[Khánh Đình] Tạm biệt Ni-Chome*
Chương 6
Trần Đình Hiên không dám ở bên ngoài lâu, hiện tại cậu cùng Đường Thần scandal bay đầy trời, lúc ăn khuya Trần Đình Hiên thậm chí còn cảm thấy cậu sẽ bị mấy bác trai bác gái mang dép lê nhận ra nữa.
Cậu đơn giản cùng Từ Quân Hạo và Ngô Thừa Dương nói tạm biệt, liền về nhà. Trần Đình Hiên thật ra chỉ muốn đi ăn khuya mà thôi, cậu ghét bỏ chính mình tại sao lại rơi nước mắt trước mặt Từ Quân Hạo, cậu tưởng, từ sau khi quay《 Bẫy 》 xong cậu sẽ không bao giờ khóc như thế nữa.
Trần Đình Hiên lấy di động ra lướt, không có tin tức gì đặc biệt, Ann nói cho cậu rằng công ty còn chưa có quyết định khi nào mở họp báo làm sáng tỏ. Cậu cười tự giễu, nếu không làm sáng tỏ, scandal này sẽ bị cho là thật đó —— bất quá nghĩ cũng tốt, cậu cũng không thể come out trước fan của mình được*
*Theo tui hiểu, thì ở đây ý là nếu trực tiếp come out chi bằng mượn scandal để come out sẽ tốt hơn.
Cậu chậm rãi đi về tới nhà đã là hai giờ sáng, ngoài cửa có bóng người lặng lẽ đứng đó, xung quanh nơi cậu ở không có đèn đường, ánh đèn ở phía xa xa làm cho thân ảnh người nọ có chút mơ hồ. Trần Đình Hiên đi về phía trước vài bước, cuối cùng cũng nhận ra chủ nhân thân ảnh mơ hồ kia là ai.
“Hơn nửa đêm rồi anh đến đây làm gì?” Trần Đình Hiên nhíu nhíu mày.
Biện Khánh Hoa giống như vừa mới xuống máy bay thì liền chạy đến đây, cậu thấy bên cạnh hắn còn có một cái vali màu đỏ đậm. Trên mặt hắn chứa đầy sự mệt mỏi, xoay mắt mình Trần Đình Hiên, hỏi: “Đã trễ vậy rồi em còn đi đâu?”
Trần Đình Hiên đi vòng qua hắn mở cửa, “Đã trễ thế này còn tới đây, sao lại không gọi cho em?”
Cậu nghĩ vừa rồi gió to như thế, cũng không biết Biện Khánh Hoa đã đứng ở chỗ này bao lâu, bị gió lạnh thổi bao lâu rồi.
Tiếng cười của Biện Khánh Hoa vang lên sau lưng cậu: “Anh gọi em sẽ bắt máy sao?”
Vấn đề hay đấy. Tay mở cửa của cậu dừng một chút, không lên tiếng, nhưng Biện Khánh Hoa lại không thèm để ý, kéo vali đi vào trong nhà, Trần Đình Hiên nhìn bóng dáng người nọ, nhịn không được nhớ lại năm đó hắn cũng như thế, đột nhiên không kịp phòng bị mà xông vào trái tim cậu, ở trong đáy lòng cậu mềm mại chiếm núi làm vua.
Nhưng mọi thứ qua hết rồi. Trần Đình Hiên đóng cửa, hỏi hắn: “Anh tới lấy quần áo à?”
Biện Khánh Hoa không nói, hắn từng bước một bước về phía Trần Đình Hiên.
Trần Đình Hiên nhìn Biện Khánh Hoa trước mặt, bỗng cảm thấy hành vi của người kia lúc này có chút đáng sợ. Cậu lùi lại, đầu trực tiếp dựa vào vách tường.
Ánh mắt Biện Khánh Hoa đầy u ám, vùi đầu ở cổ cậu cọ cọ, thanh âm rầu rĩ: “Hiên Hiên, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh. Trễ thế này em còn đi đâu?”
Trong giọng nói của hắn tràn gập sự mệt mỏi, trên người còn mang theo chút khí lạnh không biết là do vội chạy từ sân bay tới hay là do đứng ở cửa nhà đợi một lúc lâu. Trần Đình Hiên nâng tay, theo bản năng ôm lấy nam nhân đang dựa vào người mình, mạnh mẽ hít một hơi, nghĩ thầm, mình quả nhiên vẫn là thua trên tay nam nhân này.
“Ra ngoài ăn khuya cùng anh Quân Hạo và Ngô lão sư,” Trần Đình Hiên rũ tay xuống, tùy ý người nọ ôm. “Sao vậy?”
