nói, chỉ là khóe miệng nhếch lên, lộ ra dáng cười thản nhiên.
Nụ cười chân tình của Lan Khánh bình thường vốn rất đẹp, nhưng lúc này khiến Tiểu Thất càng xem càng ngây người, cho đến lúc Lan Khánh lôi kéo đứng dậy, hắn mới phục hồi tinh thần.
"Ta thấy chỗ thạch bích bên kia có chút kỳ quái," Lan Khánh nâng cằm, chỉ hướng bóng râm thạch bích ở một đầu khác của kiếm sơn. "Ngươi xem, chỗ này có thể dùng để nhảy đến đối diện."
Tiểu Thất lập tức thu nhiếp tinh thần nhìn đông nhìn tây, phát giác chung quanh thạch bích tựa hồ nhô ra tảng đá một người có thể đặt chân lên, chỉ là chỗ đứng thập phần eo hẹp, nếu người nào quá cường tráng e rằng cũng đứng không nổi.
Lan Khánh nói: "Đã có chỗ tiến vào, tất nhiên phải có cửa ra."
Tiểu Thất gật đầu, hiểu Lan Khánh muốn nói gì.
Hắn lắc lắc tay, sau đó lấy thương dược từ trong ngực ra, khẽ cau mày, tùy tiện bôi một chút vào hai ngón tay đã gãy nát. Tiếp theo, hắn chộp lấy tay Lan Khánh, gỡ bỏ hai thanh gỗ ở cổ tay, cẩn thận thoa dược.
"Cũng may chỉ hơi trật khớp thôi, không động đến đoạn xương bị gãy trước đây. Thuốc này có hiệu quả trừ đau, chờ ta đem xương tay đẩy lại, lại buộc chặt vài ngày, thương tích sẽ tốt lên."
Nói xong, "khách lạp" một tiếng, không chờ Lan Khánh kịp phản ứng, xương tay đã trở về vị trí cũ.
Tiểu Thất cúi đầu, một bên giúp Lan Khánh băng bó, một bên liến thoắng không ngừng: "Nay bị thương nhiều lần như vậy, cũng không biết có lưu lại bệnh căn không... Tốt nhất ngươi cứ ở chỗ này chờ, ta đi xem qua, nếu thấy cái gì sẽ gọi ngươi."
Tiểu Thất buộc chặt vết thương, vừa nhấc đầu lên đã thấy Lan Khánh đang nhìn hắn.
Hắn mở to mắt hỏi: "Làm sao vậy?"
Lan Khánh toàn bộ đều nghe lọt, "Không có gì."
Tiểu Thất hồ nghi nhìn người này, nhưng cái gì cũng đoán không ra, cuối cùng tự nhủ, tâm tư đại ma đầu không phải loại tiểu dân như hắn có thể phỏng đoán, vì thế hắn liền ngừng ý niệm tra xét trong đầu.
Tiểu Thất giãn gân cốt, cẩn thận bước lên tảng đá bên cạnh thạch bích, chậm rãi nhảy tới chỗ âm ảnh đối diện.
Tiểu Thất từ trong nha môn đuổi theo Lan Khánh ra đến đường cái.
Đường cái ban đêm thuần một mảng đen kịt, ngoại trừ hai lão cẩu ngủ gật bên đường, tuyệt nhiên không có bóng người.
"Sư huynh?" Tiểu Thất sốt ruột chạy tới phía trước, hy vọng có thể tìm được thân ảnh Lan Khánh.
Bỗng nhiên ở đầu phố, hắn trông thấy người.
"Sư huynh..." Tiểu Thất nôn nóng hô to.
Trong lòng hắn có loại dự cảm bất hảo, khóe mắt nháy liên tục, e là có sự tình không tốt phát sinh.
Lan Khánh lẳng lặng đứng tại nơi giao nhau của hai con đường, một chút cũng không nhúc nhích, chăm chăm nhìn về phương xa.
Ngân nguyệt hé lộ, mặt trăng ngày mười lăm tròn vành lại mang theo quầng bụi, giống như bị sương mù vùi lấp, âm âm ai oán.
Tiểu Thất rùng mình, nguyên bản hai chân đang vội vã chạy tới trước Lan Khánh liền vội vã như vậy ngừng lại, thậm chí còn thoái lui từng bước.
Bởi vì người kia... có gì đó không đúng...
Mặt trăng nhợt nhạt chiếu rọi Lan Khánh, ánh bạc làm cho hắc trù trên người hắn càng tối đen hơn. Dưới nguyệt quang quỷ dị, hoa văn ngọn lửa màu bạc thêu trên y phục bao quây lấy Lan Khánh, tựa như thiêu đốt hết thảy.
Lan Khánh chậm rãi ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, rồi sau đó thùy con ngươi, tầm mắt chuyển hướng Tiểu Thất.
Khóe miệng Lan Khánh cong lên cười như vô định, mắt của hắn cơ hồ hóa thành màu đỏ, cứ định định như vậy nhìn Tiểu Thất.
Gió thổi, sợi tóc khinh bay, lụa sam phất phới, Tiểu Thất cảm thấy chính mình gần như không thể hô hấp.
Người này trong mắt sát ý nặng nề, lệ khí cơ hồ không phải từ trang phục mà từ thân thể tung tràn, giống như Tu La dưới trăng, khiến người ta từ trong đáy lòng sợ hãi, tâm lạnh, không rét mà run.
"...Tiểu... Tiểu Hắc..." Tiểu Thất một tiếng thăm dò.
Đột nhiên, thân ảnh Lan Khánh di động. Tiểu Thất không hề phát hiện ra, chỉ thấy người này ngay lập tức đã ở trước mắt, thật mạnh bắt lấy cổ hắn, ngạo nghễ nhìn xuống.
