Khai Thien Cau La Nam To Van Yeu
Thiên Tỉ cầm vé xem phim: "Cậu cho tớ hai vé, tớ đi xem với ai?"Lí Minh tế mi lộng nhãn với Thiên Tỉ: "Cậu còn giả bộ."Lời này của Lí Minh, Dịch Dương Thiên Tỉ hoàn toàn không hiểu, mình giả bộ gì chứ: "Nếu không đôi ta cùng đi?" Lí Minh ngồi trở lại trước máy tính: "Có gì vui, bảo tớ đi xem phim cùng một tên đực rựa á, còn lâu nhá.""Tớ đây đi với ai giờ.""Giả vờ, lại còn giả vờ, cậu không phải còn có Vương Tuấn Khải sao?".Những lời này xem như thức tỉnh Dịch Dương Thiên Tỉ, đúng vậy, còn có Vương Tuấn Khải a. Cậu kích động cầm vé đến gõ cửa phòng Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải vừa mới mở cửa ra, thấy là Dịch Dương Thiên Tỉ liền có dự cảm phi thường bất hảo. Cho nên chỉ mở he hé, không để Dịch Dương Thiên Tỉ vào phòng."Đồng học, chúng ta cùng đi xem phim đi." Dứt lời liền giơ hai tấm vé lên ."Không có hứng thú.""Đừng a, bộ phim này hay lắm, 3D, < Alice in Wonderland>.""Ấu trĩ.""Nam diễn viên là người tôi thích nhất." Nhắc tới Johnny Deep, ánh mắt Dịch Dương Thiên Tỉ liền thay đổi."Biến thái.""Đi đi, tối đi xem một mình rất chán."Vương Tuấn Khải đã định không muốn nhiều lời, trò chuyện cùng Thiên Tỉ luôn khiến hắn tiêu hao vô số tinh lực, khi hắn chuẩn bị đóng cửa, Dịch Dương Thiên Tỉ liền ra đòn sát thủ: "Cậu không đi, có tin tôi đem chuyện cậu là song tính luyến nói ra cho mọi người biết không?" Cậu nghĩ rằng loại uy hiếp này sẽ có tác dụng. Nhưng Vương Tuấn Khải còn chả buồn liếc mắt nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, lạnh lùng nói: "Tùy cậu." Rồi đóng cửa lại, nhốt Thiên Tỉ bên ngoài. Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉcũng không có ý định buông tha, vẫn gõ cửa, còn một tiếng nữa bộ phim sẽ bắt đầu chiếu, cậu muốn đến sớm, chỉ có điều cậu không hề nghĩ tới, lúc này, cậu hoàn toàn có thể lôi kéo Lí Minh đi xem cùng .Ở bên ngoài gõ một lúc lâu, Vương Tuấn Khải rốt cuộc mất kiên nhẫn, mở cửa ra."Tôi đi cũng được, có điều cậu phải đáp ứng tôi một việc.""Cậu nói đi." Dịch Dương Thiên Tỉ thực sảng khoái."Sau này đừng có đến làm phiền tôi nữa."Dịch Dương Thiên Tỉ do dự, nhìn nhìn hai tấm vé trong tay, mặc kệ đi, trước đáp ứng đã rồi nói sau: "Thành giao!"
Vương Tuấn Khải không ngờ rằng, Dịch Dương Thiên Tỉ là một kẻ không hề biết tuân thủ lời hứa. Rạp chiếu phim ở ngay gần trường học, buổi tối bên ngoài rất náo nhiệt, hàng ăn vật đặc biệt nhiều, Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ sóng vai mà đi. Dịch DươnG Thiên Tỉ cảm thấy hơi buồn, cậu nghiêng đầu, nhìn bộ mặt không chút thay đổi của Vương Tuấn Khải, từ lần đầu tiên gặp hắn cho đến bây giờ, vô luận thế nào, hắn vẫn luôn là bộ dáng như vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ thực hâm mộ Vương Tuấn Khải ."Có phải cậu thấy tôi rất phiền phức.""Giờ cậu mới nhận ra à.""Chỉ là, ở một chỗ với cậu cảm giác rất tốt a." Thiên Tỉ buột miệng nói ra lời thật lòng, tuy rằng Vương Tuấn Khải luôn hung dữ, đối xử với mình cũng thực thô lỗ, nhưng khi ở cùng Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ liền cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa trái tim còn đập nhanh hơn lúc bình thường ."Cậu xác định không phải cậu thích tôi?"Dịch Dương Thiên Tỉ đẩy Vương Tuấn Khải, ôm bụng, lớn tiếng cười rộ lên, còn cúi gập thắt lưng. "Đùa à, cậu thật sự nghĩ tất cả mọi người đều thích loại hình như cậu?" Vương Tuấn Khải không để ý đến Thiên Tỉ, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, phản ứng kịch liệt như vậy làm gì .Khi tới được rạp chiếu phim, Mạch Đinh có vẻ hưng phấn quá mức, bởi vì cậu đã sớm nghe nói đến bộ phim này, nhưng vẫn không có cơ hội đi xem, đến lúc ngồi vào chỗ của mình, đèn trong rạp tắt hết, Dịch Dương Thiên Tỉ hết đeo lên lại tháo xuống kính mắt 3D, xem xem màn hình có gì khác với bình thường. Những bộ phim Thiên Tỉ yêu thích rất đặc biệt, cậu luôn hâm mộ những câu chuyện cổ tích, cho nên khi trưởng thành, cậu bắt đầu thích những bộ phim giả tưởng, nội dung phim sẽ có người thú, tinh linh, hoặc động vật biết nói. Tuy mỗi lần bị nhạo báng đều rất xấu hổ, nam nhân chân chính là phải xem đánh đấm, bắn nhau, huyết tinh, bạo lực mù mịt. Chỉ có điều Thiên Tỉ rất cố chấp, một khi đã thích thì rất khó buông bỏ. Mỗi khi bộ phim xuất hiện nhân vật mới, ánh mắt của Thiên Tỉ sẽ tràn ngập vui sướng cùng chờ mong. Vương Tuấn Khải dựa vào ghế, lấy tay chống đầu, nhìn vẻ mặt của Dịch Dương Thiên Tỉ, xem ra cậu ta thực sự rất thích kiểu phim này. Khi đèn trong rạp lần nữa bật sáng, Thiên Tỉ gỡ kính mắt xuống, xoa xoa hai mắt của mình, một bộ còn chưa xem đã. Vương Tuấn Khải đứng lên: "Về thôi.""