Trên xương quai xanh truyền đến một trận đau đớn, cậu thấp giọng kêu một tiếng “Đau” sau đó cúi đầu nhìn Biện Khánh Hoa, dung tay đẩy đẩy hắn: “Bỏ ra.”
Biện Khánh Hoa nghe vậy đem cậu ôm càng chặt, mặc kệ Trần Đình Hiên phải kháng tiếp tục ở cổ cậu nghiến răng. Không còn cách nào khác, cậu đành để mặc người nọ phát tiết cảm xúc trên cổ mình, nhưng động tác của hắn đột nhiên dừng lại, một hồi lâu cũng không động đậy gì.
“Chuyện của em với Đường Thần không phải sự thật đúng không?” Thanh âm của Biện Khánh Hoa vang lên bên tai Trần Đình Hiên.
Nếu đổi lại là trước kia, cậu nhất định sẽ vội vàng mở miệng nói không phải, chỉ là scandal thôi. Nhưng cậu nhìn nam nhân đang ôm chặt mình kia, ánh mắt bỗng mê mang.
“Em chia tay với anh là bởi vì Đường Thần?”
Trần Đình Hiên không giải thích, vài phút qua đi, cậu mới mở miệng.
“Anh hiện tại lấy thân phận gì hỏi em?”
Biện Khánh Hoa không lên tiếng, cậu hỏi tiếp.
“Người yêu cũ? Hay chỉ là… bạn bè?”
Trong căn phòng to như thế chỉ còn lại tiếng của kim đồng hồ treo tường, tiếng tích tắc đánh vào trong tim Trần Đình Hiên, Biện Khánh Hoa không lên tiếng, mỗi một lần tiếng đồng hồ vang lên, cậu lại càng hoảng hốt.
Cậu không nghe được câu trả lời nhưng cảm nhận được Biện Khánh Hoa từ cổ mình ngẩng đầu, sau đó trên môi lưu lại một mảnh xúc cảm ấm áp. Trần Đình Hiên giãy giụa một chút, nhưng chính là do khác biệt hình thể giữa hai người nên không thoát được, chỉ đành thừa nhận cái hôn của người kia.
“Anh chưa từng đồng ý chia tay,” Trần Đình Hiên bị hôn đến thở không nổi Biện Khánh Hoa mới buông cậu ra, thở hổn hển hạ giọng ở bên tai cậu nói, “Anh không đồng ý chia tay, em hiểu không Trần Đình Hiên.”
Trần Đình Hiên kéo kéo áo sơ mi bị Biện Khánh Hoa làm cho hỏng bét, nhìn vào đôi mắt đen láy kia, rốt cuộc vẫn là bại trận mà thở dài. Cậu lúc này mới nói: “Em với Đường Thần không có gì, thật, tin em đi.”
“Vậy em nói anh biết lí do chia tay đi.”
Trần Đình Hiên cười ra tiếng. Cậu cảm thấy mình rõ ràng là nhỏ hơn Biện Khánh Hoa sáu tuổi, nhưng ở phương diện tình cảm cậu lại như lớn hơn hắn sáu tuổi. Trần Đình Hiên nghĩ, 29 năm qua cậu chưa từng cảm thấy mệt mỏi như thế. Cậu và Biện Khánh Hoa ở bên nhau gần tám năm, theo lý thuyết hẳn là vượt qua cái gọi là “Thất niên chi dương*” rồi, cậu nhìn Biện Khánh Hoa trước mặt vội vàng tìm tới đây lúc vừa xuống máy bay, cảm thấy loại chuyện tình cảm này đúng là không liên quan gì đến tuổi tác.
*Thất niên chi dương: Theo mình hiểu nghĩa trên mặt chữ, là lời nguyền 7 năm. Giống như một nhóm nhạc, nếu cả nhóm cùng nhau vượt qua được lời nguyền 7 năm thì sẽ tiếp tục hoạt động cùng nhau đầy đủ như thế. Thất niên chi dương ở đây được hiểu là nếu hai người yêu nhau vượt qua cái ngưỡng 7 năm, thì sẽ luôn ở bên nhau tới lúc già, còn không thì xa nhau mãi mãi, vĩnh viễn không thể tương hợp.
“Biện Khánh Hoa,” cậu gọi, ngữ khí cũng ôn nhu giống như hơn bảy năm qua, “Hay là anh đi hỏi Ngô lão sư và anh Quân Hạo thử đi?”
