ZingTruyen.Store

Khanh Du Nien Dong Nhan Trieu Thien Tu


Đang lúc suy nghĩ, Phạm Nhàn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Khánh Đế , trong lòng kinh hãi: Ánh mắt bệ hạ lúc này tối tăm như vậy, giống như có thể tùy thời ăn tươi nuốt sống Phàm Nhàn.

"Bệ hạ... Bệ hạ?"

Nhìn thấy tiểu hồ ly run rẩy, Khánh Đế đặt tay lên eo thanh niên, quay lại che mắt Phàm Nhàn, giọng vẫn khàn khàn: "Khi nào thì mới có thể trở về kinh đô?"

"Ta không biết, ta phải đi nhiều nơi giải quyết vấn đề ở đây." Ánh mắt Phạm Nhàn tối sầm, vô cớ cảm thấy bối rối, "Tháng nào ta cũng viết thư."

"Đám người Tam Đại Phường đã xử lý xong, An Chi không cần lo lắng. Còn những lá thư An Chi gửi tới, tại sao đều là chính thức?"

Thì ra Hoàng đế bất mãn vì y không viết về Lý Thừa Bình?

Phạm Nhàn bắt đầu kéo tay Khánh Đế , "Nhưng bệ hạ vẫn chưa trả lời thư."

"Ta đã sơ suất." Bàn tay che mắt y buông xuống, sau đó là những nụ hôn nhẹ.

Phạm Nhàn bị hôn đến ngây người, nửa quần áo bị cởi ra, mãi đến khi bị ấn xuống bàn, y mới phát hiện ra có chuyện gì không ổn: "Bệ hạ?"

May mắn thay, Khánh Đế không phải là kẻ ngốc, biết thời gian và địa điểm không đúng nên chỉ kiên nhẫn hôn Phạm Nhàn một lúc rồi buông Phạm Nhàn ra.

Nhưng Phạm Nhàn không dám lại gần, sợ bị xử tử tại chỗ, chỉ ngồi trên bàn, chân đung đưa, không dám nhìn vào mắt Khánh Đế, y liền nhặt những điều quan trọng và bảo Khánh Đế hãy lắng nghe.

Khánh Đế không ngắt lời, hắn chỉ đưa cho tiểu hồ ly một tách trà khi y ngừng nói và đột nhiên nói: "Ta đã giảm cân." Đây là lý do hắn cáo ốm.

"Bệ hạ!"

Tiểu Phàm tức giận đến cố gắng phát huy tình cảm, hoàng đế bệ hạ một lời cũng không nghe?

"An Chi, đừng làm phiền." Khánh Đế cười trấn an hắn: "Ta không nói dối, thế này là ốm còn gì?"

"Còn nội khố thì sao? Liên tiếp mấy năm bù đắp tổn thất cũng không khó, cũng có thể cung cấp cứu trợ thiên tai, xây đập, nhưng sẽ không có khả năng ứng phó chiến tranh sắp tới ."

Nhân lực cũng không đủ, tuy rằng lần này Phạm Nhàn có thể kiếm đủ tiền cho triều đình, nhưng Hoàng đế bệ hạ cũng sẽ không dừng lại ở đó. Là một vị vua có tài năng và chiến lược tuyệt vời, hắn phải mở rộng lãnh thổ của mình. Và hành động này tốn nhiều tiền nhất.

"An Chi đang cố gắng hết sức, ta không vội."

"Việc đi núi Dữ Quân thì sao?"

"Vẫn diễn ra như thường lệ."

Đại Đông Sơn và đoàn tùy tùng nổi loạn nhất định sẽ gây ra hỗn loạn chính trị và kinh tế ở Khánh Quốc, và sẽ phải mất ít nhất ba năm chuẩn bị trước khi Bắc phạt. Hoàng đế bệ hạ hiển nhiên không quan tâm nhiều đến sự mất mát này. Hắn ta chắc chắn đã lên kế hoạch cẩn thận và sắp xếp để Lý Vân Duệ sống cô đơn, có lẽ là kết quả tốt nhất cho Lý Vân Duệ.

Thành thật mà nói, Phạm Nhàn không bao giờ hiểu tại sao Hoàng đế lại phải lôi kéo y khi Lý Vân Duệ có thể giải quyết rất nhiều vấn đề bằng cách thỏa mãn hoàng đế, kể cả bằng cơ thể mình.

"An Chi , đừng lo lắng quá." Một giọng nói trầm thấp gọi Phạm Nhàn tỉnh lại.

Phạm Nhàn mỉm cười. Nếu như y ở trong lòng Hoàng đế bệ hạ , y sẽ không cần lo lắng. Nhưng y không ở trong lòng hắn

Phạm Nhàn xoa xoa chân: "Bệ hạ khi nào thì rời đi?"

Y đã sớm lên kế hoạch, dự định nhờ Hoàng đế mang về một số văn kiện chính thức để giảm bớt khối lượng công việc.

Khánh Đế nhìn đống công văn mình lấy ra, thở dài một hơi.

"Chữ viết của ngài chắc cũng không xấu lắm nhỉ?" Phạm Nhàn lẩm bẩm và nghiêng người về phía trước, "...À, đây là một bức thư tình do một cô gái viết."

"An Chi có thích nàng ấy không?"

"Nói chung là ta đã nhận được rất nhiều, có người còn thả khăn tay xuống đường."

Ngón tay của Đại tông sư khẽ run lên, lá thư biến thành bột.

"Chờ An Chi trở lại Kinh đô , ta sẽ xử lý ngươi đàng hoàng."

Hồ ly nhỏ xụ mặt xuống: "Bệ hạ, không phải vậy đâu."

"Đừng trì hoãn." Khánh Đế không chịu nhượng bộ. "Nếu không thấy được người, ta sẽ đích thân trói ngươi lại."

Phạm Nhàn đột nhiên trợn to hai mắt, không thể tin nổi, nhưng hắn cũng biết hoàng đế có thủ đọan, ngoan ngoãn cũng chẳng ích gì, nên chỉ cúi người sang một bên, nhất quyết không đuổi Hoàng đế bệ hạ đi.

Giây tiếp theo, y bị ôm chặt.

"Ta sẽ không ức hiếp An Chi ."

Phạm Nhàn chớp mắt.

Khánh Đế nhìn vẻ bối rối của Phạm Nhàn, khẽ thở dài: "Ta sẽ ở Kinh đô đợi An Chi . Xin đừng bắt ta phải đợi An Chi ."

Rốt cuộc, hoàng đế không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu.





Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store