Ừ."Thiên Tỉ theo sau Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải chịu cùng cậu đi xem phim, tuy rằng quá trình hơi gian khổ, nhưng cậu vẫn thật cao hứng. Xem phim xong, cũng đã muộn, người đi trên đường càng ngày càng ít, hàng quán hai bên cũng đóng cửa gần hết. Đèn đường phát ra ánh sáng mờ nhạt, treo trên đầu hai người. Vương Tuấn Khải chỉ lo đi tới trước, Dịch Dương Thiên Tỉ gắt gao bám sát phía sau hắn. Thiên Tỉ nhìn theo bóng dáng của Vương Tuấn Khải: "Ê, cậu thích con trai như thế nào?"."Tôi không thích con trai." Vương Tuấn Khải rốt cuộc vẫn quyết định phải làm sáng tỏ chuyện này, miễn cho cậu ta vẫn hiểu lầm mình. Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nghe xong câu trả lời, liền đứng nguyên tại chỗ bất động, cậu lại bắt đầu đau dạ dày. Hắn không thích con trai, vậy giấc mộng xâm nhập vào thế giới song tính luyến của bản thân đã tan thành mây khói, Dịch Dương Thiên Tỉ không biết tại sao cậu lại thấy khó chịu, nếu hắn không thích con trai, thì mình chẳng có lý do gì để quấn quýt lấy hắn ."Cậu nói thật, nhưng lúc ấy chẳng phải cậu đã nói nam nữ đều ăn?"Vương Tuấn Khải quay đầu lại, nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đứng bất động cách đó không xa: "Tôi nói vậy cậu cũng tin?"Đến lúc này, Dịch Dương Thiên Tỉ mới ý thức được Vương Tuấn khải nói đùa, mà bản thân lại như thằng ngốc tin là thật. Vương Tuấn Khải thấy Thiên Tỉ vẫn đứng đó, đi về phía cậu, kéo cổ tay Dịch Dương Thiên Tỉ đi nhanh về ký túc xá: "Cậu ngốc a, còn đứng ngây ra đấy ký túc xá sẽ đóng cửa mất.".Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhưng vẫn tùy ý để Vương Tuấn Khải lôi kéo mình, cậu hiện tại cần hảo hảo suy nghĩ một chút, chỉnh đốn lại tâm tình, cậu vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện này, đáng nhẽ ra cậu nên vui vẻ mới đúng, Vương Tuấn Khải giống mình đều là nam nhân bình thường, nhưng cảm giác mất mát trong lòng rốt cuộc từ đâu mà đến. Khi tới trước cửa phòng, Dịch Dương Thiên Tỉ lôi chìa khóa ra, rầu rĩ nói với Vương Tuấn Khải: "Tuy rằng cậu lừa tôi, thực đáng giận, nhưng vẫn cảm ơn cậu tối nay đã đi xem phim cùng tôi."Dịch Dương Thiên Tỉ không kỳ vọng Vương Tuấn Khải sẽ có phản ứng, đại khái vẫn sẽ lạnh lùng như bình thường, nhưng lần này Dịch Dương Thiên Tỉ đã lầm, Vương Tuấn Khải thế mà lại nở nụ cười, đây là lần đầu tiên Thiên Tỉ trông thấy vẻ mặt này của Vương Tuấn Khải. Nụ cười của hắn, trong suốt ấm áp. Nụ cười của hắn, khiến lòng Thiên Tỉ nở một đóa hoa .
"Tôi quả thật không thích con trai, có điều...." Vương Tuấn Khải tạm dừng một chút: "Sau này thì chưa chắc."Vương Tuấn Khải vứt lại một câu, trở về phòng của mình, chính hắn cũng không biết tại sao lại nói như vậy, có lẽ là thấy được sự mất mát trong mắt Dịch Dương Thiên Tỉ, hoặc là muốn đùa Dịch Dương Thiên Tỉ, ai mà biết?Lời này có ý gì? Sao có thể bắt mình chờ, chờ hắn sau này trở thành song tính luyến mới làm bạn? Dịch Dương Thiên Tỉ rầu rĩ bước vào phòng tắt hết đèn, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính của Lí Minh, Lí Minh thấy Thiên Tỉ trở lại, liền hóng hớt: "Thế nào?""Tốt."Thiên Tỉ chui vào ổ chăn, không muốn nhiều lời. Nếu hôm nay không có câu nói kia của Vương Tuấn Khải, hết thảy đều tốt đẹp, cậu nhớ kỹ câu nói khiến mình khổ sở của Vương Tuấn Khải mà quên đi mất câu nói sau cùng của hắn.Nếu không thích con trai, thì không có khả năng sẽ thích mình. Ý nghĩ cuối cùng của Dịch Dương Thiên Tỉ bị cơn buồn ngủ đè bẹp. Có một loại người, rõ ràng thích người ta, nhưng bản thân lại không biết. Dịch Dương Thiên Tỉ, chính là người như vậy.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store