Khí thế kia giống như ma giáo giáo chủ năm đó khiến võ lâm quần hùng sợ mất mật, không có chút nào đổi khác.
"... Ngươi là ai, ngươi nhận được... ta?" Tiếng nói Lan Khánh trầm thấp vài phần, trong đôi mắt đỏ chỉ có một biển trống rỗng, tối tăm vô cùng.
Cổ họng bị đè nén không thể hô hấp, Tiểu Thất nghĩ thầm, "Sẽ chết, chắc chắn sẽ chết! Ngày hôm nay đại gia ta sẽ giống con gà con, bị bóp chết!"
Tiểu Thất nắm chặt tay Lan Khánh, đánh cuộc với chút khí lực còn sót lại, cố gắng nhảy lên, đá thật mạnh vào ngực Lan Khánh. Lan Khánh thoáng dao động, gông cùm rời khỏi Tiểu Thất. Tiểu Thất nhân thế cả người bắn ngược lại vài thước, đụng phải ván cửa một khách điếm, "phanh" một tiếng, trong đêm thanh âm vang vọng.
Lan Khánh ấn ngực, cúi đầu nhìn một chút, rồi sau đó giương ra nụ cười thâm sâu, nói với Tiểu Thất: "Công phu cũng không tệ..."
Trộm thấy đại ma đầu muốn lại gần mình, Tiểu Thất mãnh liệt ho khan vài tiếng, ý thức đang bay nhảy tức khắc lại trở về, vội vàng xua xua tay, thở hổn hển nói: "...Chậm... Chậm đã... Ta không phải cố ý đá ngươi, chỉ tại ngươi một bên hỏi ta ngươi là ai, một bên lại bóp cổ, ta là vì muốn trả lời mới đành phải đá ngươi."
"Úc?" Lan Khánh nheo mày. Có một số loại người vô luận sinh ra trong bộ dáng gì, mặc dù trên mặt vẫn đội nhân bì nhưng giơ tay nhấc chân cũng đều tỏa ra khí thế mê hoặc khiến người ta phải si dại.
Tiểu Thất sững sờ, sau đó rùng mình một cái, lập tức phục hồi tinh thần.
"Nãi nãi cá hùng!" Tiểu Thất nhổ toẹt một miếng: "Chết đến nơi còn có thể ngắm mỹ nhân đến ngây ngẩn, Bách Lý Thất ngươi là thằng cha đáng bị người ta phỉ nhổ!
Tiếp theo, Tiểu Thất vội vàng ngẩng đầu, vịn cửa khách điếm từ từ bò dậy. Hắn một bên đề phòng Lan Khánh, một bên khơi mào nói: "Ca ca, ngươi bị bệnh."
"Ca ca?" Hai chữ này hiển nhiên khiến Lan Khánh chú ý.
"Đúng, ngươi kêu Thi Tiểu Hắc, là ca ca của ta." Tiểu Thất tiếp tục thuyết: "Song ngươi vì luyện công quá độ, khiến cho kinh mạch nghịch chuyển, tẩu hỏa nhập ma, mỗi tháng cứ tới mười lăm trăng tròn sẽ phát điên."
"Úc?" Lan Khánh tự tiếu phi tiếu, lại nheo nheo mày.
"Hắc hắc hắc hắc ..." Tiểu Thất cười cười. "Nếu không tin, ngươi cứ tìm gương đồng đến so sánh, như thế có thể thấy ta không nói dối. Hai huynh đệ ta ngày thường giống nhau ghê gớm, ngay cả mẹ cũng khó lòng phân biệt."
"Ngươi nói ta gọi Thi Tiểu Hắc, vậy ngươi tên là gì?" Lan Khánh chậm rãi tiến lại gần Tiểu Thất.
Tiểu tâm can Tiểu Thất theo mỗi bước chân Lan Khánh, "Thình thịch thình thịch" khiêu càng lúc càng mau, càng lúc càng to. Hắn lắp bắp: "Cái kia... cái kia... Ta gọi Trần Tiểu Kê..."
Lan Khánh một phen bắt được cổ áo Tiểu Thất, ánh mắt đỏ thẫm nhìn thẳng hắn: "Ngươi dám gạt ta? Nếu là huynh đệ, tại sao họ không giống nhau?"
"Bởi vì chúng ta cùng mẹ khác cha..." Tiểu Thất cảm giác được lực đạo mạnh mẽ trên cổ áo, nghĩ thầm, cái mạng nhỏ này tuyệt đối đi đời nhà ma rồi, hắn nhịn không nổi phóng khai cổ họng, hô to: "A a a... Tiểu Hắc đại nhân tha mạng..."
Không ngờ Lan Khánh xách Tiểu Thất lên, mặt dí tới trước hắn.
Tiểu Thất hít một hơi thật sâu rồi bế khí, đôi mắt nhỏ trừng nhìn cặp mắt to, trong lòng run rẩy phỏng đoán Lan Khánh bước tiếp theo muốn làm gì.
Lan Khánh sờ sờ khuôn mặt Tiểu Thất, sau đó dùng sức kéo mạnh, đem nhân bì nhiễm huyết xé rụng.
Tiểu Thất đau đến ứa lệ, nhưng vừa muốn gập lưng lại bị Lan Khánh nâng cằm lên.
"Hắc đại nhân, Hắc ca ca... Van cầu ngài đừng dày vò ta... Đệ đệ ta bạc mệnh... Không chịu nổi bị ngài đùa đi nghịch lại..." Tiểu Thất cả người mềm nhũn.
Hắn không sợ chết, một mệnh thì một mệnh, không có thì thôi, đại gia cũng sẽ không làm sao.
