ZingTruyen.Store

Khai Thien Cau La Nam To Van Yeu

Theo thời gian trôi qua, khí hậu càng ngày càng lạnh, mùa đông bất tri bất giác đã tới. Một cơn gió lạnh thấu xương thổi đến, Thiên Tỉ rụt cổ, kéo kín cổ áo chạy ra đóng cửa sổ, miệng phả ra một làn khí, chà chà tay: “Không ngờ mùa đông tới nhanh như vậy, lạnh quá.” Thiên Tỉ nhìn đám cây cối trụi lụi bên ngoài.

Chuyện hai người quen nhau giống như mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Vương Tuấn Khải đang ngồi cạnh bàn, cầm bút viết cái gì đó.

Thiên Tỉ thấy Vương Tuấn Khải không để ý tới mình, đi đến sau lưng Vương Tuấn Khải, nằm úp sấp trên lưng hắn, gác cằm lên vai hắn: “Thật nhàm chán, cậu đang viết gì vậy?”

“Báo cáo quan sát.”

“Viết cái này để làm chi.”

“Ngày mai phải nộp, các cậu không phải nộp à?”

Được Vương Tuấn Khải nhắc nhở, Thiên Tỉ mới lục lọi trong trí nhớ, hình như thầy giáo có nói phải nộp báo cáo quan sát gì đó, bản thân lại hoàn toàn quên mất chuyện này. Cậu vội vàng quay về phòng mình lấy giấy cùng bút, vào đến phòng, phát hiện trong phòng tối đen như mực, mấy thằng con trai đều đang vây xung quanh máy tính của Lí Minh, vừa nghe thấy thanh âm phát ra, Thiên Tỉ liền hiểu được bọn họ đang làm gì, vì hành vi này của bọn họ mà cảm thấy xấu hổ, bật đèn, tất cả mọi người quay lại nhìn chằm chằm Thiên Tỉ: “Sao hả, cậu cũng muốn xem?” Một người trong đó hỏi.

“Cậu ấy đối với loại này không có hứng thú, cậu tìm gì à?” Lí Minh nói.

“Ừ, giấy với bút, có điều tớ thấy loại hành vi sa đọa này của các cậu, không thể cứ mặc kệ. Các anh em, mau buông bàn tay nắm J8 ra, hãy làm những chuyện có ý nghĩa với cuộc sống của chúng ta, lập nhóm thảo luận a, tham gia câu lạc bộ a.”

Rất nhanh, Thiên Tỉ đã bị ném ra khỏi phòng, kèm giấy và bút của cậu.
Gỗ mục không thể chạm khắc được. Thiên Tỉ đứng dậy vỗ vỗ mông phủi đi bụi bẩn, cầm bút và giấy đến phòng Vương Tuấn Khải, vừa vào phòng liền tả lại cảnh tượng hạ lưu không thể chấp nhận được ở phòng mình với Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải lại không có phản ứng gì quá lớn: “Là đàn ông, xem cái đó rất bình thường.”.

“Câu này của cậu không đúng, tớ cho tới bây giờ còn chưa xem lần nào, chẳng phải vẫn sống tốt đấy ư.”

“Cho nên cậu liền nghẹn đến mức gầy như vậy.”

“Vớ vẩn, chưa bao giờ nghe việc tự sướng có thể cường thân kiện thể, từ thủ pháp và động tác thuần thục trên giường của cậu thì thấy, phỏng chừng trước đây mỗi ngày đều ôm loại phim này nghiên cứu đi.”

“Cậu rất thoải mái mà.”

Dịch Dương Thiên Tỉ bị Vương Tuấn Khải nói như vậy, mặt đột nhiên đỏ bừng, cuộc đối thoại giữa hai người liền trở nên hạ lưu, Thiên Tỉ có một nhược điểm, chỉ cần đối mặt với mấy chuyện này ý nghĩ lập tức sẽ trì độn. Dù sao Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn là một cậu bé thuần khiết, nhưng lại sinh hoạt trong hoàn cảnh không thuần khiết.

Cậu phi thường cứng nhắc chuyển đề tài, đẩy Vương Tuấn Khải sang một bên: “Cậu viết như thế nào, cho tớ chép với.”

Vương Tuấn Khải tay che: “Không cho.”

“Quỷ hẹp hòi, dù sao chúng ta cũng cùng ban, chép một chút thì chết à.”

“Không thể dung túng cho cậu.”

“Cái này sao lại coi là dung túng, cái gì cần làm cũng đã làm, cậu đừng tuyệt tình như vậy chứ.”

“Chớ lôi kéo làm thân với tớ.”

“Ai lôi kéo làm thân với cậu, chúng ta vốn đã thân thiết, cho mượn chép một chút, bằng không sẽ không kịp.”
Không được, trừ phi.” Vương Tuấn Khải cố ý làm khó Thiên Tỉ, cậu mặt nhăn mày nhíu: “Trừ phi cái gì, nếu lại muốn tớ làm người giúp việc thêm một tháng cho cậu tớ sẽ không đồng ý, muốn tớ mặc quần áo màu mè hoặc đeo tai mèo, tớ cũng kiên quyết phản đối.” Sao mỗi lần nói ra cái từ màu mè lại giống như nói bản thân mình vậy nhỉ.

