Khanh Du Nien Dong Nhan Trieu Thien Tu
Phạm Nhàn vẫn có thể tránh được tình huống này, nhưng Kinh đô lại không bình tĩnh.Thượng thư Hộ bộ cũng là người có đầu óc sáng suốt. Vụ loạn luân giữa hai cha con bị dập tắt đến tận bây giờ nên đương nhiên đoán ra cũng là việc của Giám sát viện.Vì vậy, ông ta lại đến Giám sát viện và túm cổ áo tiểu Ngôn Viện trưởng để thẩm vấn.Sau khi biết được Trần viện trưởng cũng giúp che giấu sự việc, Phạm Kiến thậm chí còn tìm đến Trần Viện và kéo Trần Bình Bình về cung điện, để mắng hai người một thể.Một vị hoàng đế - đại tông sư , cùng một cựu tổng thanh tra đều bị mắng nhiều đến mức khó tránh khỏi có chút thông cảm với nhau. Và không còn nghi ngờ gì nữa, nếu Phạm Kiến không đánh bại được họ thi ông đã bị đánh từ lâu rồi.Lợi dụng lúc Phạm Kiến đang nghỉ ngơi, cựu Cục trưởng Trần giả vờ an ủi ông : "Phạm Nhàn có ý riêng, y không muốn, vậy ai có thể ép y?"Ý tứ là người đời không làm được, nhưng đại tông sư lại làm được. Và chẳng phải có ai đó đang đứng trước mặt họ sao?Ngọn lửa này được châm một cách khéo léo.Phàn Kiếm chán ghét: "Cút đi!"Viện trưởng nhanh chóng lăn xe lăn.Hoàng đế nhìn Trần Bình Bình rời đi với ánh mắt nham hiểm.Thừa Trạch và Thừa Càn không phải là những kẻ ngốc, họ đã giữ bí mật suốt những năm qua. Làm sao Liễu Như Ngọc biết được việc này ngay khi bước vào cung điện?Hoàng đế không tin khi nói không có người đứng sau.Nhưng nếu có người có thể thoát khỏi tai mắt của hoàng đế thì trên đời chỉ có Phàm Nhàn và Giám sát viện mà thôi.Trần Bình Bình luôn muốn chống dỡ cho nhà họ Phạm, cho dù không thể, ép Phạm Kiến kéo gia đình rời khỏi kinh đô cũng là điều tốt.An Chi vốn có ý định rút lui. Một khi vở kịch này nổ ra, y có thể sẽ không giữ được ai ở vị trí của mình.Con chó già này! Đến bây giờ hắn cũng không thể sống yên bình được!Hoàng đế nhắm mắt lại.Chỉ là suy đoán, không có bằng chứng. Điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để đối phó với phạm Kiến.Khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh, cắt đứt lời nói của Phạm Kiến."Đếm từng ngày, chắc An Chi sắp về rồi. Nếu ngươi không gặp được y, ngươi sẽ làm gì ta?"Trong lòng thương thư hộ bộ, con trai của rõ ràng lớn hơn hoàng đế. Ông ta hất tay bỏ hoàng đế trong thư phòng rồi vội vàng rời đi.Phạm Nhàn trở về Bắc Kinh vào thời điểm này vì y lo lắng về những thay đổi trong gia đình và sợ rằng cha già của y sẽ thực sự nhúng tay vào và phạm tội thích sát.Sự thật đã chứng minh rằng nỗi lo lắng của y là có cơ sở.Nhược Nhược xách chiếc hộp và chỉ hỏi anh ta có muốn tự nguyện làm việc đó hay không, cô chuẩn bị tấn công bất cứ ai nếu Phạm Nhàn bị ép buộc.Phạm Nhàn đột nhiên đổ mồ hôi đầm đìa, cuối cùng y cũng thuyết phục được em gái mình bỏ "con dao đồ tể" xuống, nhưng Phạm Kiến hung hăng quay lại và đá tung cửa và kéo y vào thư phòngPhạm Kiến chưa kịp hỏi gì thì Phạm Nhàn đã quỳ xuống ngay ngắn ."Phạm Nhàn làm trò lố bịch, đã làm cho cha lo lắm." Chàng trai trẻ nặng nề cúi đầu, "Nhưng ngày hôm nay có lẽ là kết cục tốt nhất mà ta có thể đạt được. Ta vẫn vui vẻ trong cung và không hề bị oan ức."Phạm Kiến nhìn y, đầy tâm sự trong lòng, nhất thời không nói nên lời.Phàm Nhàn nhắm mắt lại. Y sẽ chấp nhận bất kỳ hình phạt nào, miễn là y ấy không bị đuổi ra khỏi nhà... Gia Pháp không chờ đợi, chỉ có một đôi bàn tay rộng rãi hào phóng chậm rãi vuốt ve đầu y.Giọng nói nghẹn ngào của Phạm Kiến vang lên trên đầu y: "Tiểu tử... chắc hẳn con đã phải chịu đựng rất nhiều ở một nơi mà ta không biết..."Chàng trai nhắm mắt lại: "Mọi chuyện đã kết thúc."Người cha già đã vượt qua được nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.Trời đã tối, hoàng đế lại lặng lẽ vào dinh thự nhà họ Phạm.Phàm Nhàn đã đợi rất lâu, trầm giọng nói: "Ta đã đến Trần Viên rồi, là Trần viện trưởng lo lắng nên mới bày ra tình huống này để ta rời đi."