Nhưng được Lan Khánh khoản đãi nào dễ dàng như vậy.
Lan Khánh là một tay sử độc xuất thần nhập hóa, bất luận dính vào cái gì đều khiến người thống khổ thập thiên bát thiên, muốn chết thống khoái một chút cũng không thể.
Trong những năm đi theo Lan Khánh, hắn đã trông thấy có kẻ trúng độc phải chịu đựng khổ sở suốt một tháng trời, đến khi nội tạng thối nát mới vỡ bục mà chết; cũng đã gặp qua kẻ đau đớn cùng cực muốn sống không được muốn chết không xong.
Loại cảm giác sống chẳng bằng chết này hắn hoàn toàn không muốn lĩnh hội.
Nào ngờ, Lan Khánh ngắm nhìn vết kiếm loang lổ trên mặt Tiểu Thất hồi lâu liền chỉ cười giễu cợt, hai tay áo đột nhiên trướng lên một trận kình phong, đem đôi chân mềm oặt của Tiểu Thất nâng khỏi mặt đất.
Lan Khánh vỗ vỗ khuôn mặt Tiểu Thất: "Ta gọi Thi Tiểu Hắc?"
"Đúng vậy!" Tiểu Thất sửng sốt. Nãi nãi cá hùng, người này cười rộ sao lại rạng rỡ như vậy?
"Ngươi kêu Trần Tiểu Kê?"
"A... Phải". Tiểu Thất điểm đầu. Tên này cũng do lão ngài đặt.
"Hai chúng ta là huynh đệ?" Lan Khánh lại hỏi.
"Ách... Phải phải phải!" Tiểu Thất gật đầu lia lịa. Hắn dự cảm rằng nếu trả lời không phải, chẳng khác nào bảo hắn không hề có quan hệ với Lan đại giáo chủ, mà với người không có quan hệ, từ trước tới nay Lan đại giáo chủ đều tùy tiện giết không thương tiếc.
Huống hồ, sư huynh đệ cũng là một loại huynh đệ, hắn đâu có nói dối.
Lan Khánh xoay người, áp chặt lấy ngực, thì thầm: "Ta nhớ rõ đã từng nhìn thấy ngươi... Ngươi là đệ đệ của ta... Nhưng trong lòng ta còn một việc trọng yếu hơn mà nghĩ mãi không ra? Ta chính là muốn đi đâu? Làm gì? Vì sao ta ở chỗ này? Vì cái gì... lòng ta lại cuống cuồng như vậy?"
Lan Khánh bỗng nhiên quay đầu lại, quát: "Trần Tiểu Kê, ngươi nói!"
"Ngươi là muốn đến Vô Ngân Hiên giúp nha môn bộ khoái bắt giữ hiên chủ Dậu Vô Ngân về cho cha ngươi Thi đại huyện lệnh thẩm án, bởi vì Vô Ngân Hiên rất nguy hiểm với vô số cơ quan, chúng ta đã từng nếm qua nên ngươi lo lắng cho an nguy thuộc hạ." Tiểu Kê đem toàn bộ mọi chuyện nói trong một hơi.
"Vô Ngân Hiên?" Lan Khánh mị mị mắt. "Ở nơi nào?"
Tiểu Thất lập tức vươn tay chỉ hướng đường cái xa xôi. "Từ nơi này dọc theo quan đạo, cho tới hửng đông sẽ đến huyện lân cận, khi thấy một gốc đại thụ trăm năm thì rẽ trái, đi thẳng ra khỏi trấn." Tiểu Thất miêu tả cực kỳ tỉ mỉ.
Lan Khánh nghe xong, cũng không quay đầu lại mà phất tay áo rời đi.
"Ai..." Bị lưu lại như vậy, Tiểu Thất có điểm mơ hồ. "Không giết ta?" Kỳ quá, hắn như thế nào vận khí tốt đến vậy.
Tiểu Thất an ủi tiểu tâm can chính mình, thở phào một hơi, quẹt quẹt mồ hôi lạnh trên trán.
Hắn vốn định xoay người quay về nha môn, dù sao ở bên ngoài quá nguy hiểm, nếu Lan Khánh lần thứ hai phát điên, đại la thần tiên giáng thế cũng cứu hắn không nổi.
Chỉ là... Tiểu Thất mới đi được hai bước lại dừng nhịp chân...
Lan Khánh hiện nay như vậy... tuy là võ nghệ cao cường không người địch nổi... nhưng cho tới bây giờ, thế gian lợi hại nhất không phải võ công... mà là lòng người hiểm ác...
Nếu nhất thời vô ý để xảy ra chuyện... Việc này...
"Ai..." Tiểu Thất hít một hơi, ưỡn ngực, xoay người chạy về phía Lan Khánh. "Tiểu Hắc, chờ ta, ta cùng đi với ngươi."
Lan Khánh quay đầu liếc nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất sợ tới mức bỗng nhiên nhớ ra người này không thể tới gần, vội vàng lưu lại cách hắn mười bước, nịnh nọt hỏi han:
"Tiểu Hắc ca ca, ngài dùng ánh mắt thâm thúy mê người nhìn ta như nhế, xin hỏi có chuyện gì không?"
Lan Khánh khẽ cười một tiếng: "Ly xa như vậy làm gì, ta sẽ không ăn ngươi."
Tiểu Thất bị Lan Khánh cười, cả người nổi da gà, run lẩy bẩy.
Hắn trong lòng thầm nghĩ: "Khó nói a!", miệng lại xu nịnh. "Bởi vì ngài là người ta tôn kính, tiểu đệ đương nhiên phải lui ba thước, ngoan ngoãn đi phía sau rồi."