“Cậu hát một bài cho tớ nghe.” Vương Tuấn Khải cũng nhàn rỗi đến phát hoảng.

“Cái gì!!!!!” Thiên Tỉ vừa nghe được yêu cầu kỳ quái này âm lượng đột nhiên cao vút, nếu Vương Tuấn Khải không tránh nhanh, phỏng chừng nước miếng đã phun hết lên mặt hắn, nhìn lại biểu tình của Vương Tuấn Khải, tựa hồ là thật, bảo cậu hát trước mặt Vương Tuấn Khải, còn không bằng bảo cậu đi thi ăn, Thiên Tỉ nghĩ thầm, cũng không nói ra miệng, cậu sợ Vương Tuấn Khải thật sự bảo cậu đi thi ăn, dù sao người như hắn việc gì cũng có thể nghĩ ra. (nhưng người như cậu, ngược lại cái gì cũng có thể nghĩ đến).

“Cậu đừng đùa, tớ thích tiếng Trung, cậu thích tiếng Anh, tớ hát cậu sẽ không thích nghe, vẫn là trực tiếp cho tớ mượn chép một chút, cậu cũng bớt việc, mọi người mững rỡ thoải mái tự tại.”

Vương Tuấn Khải lắc đầu, khoanh tay, nhìn Thiên Tỉ.

Điều đó càng khiến Thiên Tỉ không được tự nhiên, trong đầu đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, rốt cuộc vẫn là thành tích quan trọng hơn mặt mũi, cậu nói: “Tớ mà hát cậu không được cười, bằng không sẽ hận cậu cả đời.”

Vương Tuấn Khải gật gật đầu.

“Cậu cứ nhìn tớ, tớ không hát được.” Nói xong Thiên Tỉ đứng phía sau Vương Tuấn Khải, hắng hắng giọng. Ca hát không phải sở trường của cậu, mới vừa hát câu đầu tiên, đã có chút lạc điệu, bất quá những người hay hát sai nhạc thường không tự biết, Dịch Dương Thiên Tỉ thực ra sức rống lên:

“Tình yêu, thì ra là như vậy, gần ngay trước mắt cũng không chắc chắn có thể nhìn thấu. Em a, dò hỏi xung quanh, nhưng luôn phí công mà về, chỉ cần một giây anh đã dễ dàng xâm nhập vào trái tim em. Nên hình dung thế nào sầu não của em giờ phút này, nếu anh hiểu được khát vọng của em, qua ngàn cánh buồm, anh vẫn còn ở bên cạnh, giống như ánh sáng bình minh. Sao anh biết được em vẫn đang chờ đợi tình yêu, khi mọi người cho rằng em thích cô đơn, là anh gõ cánh cửa thắp sáng trái tim em, anh là một câu kinh ngạc trong trái tim em. Em, thì ra so với hy vọng càng hy vọng, cuộc đời này có một người để giao trọn trái tim. Gặp gỡ bên kia mặt biển, cô đơn cùng em phiêu đãng, anh có phải là hy vọng duy nhất của em hay không.”

Khi Thiên Tỉ hát xong ca khúc này, cậu nhẹ nhàng thở ra, vươn tay ra trước: “Giờ có thể cho tớ chép rồi chứ.”

Vương Tuấn Khải đưa báo cáo quan sát cho Thiên Tỉ, Thiên Tỉ lúc này mới phát hiện Vương Tuấn Khải đang cực lực che giấu nụ cười. Khẽ đẩy Vương Tuấn Khải: “Cậu sao lại như vậy, đã bảo không được cười mà, quá đáng, tớ đã nói mình hát không hay, cậu cứ muốn tớ hát, lão tử hận cậu.”

“Quả thật không dễ nghe chút nào.”

“Cậu không nói được mấy lời an ủi tớ à.”

“Ngũ âm không được đầy đủ."

Thiên Tỉ quyết định không cần nghe Vương Tuấn Khải trào phúng, đồng thời thề lần sau không hát trước mặt Vương Tuấn Khải nữa, cậu cùi đầu chép bản báo cáo, đột nhiên trông thấy tấm lịch, lẩm bẩm lầu bầu: “Sắp tới lễ Giáng Sinh rồi.”

Nếu là lẩm bẩm lầu bầu, Vương Tuấn Khải đương nhiên không để ý.

“ Vương Tuấn Khải tớ muốn quà là tất cả các đĩa phim giả tưởng bản chính từ trước đến nay.” Thật đúng là phi thường giản dị, kỳ thực món quà này rất khó, để tìm được tất cả cũng không phải là chuyện dễ dàng.

“Tớ không phải ông già Nô-en.”

“Ế, cậu từ chối nhanh quá đấy, ít nhất cũng nên cố gắng chút chứ.”

"Giáng Sinh tớ phải về nhà.”

Dịch Dương Thiên Tỉ ngẫm lại, lễ Giáng Sinh cùng với người nhà cũng là chuyện hợp tình hợp lý, mình với Vương Tuấn Khải hai người một cây thông Nô-en thì có gì vui chứ, tuy cậu nhắc nhở mình như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

“Vậy cậu cứ việc đi, để lại quà cho tớ.”

“Đi mà tìm ông già Nô-en.”

“Tớ cũng không phải người yêu của ông già Nô-en.”


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store