Điều này có nghĩa là không để hoàng đế can thiệp."Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử cũng có liên quan, ta đã phạt giam chúng nó, sau đó không được phép rời khỏi cung." Hoàng đế đương nhiên đi theo y, đưa ra một bức thư khác: "Thư của Đan Châu, mẹ nuôi ta viết cho." mắng ta. "Phàm Nhàn:......May mắn thay, y đã cử người chặn Phí Giới ở Giang Nam để ngăn ông thực sự đến được Kinh Đô.Chỉ là người không qua được mà y đã nhận được rất nhiều thư.Phí Giới chửi hoàng đế cả một trang, bảo y đừng có ngậm oan ức, thậm chí còn đưa cho Phạm Nhàn một hộp thuốc độc đứt ruột. Chiếc lọ ở dưới đáy hộp có tên là " Triều Thiên Tử", được thiết kế để đánh bại Đại Tông Sư.Về phần nội dùng thư, thiếu niên liếc mắt nhìn hoàng đế bên cạnh, ậm ừ: "Bà nội sẽ không mắng ta, bệ hạ, bệ hạ có thể tự lo được.""Ta sẽ đi theo." Hoàng đế quyết tâm giành thắng lợi."Vậy thì tốt." Phàm Nhàn khẽ ngáp một cái, móc ngón tay, nắm lấy thắt lưng của hoàng đế dẫn hắn vào nhà, "Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện còn lại."Y đã ngăn chặn thành công nỗ lực thuyết phục y ở lại của hoàng đế.Y vẫn hy vọng có thể trì hoãn một thời gian, nhưng đây là việc hoàng đế bệ hạ coi như ưu tiên hàng đầu, dù thế nào đi nữa y cũng không thể trốn tránh chủ đề này.Đáng tiếc Lý Thừa Bình gặp phải tai họa vô lý, thái tử Nam Khánh rốt cuộc không hiểu nổi, từ xưa đến nay chưa có quốc vương cùng quan đại thần nào cãi vã như vậy.Ở đây Phạm Nhàn cho rằng không cần thiết phải tấn công Bắc Tề. Ở đó, Hoàng đế chỉ ra rằng Đan Bá Hầu không thể can thiệp vào mọi loại kế hoạch.Cuộc tranh luận kết thúc, Phạm Nhàn giận dữ bỏ đi.Thế là đêm đó, Thái tử trèo tưởng nhà họ Phạm để gặp sư phụ.Phạm Nhàn đã đợi sẵn trong sân, nhìn thấy vẻ mặt áy náy của học sinh, liền cung kính chào hỏi."Ngoại trừ đại ca, trong nhà ngươi không có ai đi đúng đường." Phàm Nhàn hừ lạnh một tiếng, "Ngươi có việc gì thì cứ nói cho ta biết."Lý Thừa Bình chỉnh tề quỳ xuống nói: "Tôi muốn lão sư mang ta theo khi rời đi."Phàm Nhàn thật sự không ngờ tới điều này, mắng: "Nói nhảm! Ngươi cho rằng ngươi là ai mà nói như vậy?"Lý Thừa Bình cau mày nói: "Ở cùng sư phụ càng vui hơn, cảm thấy mình là một con người chân chính. Nếu trở thành hoàng đế đồng nghĩa với việc cắt đứt mọi ràng buộc, vậy thì tốt nhất đừng làm nữa."Lúc này Phạm Nhàn mới thực sự nhận ra sự thay đổi kinh thiên động địa của cậu học trò .Nó đã cao lên rất nhiều nhưng dáng người lại gầy đi trong suốt hai năm y xa kinh đô, cũng đã thực sự có thể đảm nhận những trách nhiệm lớn lao, nhưng không còn sôi nổi như trước nữa.Phàm Nhàn đứng dậy đỡ hắn: "Không có ta, ngươi không có phân biệt đúng sai sao?"Lý Thừa Bình không muốn đứng dậy: " đúng sai trong lòng ta đều là sư phụ dạy cho ta."Phạm Nhàn vẫn im lặng.Bây giờ y đi rồi, không biết tiểu tử này sẽ bị dạy dỗ thành người như thế nào. Y dạy ó cách tuân thủ lễ nghi, hiểu công lý và cai trị thiên hạ, nhưng y lại quên mất việc duy trì ý định ban đầu của mình trong cung điện sâu thẳm là khó khăn như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store