Tầm mắt Lan Khánh khẽ di chuyển, không còn để ý tới Tiểu Thất, chỉ trông về phía trước, nói: "Ngươi đi sau, ai dẫn đường cho ta, hả?"
Nghe thấy một tiếng "Hả?", không đợi Lan Khánh nói đến câu thứ hai, Tiểu Thất lập tức nhảy hai bước thế ba bước chạy tới đằng trước dẫn đường cho Lan đại ma đầu, nhưng vẫn không quên cách xa xa vài thước.
Không có biện pháp, ai kêu hắn sợ Lan Khánh muốn chết a.
Đêm đến, nhóm quan sai Kim Trung Báo Quốc đã tới Vô Ngân Hiên.
Nhìn thế nào cũng giống chỗ ở của thường nhân không chút bắt mắt, nhưng bởi Nam Hương đã răn đe họ vết xe đổ của Lan Khánh và Tiểu Thất nên không ai dám coi khinh nơi này.
Đinh Kim dùng mắt ra hiệu, Báo Quốc lập tức cùng một sai nha khác ẩn vào trong bóng tối, tùy thời cơ lẻn vào Vô Ngân Hiên.
"A Trung, gõ cửa!" Đinh Kim nói.
Lý Trung gật đầu, chụp lấy vòng đồng gõ lên cửa gỗ đỏ thẫm, "Khấu khấu khấu..." âm thanh trong ban đêm tĩnh mịch vang lên, thâm nhập vào dạ cảnh sâu lắng bao la, làm cho người ta có cảm giác hiu quạnh trống vắng.
Không bao lâu sau, một người hầu tiến đến mở cửa, từ bên trong thăm dò Kim Trung cùng y phục đoàn người phía sau: "Các vị quan gia, không biết đêm khuya tới có chuyện gì?"
Đinh Kim lấy ra bài phiếu Thi Vấn phân phó, nghiêm nghị: "Ta phụng mệnh huyện thái gia Quy Nghĩa huyện, đưa Vô Ngân Hiên hiên chủ Dậu Vô Ngân về tra hỏi."
"..." Người hầu nói: "Quy Nghĩa huyện? Đây là huyện lân cận..."
Đinh Kim lại lấy ra một tờ công văn khác, "Quy Nghĩa huyện đã gửi công văn cho Trung Nghĩa huyện, huyện thái gia đã đồng ý cho chúng ta hành sự trong địa phận huyện, còn không mau kêu Dậu Vô Ngân ra?"
"Vâng, các vị quan sai mời theo tiểu nhân." Người hầu cung kính xoay người hành lễ, rồi sau đó mở đại môn, dẫn đoàn người Kim Trung vào trong.
Sau khi mọi người tiến vào hiên hậu, đại môn từ từ đóng lại, một sai nha quay đầu, chỉ thấy người hầu vẫn không có mấy biểu tình trên mặt, hết thảy ẩn sâu trong bóng đêm, quỷ dị dày đặc nói không nên lời.
Người hầu đi trước dẫn bọn họ chậm rãi đi theo đường đá, mà bọn họ trước sau đều nắm chặt binh khí bên hông, không dám có chút lơi là.
Đi qua một chỗ đất trống, Đinh Kim quan sát chung quanh, phát giác vẫn chưa xảy ra sự tình như Nam Hương nhắc nhở, bốn phía đều có trúc đá, đang lúc hắn thầm nghĩ có mai phục, đột nhiên một trận gió lạnh thổi tới, mang theo từng đợt từng đợt hương khí.
Đinh Kim vừa nhấc đầu,chỉ thấy gã người hầu trước mặt cước bộ bỗng dưng nhanh hơn, dụng khinh công chạy khỏi hiện trường.
Đinh Kim vươn tay toan bắt người nhưng không kịp, đành lớn tiếng hô: "Cẩn thận có khói độc, mau cắn tị độc đan trong miệng!"
Chúng sai nha nghe lệnh, lập tức cắn giải dược, cảm thụ một trận đắng chát tràn ngập trong miệng. Khói độc ra sức đánh úp lại, từ trong sương mù vài tên sát thủ thình lình xuất hiện, mỗi người đều cầm đại đao sáng lóe bổ tới bọn Đinh Kim, Lý Trung...
Lại nói phía Trần Báo, An Quốc. Bọn họ dẫn một đội nhân mã lén vượt tường cao của Vô Ngân Hiên, từ từ lẻn vào.
Chiếu theo lời Nam Hương, âm thầm điều tra, lấy việc tìm vật chứng "Hàn Địa Thiềm" làm hàng đầu.
Bởi vì là hành động ám muội, cho nên đội bọn họ chỉ có sáu người.
An toàn đi vào chủ phòng, Trần Báo phất tay, mọi người lập tức tản ra, bắt đầu từ thư phòng nhanh chóng tìm kiếm tung tích Hàn Địa Thiềm.
Nhưng vật trọng yếu đương nhiên phải cất giấu cẩn thận, bọn họ tìm gần một khắc cũng không thấy nửa điểm manh mối, bỗng dưng từ bên ngoài truyền lại tiếng binh khí va chạm.
"Báo Tử, bọn họ đang đánh!" An Quốc lập tức nói.
"Mặc kệ!" Trần Báo trả lời: "Tiên sinh bảo chúng ta chuyên tâm tìm vật chứng thì cứ chuyên tâm tìm, vừa vặn đúng lúc đánh nhau, tiên sinh chính là tính toán để bọn Kim Trung thu hút chú ý, thuận lợi cho chúng ta hành sự. Nhanh lên, đừng phân tâm!"
"Biết!" An Quốc hít vài hơi, định tâm cố gắng tìm đồ.
