ZingTruyen.Store

Khanh Du Nien Dong Nhan Trieu Thien Tu


Có một âm thanh vang đội đập vào tai họ.

Âm thanh này khiến mọi người mất cảnh giác, khi họ kịp phản ứng thì đã quá muộn.

Một trong những sứ thần bao vây hoàng đế và Ngũ Trúc đã bị mất đầu ngay trước mắt họ.

Tình thế chiến đấu đang thay đổi nhanh chóng. Ba sứ thần còn lại ngầm hợp tác, kiềm chế hoàng đế và Ngũ Trúc, một người khác chạy về phía có tiếng động.

Bây giờ tình thế đã đảo ngược.

Một sứ giả chết, một người khác được phái đi săn lùng Phạm Nhàn . Áp lực lên hoàng đế và Ngũ Trúc đột nhiên giảm bớt rất nhiều.

Phạm Nhàn dễ dàng trèo qua mấy bức tường trong sân, sử dụng kỹ năng cơ thể đến mức tối đa, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sứ giả thần miếu đang đuổi theo mình.

Y nghiến răng nghiến lợi: "Hải Đương! Vương Hi!"

Vừa dứt lời, Hải Đường và Vương Thập Tam đang ẩn náu ở nơi bí mật đã cùng nhau ra tay để bảo vệ Phạm Nhàn . Họ không phát động tấn công mà khống chế hai tay của kẻ thù.

Họ không thể giết được những cỗ máy này, nhưng Phạm Nhàn thì có thể. Họ chỉ đang cố gắng câu giờ cho Phạm Nhàn để y có thể sử dụng vũ khí ma thuật đó để kết thúc trận chiến.

Vài hơi thở có thể đánh bại hai cao thủ cấp chín, khiến Phạm Nhàn kiệt sức.

Phạm Nhàn chưa bao giờ cảm thấy quen thuộc với khẩu súng trong tay như vậy. Vũ khí sắt lạnh này được Diệp Khinh Mi mang ra khỏi thần miếu và truyền lại cho con trai.

Cả hai thế hệ đang chiến đấu để có cơ hội sống sót.

Sứ giả của thần miếu không thể tránh được phát bắn này.

Những viên đạn xoay tốc độ cao bay trong không trung, trên mặt đất nổi lên tia lửa, làm nổ tung một lỗ lớn trên cơ thể cứng rắn của sứ giả.

Cùng lúc đó, cây khoan sắt do sứ giả Thần Miếu ném trước khi chết đã xuyên qua cơ thể Phạm Nhàn và đóng đinh y vào tường.

Giữa đống tro tàn và hỗn loạn, ba thanh niên không biết còn sống hay đã chết nằm trên mặt đất.

Hoàng đế và Ngũ Trúc cũng đứng trên đó và đối mặt với những kẻ thù còn lại.

Biệt thự Thái Bình, hôm nay không có bình yên.

Phạm Nhàncó một giấc mơ dài, trong giấc mơ, có một ngọn núi tuyết cao chót vót, gió tuyết chặn đường về phía trước. Y biết trên núi tuyết có gì, và có lẽ cuối cùng y vẫn phải đến đó.

Phạm Nhàn mở mắt ra, nhìn thấy vật trang trí quen thuộc trong trạng thái mơ hồ, y vô thức muốn quay người lại, nhưng cơn đau dữ dội ở ngực đã lan đến tứ chi, khiến y hoàn toàn mất năng lượng

"Tỉnh dậy đi." Ngũ Trúc nhìn y, cười toe toét: "Vết thương không sao, chỉ cần chăm sóc tốt là được."

Phạm Nhàn dời ánh mắt: "Chú? Tại sao con lại ở đây? Hải Đường và những người khác đâu?"

"Bọn họ không sao, chỉ hôn mê, ngươi đã ngủ hai ngày, thần miếu muốn giết ngươi, cung điện bình an vô sự." Ngũ Trúc cúi đầu nhìn hắn, "Ta đi cùng ngươi, tiểu Lý Tử đi tới Giám sát viện (tiểu Lý tử là Khánh Đế)

Cho nên hắn đưa y vào Khánh cung, lần này không còn là Mai Viện nữa, hắn không nhốt y.

Phạm Nhàn nín thở, ép mình đứng dậy và bắt đầu mặc quần áo.

"Ta đã ở trong cung điện này quá lâu rồi, ta muốn về nhà."

Ngũ Trúc hiếm khi cau mày, và hắn dường như không đồng ý lắm, nhưng hắn chưa bao giờ phản bác Phạm Nhàn , vì vậy hắn chỉ có thể đi theo từng bước.

Phàn Nhàn loạng choạng mấy bước, sau đó đột nhiên quay lại, móc ra chất độc trong ngăn bí mật, sau khi mò mẫm lần nữa, y rút ra cây kim bạc trong trang sách và mũi tên nỏ nhỏ ở giữa bàn.

Những thứ này trước đây đều là Phạm Nhàn để lại, không dọn dẹp hết là có công của hoàng đế. Lần này sau khi y đại tu toàn diện, đồ đạc của y trong Cung Tinh Thanh đã không còn nữa.

Y nghiến răng nghiến lợi: "Cho dù có chết, ta cũng không muốn chết trong cung điện này."

Đêm hôm đó, tất cả những người cung cấp thông tin do nội viện phái đến đều bị đánh bất tỉnh và bị bỏ lại trước cổng cung điện.

Phàm Nhàn đang ngồi trong sân, trước mặt y là Ngũ Trúc.

Đối phương nói nhìn thấy có người từ trong thần miếu tới, nhớ ra chuyện quan trọng.

"Ta đã quay trở lại ngôi đền sau khi con chết."

Những lời này Ngũ Trúc nói với giọng bình tĩnh đã khiến Phạm Nhàn bị sốc.

Ngũ Trúc không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của Phàm Nhàn, tiếp tục nói: "Ngươi nói sau khi ngươi chết sẽ trở về Đan Châu, nhưng ta muốn ngươi sống, ta thấy ngươi không cam lòng, liền mang ngươi đi vàoThần Miếu ."

Phạm Nhàn không biết nên đối mặt thế nào, liếm liếm môi, giọng điệu khó khăn nói: "Tiếp theo thì thế nào?"

"Thần Miếu đã trả lời ta."

Thần Miếu đồng ý với Ngũ Trúc , vì vậy y đã sống lại. Nhưng vì sao Hoàng đế bệ hạ cũng có ký ức kiếp trước?

Phạm Nhàn nói ra sự bối rối của mình, Ngũ Trúc cũng bối rối.

Trái tim Phạm Nhàn trầm xuống một chút. Y không trọng sinh theo kiểu bình thường, là ý thức của y sống lại trong thân xác cu, bệ hạ cũng vậy.

Mọi thứ đều có số phận của nó. Làm thế nào thần miếu nghĩ ra phương pháp đảo ngược thời gian này? Liệu Ngũ Trúc có liên quan đến nghiệp chướng này không?

"chuyện này có gây rắc rối cho chú không?"

Ngũ Trúc dừng lại hồi lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng dưới ánh mắt lo lắng của Phàm Nhàn, chậm rãi lắc đầu.

"Ta mừng vì con còn sống."




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store