ZingTruyen.Store

Khai Nguyen Anh Xa Cua Nguyen Nguyen

Một ngày Chủ Nhật nữa lại đến. Trời trong xanh, Hoành em mỏng manh đứng bên gốc cây chanh =))) A~ Sống trên đời nhiều lúc cần phải tự sướng để biết mình còn tồn tại, ít nhất là với thiên nhiên.

Chân của Nguyên Nguyên đã hoàn toàn hồi phục, từ giờ hết tỏ vẻ đáng thương nhé. Tôi sẽ bắt cậu trả gấp mười những tổn hại tinh thần mà cậu đã gây ra cho tôi trong suốt thời gian qua. Hoành tôi không phải loại dễ bắt nạt đâu à nha! ˘w˘ 

Mẹ tôi sáng nay đã làm sủi cảo cho hai đứa mang về Trùng Khánh, dĩ nhiên có dặn qua thăm nhà Vương Tuấn Khải. Trùng Khánh không ồn ã như Bắc Kinh, quê nhà Vương Nguyên lại càng thanh tịnh. Tôi tới đây được tiếp đón khá nồng hậu, có vẻ như các bố các mẹ thường quý con - nhà - người - ta hơn con đẻ của mình a! 

Chiều. Bố Nguyên Nguyên dẫn chúng tôi qua nhà Vương Tuấn Khải, không ngờ cũng gặp nam thần ở đó. Gia đình anh ấy rất nhiệt tình, trông thấy Vương Nguyên càng muôn phần ưu ái. Mẹ Tuấn Khải rất trẻ, gặp lần đầu có thể ngỡ là thiếu nữ thanh xuân, nam thần quả có gen tốt, không như tôi hưởng gen của bà cố nội TTvTT 

"Aa~ Nguyên nhi đã lớn vậy sao? Càng lớn càng có nét giống mẹ nha, sau này sẽ trở thành vị nữ lâm...ấy chết, là vị chính nhân quân tử! Tiểu Khải nhà bác phải nhờ cháu giúp đỡ rồi!" 

"Bác Vương quá lời rồi, cháu..." 

Tôi bịt tai lại, thực chẳng muốn nghe thêm, vì trước đó đã nghe mẹ nam thần hỏi: "Tiểu Hoành Hoành năm nay đã lên lớp 6 rồi nhỉ?"  ̄ー ̄ 

Đêm. Chúng tôi tạm biệt hai gia đình để bắt chuyến bay lúc 8 giờ tối về Bắc Kinh. Trên đường trở về, Nguyên Nguyên lải nhải không ngừng về các món ăn, nam thần ngồi phía trước, tuyệt nhiên không nói một câu nào. 

Xuống bến, Khải ca nhanh chóng bắt taxi về nhà, thậm chí không nói lời tạm biệt. Thật khó hiểu! 

"Cậu lại gây sự với nam thần hả?" Tôi huých cùi chỏ vào người Nguyên Nguyên. 

"Không! Tớ chẳng làm gì cả. Hắn vốn vậy mà, sáng nắng chiều mưa, trưa mai lại nổi gió. Để ý làm gì cho mệt!" 

"Tớ mà không hiểu nam thần bằng cậu sao. Anh ấy rõ ràng không bực tức, mà do suy nghĩ chuyện gì đó... Là chuyện gì ta???" 

"Mệt cậu quá! Đã bảo không có chuyện gì rồi!" 

Tiểu tử Vương Nguyên giãy nảy lên giữa phố, như thể vừa bị cắt mất cái nhọt ở mông. Ayyo, là ta lo cho các người đó thôi, hà cớ gì phản ứng ghê vậy?!!! == 

Ngày hôm sau đến lớp, thấy Vương Tuấn Khải đã trở về chỗ cũ. Tôi lấy làm lạ nhưng không dám hỏi. Nguyên Nguyên ngồi cạnh cũng nhấp nhổm không yên. 

Giờ ra chơi, lại thấy nam thần đi ra trước, hai phút sau Nguyên Nguyên cũng chạy theo. Tôi đặng không nổi, liền quyết định theo dõi hai người họ. Hành tung lần này hết sức mờ ám. 

"Anh sao vậy, Tiểu Khải?" 

"Câu đó tôi nên hỏi cậu mới đúng, ai khiến cậu trả tiền đồ ăn cho tôi?" 

"Hah, tôi trước giờ đều không muốn ăn không của người khác, hơn nữa, đồ của anh lại càng không!" 

Yah yah yah...gì mà "không muốn ăn không của người khác"? Tiểu tử ngươi chẳng phải đang ăn nhờ ở đậu đó sao? 

"Tôi đã nói rồi..." Khải ca đột ngột đưa tay xoa đầu tên tiểu tử "Cơ thể của cậu không của riêng cậu, đồ ăn của tôi cũng không của riêng tôi. Nếu đã muốn trả tiền, được, tôi sẽ xem đó như của hồi môn. Sau này đủ 1000 tệ, tôi sẽ về làm anh xã của cậu!" 

Aaaaaaaaaaa~ Vương Tuấn Khải, có phải anh bị vẻ quyến rũ của tên khốn Vương Nguyên làm cho mê muội rồi không? Sao có thể loạn ngôn như vậy? Ở Mỹ người ta đã nhồi nhét cho anh cái gì mà lại về đòi làm anh xã của tên tiểu tử đó? Còn em thì sao??? Em cũng trả tiền thức ăn cho anh cơ mà??? 

Antuêêê TT____TT 

Những ngày sau đó, tôi, thậm chí là cả Vệ Dục đều bị biến thành bình hoa, không hơn không kém. Mẹ ngày ngày nhắc tôi mời Vương Tuấn Khải đến nhà, không mảy may để ý con trai mẹ đã héo mòn vì đau khổ. Kẻ - đã - có - tất - cả như Vương Nguyên thực sự đã có tất cả rồi! 

--------- 

@Vương Nguyên updated Weibo: Ảnh chụp chung với Vương Tuấn Khải, cùng ngồi ăn trong canteen. 

5 phút trước. 1688 likes, 107 comments, 21 shares. 

Hạnh phúc rồi nhé! 

Tạm biệt nam thần của em TT___TT 

--------- 

"Lưu Chí Hoành, dậy mau, có học sinh mới kìa!" 

Vệ Dục ngồi bên, ra sức lay tôi như một thằng tăng động. Hài tử bước vào lớp, đeo chiếc balo hình âm dương, người gầy xọp, lạnh lùng đứng ra giữa bục giảng. 

"Xin chào, tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ, tới từ Hồ Nam, rất vui được làm quen". 

______________________THE END__________________________

Thanks for reading ^^ 

~Nấm Yongie~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store