Trong lúc lục lọi, Trần Báo nói: "Giấu kỹ như vậy, nhất định phải có mật thất, bình hoa, đan thanh gì đó chẳng hạn, thử cầm lên xem xét, có lẽ sẽ có dấu vết."
"Hiểu rõ!" Mọi người nhỏ giọng trả lời.
An Quốc lúc này bị một bình sứ được lau chùi sáng bóng trên bàn thu hút, mặt nào cũng không nhiễm lấy nửa điểm tro bụi, hắn nghĩ thầm, khẳng định là thường xuyên hoạt động mới sạch sẽ đến thế, hẳn là cái này.
"Báo Tử, ta tìm ra rồi." An Quốc gầm nhẹ một tiếng, lập tức vươn tay vặn bình hoa.
Bình hoa trên bàn trà phát ra vài tiếng "khách khách", từ bốn phương thình lình phóng ra vô số đoản tiễn.
Mọi người không kịp phản ứng, Trần Báo hô to: "Hỏng bét!"
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, đang lúc mọi người nhắm mắt lại, trong lòng thầm niệm "đi đời nhà ma", tâm lý ung dung hi sinh, trên nóc nhà đột nhiên truyền đến âm thanh ngói vỡ.
Tiếp theo, một bóng đen từ trên giáng xuống, triển khai song chưởng, hai tay áo vừa thu lại, vèo vèo vèo, tất cả phi tiễn đều bị cuốn tới bốn phía người này, rồi sau đó một cái vung tay, "khuông lang", phi tiễn vừa ùn ùn kéo đến liền như vậy bị uốn gãy thành đống sắt nát vụn ném ở góc tường.
Lúc này, không để cho mọi người có cơ hội nghỉ ngơi, đất dưới chân bắt đầu xoay tròn. Tất cả còn đang kinh hãi, lại một người từ trên nóc nhà lại nhảy xuống hô to: "Mau rời đi, nơi này không phải thư phòng chân chính mà là chỗ để lừa gạt địch nhân, là trung tâm trận pháp của Vô Ngân Hiên, từng bước từng bước giết người."
Người vừa tới chính là Tiểu Thất. Hắn một lần nữa đem nhân bì nhiễm máu mang lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Mọi người bị mặt đất xoay tròn khiến cho đầu óc choáng váng, tạp vật trong thư phòng bị đánh bể, khiến nhiều người né tránh không kịp, cước bộ bất ổn, bị mảnh vỡ cứa đứt đầu chảy máu.
Lan Khánh lạnh lùng cười nói: "Tiểu trận pháp này, ta còn không để trong mắt."
Hắn đi thẳng ra cửa, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của trận pháp. Rồi sau đó, cánh cửa bị đánh khai, gió từ bên ngoài cuốn vào, thổi bay sương mù trong phòng. Cảnh tượng thiên toàn địa chuyển lập tức im bặt, chỉ còn một đám người nằm trên đất lăn qua lăn lại.
Lăn một hồi, những người đó cũng thở phì phò đứng lên, đầu óc có chút xây xẩm.
"Chẳng qua là thủ thuật che mắt cùng mê hồn trận, thật sự không mấy hữu dụng, vậy mà cũng đoán không ra." Lan Khánh cười lạnh một tiếng.
"Tiểu Kê!" Lan Khánh gọi.
"Có có có có Tiểu Kê!" Tiểu Thất nện bước mềm nhũn lảo đảo đến bên người Lan Khánh.
Lan Khánh nói: "Trận pháp đã phá, sau đó đi đâu? Còn không mau thuyết?"
"Hàn Địa Thiềm, Hàn Địa Thiềm!" Tiểu Thất vội vàng trả lời: "Trước tìm lãnh ngọc ngàn năm Hàn Địa Thiềm, sau đó bắt Dậu Vô Ngân về cho cha ngươi thẩm án, đánh bản tử!"
Lan Khánh liếc mắt nhìn đám người còn nằm trên mặt đất không đứng dậy được, lạnh lùng nói: "Các ngươi đi bắt, đừng làm ta mất mặt. Ta đi tìm Hàn Địa Thiềm."
Dứt lời hắn liền rời khỏi thư phòng, những người còn lại bên trong hô lớn: "Tuân lệnh, Tiểu Đầu Nhi!"
Mỗi người đều toát lên khí thế thấy chết không sờn.
Tiểu Thất liếc nhìn họ rồi mau chóng chạy theo Lan Khánh.
Lan Khánh hiểu tường tận địa phương này, trong đầu hiện lên một vài cảnh tượng mơ hồ.
Phàm khi xây dựng ngũ hành bát quái trận, xuất nhập trận pháp đều tuân theo một đạo lý nhất định, để che giấu một đồ vật đó, khẳng định phải có nơi ẩn mật, cho nên...
Hắn nhớ rõ, trước kia từng có người dạy những thứ này, nhưng hắn không thể nhớ được là ai.
Lan Khánh cấp bách khom người, lướt qua viện tử. Giả sơn trận pháp trong viện dời hình đổi ảnh tấn công hắn, nhưng mỗi nện bước của hắn cũng đều như hư vô, phiêu di trong không trung, mặc dù tên bắn cùng khói độc không ngừng tập kích, nhưng bởi vì hắn di chuyển quá mức chuẩn xác nên ngay cả ống tay áo cũng không mảy may dính chút tì vết.
Tiểu Thất ở phía sau một bên lách một bên tránh, run rẩy theo sát Lan Khánh.
Nhiều lần phi tiễn xẹt ngang qua mũi, cự thạch từ phía sau đập tới, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa la toáng lên.