Cậu xoa xoa ấn đường, đi vào phòng, cậu thừa dịp chính mình “bị cho nghỉ” ở nhà dọn dẹp một chút những món đồ Biện Khánh Hoa chưa kịp mang đi, những thứ đó đang nằm ở góc phòng, được cậu bọc lại rất kĩ. Mang đống đồ ra đặt trước mặt Biện Khánh Hoa: “Chờ anh nghĩ kĩ rồi lại đến tìm em.”
Biện Khánh Hoa kéo lấy cổ tay của cậu: “Hiên Hiên, anh thích em, em phải tin anh.”
“Hành động và lời nói ‘thích’ của anh khác xa nhau anh hiểu không?” Trần Đình Hiên cười khổ, đem nhẫn trong tay tháo ra nhẹ nhàng đặt vào tay hắn, “Chờ anh nghĩ kĩ rồi hãy đến tìm em, nhẫn em trả lại cho anh trước.”
Cậu vuốt ve chiếc nhẫn, nghĩ, cậu đeo nó ba năm, cũng chờ đợi một câu từ người kia ba năm, cuối cùng vẫn không có kết quả. Cậu xoay người trở về phòng, một lúc lâu sau nghe thấy tiếng đóng cửa, nhìn thân ảnh Biện Khánh Hoa rời đi qua cửa sổ, cậu giơ tay tắt đèn đầu giường.
Trần Đình Hiên chờ cuộc họp báo đính chính scandal cũng không lâu lắm, ước chừng một tuần, nhiệt cũng giảm đi một ít, công ty tự nhiên tuyên bố mở họp báo làm sáng tỏ cái tin đồn buồn cười này.
Ann chọn cho Trần Đình Hiên một bộ vest màu xanh dương, phù hợp với lớp hóa trang của cậu, tán dương nói: “Không tệ, make up rất hợp với bộ vest, có thể chèn ép được truyền thông một chút rồi.”
Vừa nói trên tay cô còn làm động tác đánh đấm. Trần Đình Hiên nhìn cô, nhớ nhiều năm trước lúc đang tuyên truyền《 Bẫy 》, Biện Khánh Hoa cũng làm động tác như thế, lúc đó cậu còn trêu hắn nói: “Biện Biện, anh không giống làm nũng mà giống chuẩn bị đánh người hơn đó.”
Nghĩ thế Trần Đình Hiên liền không giữ được biểu tình trên mặt, cười ra tiếng. Ann nhìn cậu, có chút không hiểu tên nhóc này đang cười cái gì, nhưng cô cũng không để ý vì cuộc họp báo cũng sắp bắt đầu.
Người phụ trách công ty nói một đoạn dạo đầu, giải thích chân tướng chuyện này Trần Đình Hiên đi ngang qua bàn của Đường Thần, gã thoáng cầm lấy tay cậu, nhỏ giọng nói: “Hiên Hiên, chúng ta tương lai còn dài.”
Trần Đình Hiên không nghe thấy, nhưng trong tiềm thức cậu cảm thấy tên Đường Thần này có gì đó không thích hợp. Cậu không dám nghĩ nhiều, lắc lắc tay đi tới gần sân khấu của cuộc họp báo, đảo mắt nhìn qua những cái ống kính máy ảnh to lớn của các phóng viên truyền thông, trong lòng cười lạnh.
“Tôi cùng Đường tiền bối chỉ là quan hệ giữa hậu bối và tiền bối thôi, không có cái loại quan hệ mà mọi người gọi là ‘người yêu’ hay thậm chí là những loại quan hệ quá phận khác lại càng không có." Trần Đình Hiên không nhanh không chậm mở miệng, đèn flash cứ sáng lên bên dưới làm mắt cậu hơi đau, “Cảm ơn mọi người vẫn luôn quan tâm đến phương diện tình cảm của tôi như thế, tôi có thể khẳng định trước mặt mọi người mình độc thân, chưa có ý định yêu đương, hy vọng mọi người có thể chú ý hơn đến phim của tôi, quan tâm đến 《 Mối tình thứ hai 》 thôi.
Biện Khánh Hoa giơ tay nhấp một ngụm bia, nhìn Trần Đình Hiên bình tĩnh tự nhiên trên TV, ánh mắt hiện lên một tia không rõ ý vị. Di động hắn đặt ở bên cạnh, trên màn hình là tin nhắn được gửi đến từ một phút trước của Từ Quân Hạo.
—— Điều em ấy muốn chính là một gia đình, Biện Khánh Hoa, cậu có thể cho em ấy được không?
- Tbc -
----------------------
Biện Khánh Hoa là đồ ngốc là đồ ngốc là đồ ngốcccc ٩(๑'^´๑)۶
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store