Cái mũi anh tuấn của hắn a, mạng nhỏ trân quý a, ngàn vạn lần đừng mất đi như vậy!
Lan Khánh nhanh chóng rời khỏi viện, đi vào một viện lạc đèn đuốc sáng trưng thủ vệ nghiêm nghị, Tiểu Thất cũng sít sao bám hắn không lơi lỏng.
Một người đứng ở hành lang dài trong viện trông thấy bọn hắn đến, trên mặt trấn định không chút bối rối, thậm chí còn lộ ra ý cười: "Bộ khoái Quy Nghĩa huyện nha môn thật khiến người ta không thể khinh thường, chẳng những có thể vượt Vô Ngân Hiên trận pháp của ta, còn tới được đây."
Lan Khánh mở miệng: "Ta là bộ khoái?"
Tiểu Thất nhanh miệng: "Không không không, lão ngài là ngỗ tác, là ngỗ tác lợi hại nhất Quy Nghĩa huyện nha môn."
Lan Khánh gật đầu, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng nâng lên, thuận tiện nói: "Ngươi là Dậu Vô Ngân?"
Dậu Vô Ngân vẫn bình thản ung dung, bộ dáng nho sinh điềm tĩnh. "Không tồi, tại hạ đúng là Vô Ngân Hiên hiên chủ, Dậu Vô Ngân."
"Hàn Địa Thiềm ở nơi nào?" Lan Khánh hỏi.
"Hàn Địa Thiềm ở ngay trong nhà này, bất quá muốn mang nó đi, phải xem ngươi có bản lĩnh không." Dậu Vô Ngân ánh mắt u tối hiểm độc, "Vô Ngân Hiên ta cũng không phải địa phương muốn đến là đến, nói đi là đi. Hôm nay các ngươi dám xông vào đây, ta sẽ khiến các ngươi mất mạng trở về."
"Hừ," Lan Khánh cười tà: "Ngươi như thế nào biết ta không có khả năng?"
Dậu Vô Ngân ra lệnh một tiếng, gia đinh tôi tớ lập tức giơ đao tiến đến, bao vây xung quanh Lan Khánh. Lan Khánh chẳng những không sợ hãi mà trên mặt còn lộ ra tiếu dung khiến người ta run như cầy sấy.
Lan Khánh vung tay, hàn quang từ ngân kiếm lóe sáng, một cánh tay bị chặt xuống ngay tại chỗ, người kia kêu rên thảm thiết.
Tiểu Thất vội vàng nói: "Tiểu Hắc ca, đừng giết người, người của nha môn không thể giết thường dân!"
Lan Khánh quay đầu, liếc nhìn Tiểu Thất, sẵng giọng: "Phiền phức, câm miệng lại, bằng không ta chém."
"Tuân lệnh!" Tiểu Thất cấp bách che miệng, tay kia bẻ lấy cành cây bên cạnh gia nhập chiến cuộc.
Lan Khánh thu hồi trường kiếm vào trong vỏ, cầm kiếm nguyên vỏ đánh người, còn Tiểu Thất giơ cành cây hỗ trợ.
Đừng cho rằng hai loại vũ khí này hoàn toàn không thương tổn nhân lực. Tuyệt thế cao thủ cho dù cầm một cọng rơm cũng có thể sát nhân, huống chi vỏ kiếm cùng cành cây khua lên cũng hiển hách có thừa.
Đương trường, liên tục mười người rồi mười người bị đánh ngã, thảm thiết kêu la. Dậu Vô Ngân nổi giận, rút đao gia nhập, tấn công Lan Khánh.
Chỉ là lưỡi đao sắc bén có thể giết người, nhưng gặp Lan Khánh hoàn toàn không chiếm được tiện nghi. Không bao lâu sau, Dậu Vô Ngân bị vỏ kiếm đả trúng ngực, cành cây đánh trúng hõm vai, gã hộc máu, thối lui vài bước.
"Mau bảo hộ chủ nhân!" Một gã người hầu cấp bách quát to.
Tiếp theo, một vài tôi tớ liền hỗ trợ Dậu Vô Ngân đang mang thương tích nhanh chóng rời hiện trường, chạy vào trong tòa nhà.
"Tiểu Kê!" Lan Khánh giơ kiếm đuổi theo.
"Tuân lệnh!" Tiểu Thất lập tức vọt lên.
Hai người bọn họ dụng khinh công mãnh truy ngay sau Dậu Vô Ngân cùng người hầu. Lan Khánh không có khả năng sẽ bỏ qua cho bất cứ người nào, hắn quyết tâm bắt Dậu Vô Ngân về nha môn.
Vòng quanh con đường thạch tử, Tiểu Thất nhìn thấy một gã người hầu cách đó không xa cước bộ đột nhiên tạm ngừng, tựa hồ đang giẫm thứ gì đó trên đất.
Nhưng khi Tiểu Thất thấy rõ một khối cọc gỗ trên thạch tử được khảm tại mặt đất đã không còn kịp, thình lình dưới chân một trận địa trấn lay động, thạch tử cùng đất cát mãnh liệt lõm xuống, một hắc động thật lớn xuất hiện, hắn cùng Lan Khánh bị cuốn rơi vào trong.
Tiểu Thất điên cuồng gào thét: "Cẩn thận!"
Tiếp theo, trong lúc rơi xuống, hắn vận khởi khinh công phi vân sạn, một tay cấp bách bắt lấy tay Lan Khánh, trên không trung mượn lực đạp vài bước, sau đó ra sức hướng về phía trước, chụp lấy tảng đá còn sót lại bên hang.
Tiếng "ba tra" nhẹ nhàng vang lên, trong lúc ý thức hỗn loạn, Tiểu Thất trong lòng chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống, hắn phát hiện mình kéo phải cánh tay mang thương tích của Lan Khánh.
Hắn cầm lấy tay Lan Khánh, bởi vì lực đạo trụy hạ quá lớn làm phần xương cốt vốn khó khăn lắm mới khép lại trên tay Lan Khánh bị xé căng, nhưng Lan Khánh một đôi mắt tràn ngập tinh hồng huyết vẫn yên lặng nhìn hắn.
Dưới thân hắn là một vực sâu tối đen không thấy đáy.
"... Yên tâm, bất luận thế nào ta cũng sẽ không ném ngươi xuống." Tiểu Thất cười khổ, Lan Khánh này đang biểu tình cái gì a?
Tiểu Thất nói tiếp: "Đưa tay không bị thương của ngươi cho ta, ta đẩy ngươi lên."
Lan Khánh thản nhiên nói: "Buông tay!"
"A?" Tiểu Thất ngẩn người.
"Ta bảo ngươi buông tay, không hiểu sao?"
"Ách?" Tiểu Thất càng cầm chặt tay Lan Khánh. Hắn làm sao có thể buông ra.
Nếu lơi tay một chút thôi, vực sâu kia không biết cao bao nhiêu nhưng ngã xuống sẽ chết mất. Vậy phải làm thế nào bây giờ!
Ngay lúc này, thân ảnh Dậu Vô Ngân thong thả đi đến trên đỉnh. Tiểu Thất ngẩng đầu, bắt gặp Dậu Vô Ngân nâng chân lên, đạp mạnh xuống bàn tay đang bám víu trên tảng đá của hắn.
"A a a... Dậu Vô Ngân ngươi, tiện nhân..." Tiểu Thất gào lên.
Dậu Vô Ngân bỗng khụ ra một búng máu, mang theo ác tiếu cùng phẫn nộ, hung hăng giẫm lên ngón tay Tiểu Thất.
Chịu đựng lực đạo quá lớn, Tiểu Thất đau đến nước mắt nước mũi trào phun, nhưng vẫn gắt gao bám lấy tảng đá không chịu buông.
Dậu Vô Ngân không ngừng giẫm đạp, từng trận âm hưởng vang lên trong đêm thật sự kinh tâm động phách. Lan Khánh chỉ yên lặng nhìn, môi mím chặt lấy sợi tóc, đôi mắt căm phẫn ngày càng đỏ lên.
"Ba tra, ba tra" âm thanh rầu rĩ quanh quẩn trong tai Lan Khánh. Hắn không hiểu người này vì sao không buông tay, rõ ràng chỉ cần bỏ ra, với thân thủ người này tự có thể trở ra.
"Buông tay!" Lan Khánh giận dữ quát lớn.
"Tiện nhân...!" Tiểu Thất đau đớn ứa lệ.
Xương tay bị giẫm bể, mức độ đau đớn đã vượt quá khả năng chịu đựng của người thường. Mang theo đau đớn kịch liệt cùng một trận hoa mắt mù mờ, bàn tay vỡ nát cũng vô phương bám trụ trên tảng đá, từ từ trượt xuống. Lan Khánh bắt lấy hắn, hai người cùng rơi vào vực sâu không đáy.
Trong lúc chơi vơi giữa khoảng không, Lan Khánh lôi kéo Tiểu Thất, đem hắn ôm vào trong lòng, sau đó lấy trường kiếm cắm vào hai bên thạch bích, dừng sức ngăn cản tình thế rơi xuống không phanh.
Gần đến đáy thạch động, ánh trăng trên đỉnh phản xạ lại một mảnh kiếm sơn trên mặt đất, hàn quang từng trận lay động. Lan Khánh lập tức tước bỏ vỏ kiếm, trước khi chạm đất, hắn nhanh chóng lấy mũi kiếm chấm đất, dùng lực đạo bắt ngược lại đánh tan tốc độ rơi, tiếp theo ôm lấy nửa thân Tiểu Thất còn ở trên không trung nhảy sang bên cạnh, ngã trên đống bùn đất mềm dẻo an toàn.
Tay Lan Khánh tê dại, hắn bỏ kiếm xuống nhìn Tiểu Thất, đã thấy người kia hôn mê từ lúc nào.
Giữa hầm kiếm có một mảnh nhỏ dung thân, Lan Khánh vỗ vỗ gương mặt Tiểu Thất, xem ra trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, đành buộc lòng ôm lấy người kia, để hắn áp chặt chính mình, từ từ ngồi xuống.
Thanh âm phía trên trong chốc lát yên tĩnh trở lại, có lẽ Dậu Vô Ngân đã rời đi.
Lan Khánh ngắm nhìn mặt trăng trên cao, lại cúi đầu tái kiến người thần tình toàn là máu.
Người này... người này...
Tay Lan Khánh, bàn tay rách tả tơi thấm đẫm máu tươi, xoa xoa gò má của hắn.
Một loại tư vị không nói nên lời khiến biển tâm dậy sóng.
Tiểu Thất ngủ không an ổn, trông chốc lát liền nhíu mày tỉnh dậy.
Khi mở mắt ra, hắn phát giác trong mắt phản chiếu đường cong duyên dáng nơi hàm dưới của Lan Khánh. Tiểu Thất cả kinh, hít sâu, một câu cũng không nói.
Tiểu Thất muốn mau chóng đứng lên, nhưng Lan Khánh lại nói: "Gấp cái gì, không thấy chung quanh đều là kiếm sao?"
Tiểu Thất nhìn quanh, mắt mở trừng, phát hiện ngoại trừ nơi Lan Khánh đang ngồi, còn lại một chỗ dừng chân yên ổn cũng không có, lúc này mới lúng túng nói: "Cái kia... ta ngồi trên người ngươi đã lâu... Ta cũng không nhẹ..."
"Tức là ngươi muốn ngồi trên kiếm sơn?" Lan Khánh hỏi vặn lại.
"Ừ...A..." Tiểu Thất suy nghĩ, phải ngồi trên núi kiếm, e rằng mông hắn sẽ nở hoa, liền xấu hổ nở nụ cười. "Một khi đã như vậy... Quấy rầy ngươi rồi, Tiểu Hắc ca ca... Hắc hắc..."
"Ngoan!" Lan Khánh xoa đầu Tiểu Thất.
Tiểu Thất rụt cổ, lưng toát đầy mồ hôi lạnh.
Tiểu Thất nhẹ giọng nói: "Ta rơi xuống như vậy, nếu Kim Trung Báo Quốc quay lại không gặp chúng ta, chắc chắn sẽ đến cứu người. Ngươi yên tâm, mỗi người dưới trướng ngươi đều rất thông minh."
"Ừm." Lan Khánh nhắm mắt dưỡng thần.
"..." Tiểu Thất cũng không dám lộn xộn trong lòng Lan Khánh, cả người cứng ngắc như một tảng đá.
Thời gian trôi qua vạn phần thong thả, Tiểu Thất ngồi y hệt bộ dáng bị đặt trên bàn chông, nhưng đáng thương thống khổ chính là hắn lại không dám nhảy ra.
Bên cạnh là đại kiếm sơn, đây lại tòa tiểu kiếm sơn, hai cái chọn một, vẫn là tiểu kiếm sơn tốt hơn.
"Tiểu Kê." Một hồi lâu sau, Lan Khánh mở miệng.
"Có!" Tiểu Thất vội trả lời.
"Mới vừa rồi ta bảo ngươi buông tay, ngươi như thế nào không làm?" Lan Khánh hỏi.
"A..." Tiểu Thất ấp úng không nên lời, phát giác Lan Khánh đang chờ câu trả lời của hắn, đành phải nói: "Nếu buông tay ngươi sẽ ngã chết... Vậy làm sao được..." Tiểu Thất càng nói thanh âm càng nhỏ, giống như độc thoại một mình.
"Thật vất vả mới tìm được ngươi... Thật vất vả mới có thể nhìn thấy ngươi cười vui vẻ như mấy ngày qua... Ngươi nếu thực xảy ra chuyện gì... Rất nhiều người sẽ luyến tiếc..." Tiểu Thất thấp giọng.
"Vậy còn ngươi?" Lan Khánh hỏi.
"A?" Tiểu Thất nghi hoặc.
Lan Khánh đột nhiên không nói, chỉ là khóe miệng nhếch lên, lộ ra dáng cười thản nhiên.
Nụ cười chân tình của Lan Khánh bình thường vốn rất đẹp, nhưng lúc này khiến Tiểu Thất càng xem càng ngây người, cho đến lúc Lan Khánh lôi kéo đứng dậy, hắn mới phục hồi tinh thần.
"Ta thấy chỗ thạch bích bên kia có chút kỳ quái," Lan Khánh nâng cằm, chỉ hướng bóng râm thạch bích ở một đầu khác của kiếm sơn. "Ngươi xem, chỗ này có thể dùng để nhảy đến đối diện."
Tiểu Thất lập tức thu nhiếp tinh thần nhìn đông nhìn tây, phát giác chung quanh thạch bích tựa hồ nhô ra tảng đá một người có thể đặt chân lên, chỉ là chỗ đứng thập phần eo hẹp, nếu người nào quá cường tráng e rằng cũng đứng không nổi.
Lan Khánh nói: "Đã có chỗ tiến vào, tất nhiên phải có cửa ra."
Tiểu Thất gật đầu, hiểu Lan Khánh muốn nói gì.
Hắn lắc lắc tay, sau đó lấy thương dược từ trong ngực ra, khẽ cau mày, tùy tiện bôi một chút vào hai ngón tay đã gãy nát. Tiếp theo, hắn chộp lấy tay Lan Khánh, gỡ bỏ hai thanh gỗ ở cổ tay, cẩn thận thoa dược.
"Cũng may chỉ hơi trật khớp thôi, không động đến đoạn xương bị gãy trước đây. Thuốc này có hiệu quả trừ đau, chờ ta đem xương tay đẩy lại, lại buộc chặt vài ngày, thương tích sẽ tốt lên."
Nói xong, "khách lạp" một tiếng, không chờ Lan Khánh kịp phản ứng, xương tay đã trở về vị trí cũ.
Tiểu Thất cúi đầu, một bên giúp Lan Khánh băng bó, một bên liến thoắng không ngừng: "Nay bị thương nhiều lần như vậy, cũng không biết có lưu lại bệnh căn không... Tốt nhất ngươi cứ ở chỗ này chờ, ta đi xem qua, nếu thấy cái gì sẽ gọi ngươi."
Tiểu Thất buộc chặt vết thương, vừa nhấc đầu lên đã thấy Lan Khánh đang nhìn hắn.
Hắn mở to mắt hỏi: "Làm sao vậy?"
Lan Khánh toàn bộ đều nghe lọt, "Không có gì."
Tiểu Thất hồ nghi nhìn người này, nhưng cái gì cũng đoán không ra, cuối cùng tự nhủ, tâm tư đại ma đầu không phải loại tiểu dân như hắn có thể phỏng đoán, vì thế hắn liền ngừng ý niệm tra xét trong đầu.
Tiểu Thất giãn gân cốt, cẩn thận bước lên tảng đá bên cạnh thạch bích, chậm rãi nhảy tới chỗ âm ảnh đối diện.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store