[Kha Hằng][Hoàn] Nghe thấy đầu ngón tay trèo qua những dãy núi
02.
02Ngô Vũ Hằng phát hiện ra rằng Châu Kha Vũ đã có những thay đổi.Châu Kha Vũ, người ban đầu thích đi theo phía sau anh chuyên chú gọi anh là anh ơi.Châu Kha Vũ, người mà một ngày nọ bắt đầu chú tâm vào hành động của mình khi trưởng thành. Các cô gái cùng trường đã lén lút thảo luận về việc cậu ấy tuyệt vời như thế nào, vào ngày đầu tiên nhập học, cậu thậm chí còn phát biểu trên sân khấu với tư cách là đại diện học sinh.Tuy nhiên, sự tan vỡ của gia đình đã ảnh hưởng đến cậu.Sau khi Châu Kha Vũ nhập học, cậu từ học sinh hàng đầu triển vọng nhất của giáo viên trở thành một học sinh khiến giáo viên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (2).(2) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: yêu cầu nghiêm khắc với người khác mong muốn họ được tốt hơn nhưng không đượcKhông lâu sau đó cậu đồng ý lời tỏ tình của cô gái trong trại hè, và tham gia tiệc tùng đến tận khuya. Rõ ràng cậu ấy chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng dường như cậu đã quyết tâm phá hủy mặt tích cực của mình.Cùng lúc đó Ngô Vũ Hằng đang bận rộn chuẩn bị cho chương trình nghiên cứu, anh cố gắng thuyết phục gia đình của mình, quyết tâm đi du học để hoàn thành ước mơ âm nhạc. Nhưng cha mẹ lại mong anh tìm được công việc ở đây, ổn định cuộc sống sau khi học xong cao học nên phần nào cản trở anh."Họ nói rằng sẽ không tách ra cho đến khi em mười tám tuổi. Có lẽ họ nghĩ rằng họ rất tuyệt."Thời điểm hai người găp lại nhau, Châu Kha Vũ cảm khái: "Thật không dễ dàng để hòa hợp với một người mình đã không còn tình cảm từ lâu."Sau khi nói xong, cậu phả ra một làn khói thuốc, việc này khiến cậu cảm thấy thỏa mãn và nhẹ nhõm hơn. Nhưng Ngô Vũ Hằng dường như không thể chịu được việc hút thuốc của cậu, anh luôn muốn nói, Châu Kha Vũ, em cai thuốc lá đi.Châu Kha Vũ ném nửa điếu thuốc còn lại xuống đất, đạp đạp hai lần, liền nghe Ngô Vũ Hằng nói "Em cũng không dễ dàng gì".Nhưng cậu không chịu thừa nhận: "Em thì làm sao? Em không sao, tốt vô cùng."Ngô Vũ Hằng thực sự muốn vạch trần cậu.Lần thứ hai anh nhận được "đường dây nóng can thiệp tự tử" là sau khi Châu Kha Vũ đi thi. Khi điện thoại được kết nối, trong tiềm thức anh nghĩ rằng Châu Kha Vũ lại vì sự kiện kia để tâm vào chuyện vụn vặt, trong lòng anh liền lo lắng rằng loại chuyện như trước kia sẽ xảy ra một lần nữa.Cha ở nhà gọi điện cho đối tác làm ăn, sử dụng khẩu khí mệnh lệnh không thể thương lượng được, decibel quá lớn, khó tránh khỏi cản trở việc học của anh. Vì vậy, anh liền không nói lời nào vội vã chạy đến, nhưng anh không ngờ rằng người đang chờ anh lại là giáo viên của Châu Kha Vũ.Thái độ cà lơ phất phơ của Châu Kha Vũ cuối cùng đã dẫn đến kết quả tồi tệ. Điểm kiểm tra hàng tháng đã giảm mạnh, cộng với việc vi phạm kỷ luật trường học và nội quy ở các khu vực công cộng, tùy theo tính tính đến lớp muộn hoặc trốn học. Đến ngày họp phụ huynh, cô giáo đã yêu cầu cậu gọi phụ huynh lên.Cha mẹ cậu vẫn là luôn vắng nhà trong một thời gian dài, cậu trong lúc khẩn cấp liền gọi điện cho Ngô Vũ Hằng.Ngô Vũ Hằng quả nhiện đến rồi, cậu xoay người khóe miệng khẽ cong lên.Nữ giáo viên trung niên lấy tay đẩy mắt kính lên, mắt kính như phản chiếu ánh sáng nghiêm khắc. Ngô Vũ Hằng theo phản xạ tự nhiên như bị kéo trở lại cảnh bị huấn luyện ở trường trung học.Cô chỉ vào bài thi trên tay, nghi ngờ hỏi: "Cậu thật sự là người nhà của em ấy?"Tình cảnh này, nếu như anh phủ nhận thì quả thật có chút không có tình người, Ngô Vũ Hằng nhanh chóng vượt qua cuộc đấu tranh của kẻ ác và thiện trong lòng mình, rồi bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng vậy, tôi là anh trai của em ấy."Châu Kha Vũ vẫn bình tĩnh đứng đó, lúc này cậu cúi đầu và nở một nụ cười thành công."Tôi không quan tâm cậu là anh trai của em ấy hay là gì khác, hút thuốc bị cấm trong khu vực trường học, cậu có biết không?"Biết điều, Ngô Vũ Hằng miễn cưỡng ở lại tiếp nhận nghe cô giáo giảng đạo một hồi, đưa mu bàn tay về phía sau, hướng về phía Châu Kha Vũ uất ức giơ ngón giữa.Có thể làm cho một người từ trước đến giờ chưa từng nói lời thô tục, tức giận đến mức giơ ngón giữa, cũng là một loại năng lực đi."Đừng tức giận a." Châu Kha Vũ đi theo phía sau anh cách một bước xa, hai lòng bàn tay ấn vào nhau xin lỗi. Hai người cũng không biết cứ đi thẳng trên con đường này sẽ dẫn đến chỗ nào, một người bình tĩnh bước về phía trước và người kia sải bước theo xin lỗi.Ngô Vũ Hằng đột ngột dừng lại, quay lại nhìn cậu, sau đó mở miệng nói anh không tức giận.Châu Kha Vũ nghĩ anh còn đang tức giận vì phải giả mạo gia trưởng trong nhà, liền vội vàng nói chỉ gọi điện thoại đến như thế lần này, thật sự mà, anh đừng không tin a."Anh không phải bởi vì chuyện này." Ngô Vũ Hằng thật sự khó chịu."Em sao có thể đối xử với bản thân như một món điểm tâm? Em cứ như thế này làm sao có thể tiếp tục vào trường đại học? Bởi vì trong nhà xảy ra chuyện như vậy, em... em liền bỏ rơi chính mình?" Ngô Vũ Hằng khi nói câu đó tâm trạng thật sự không tốt, sự tức giận dâng lên cuối cùng mệt mỏi chán nản để lại một câu."Châu Kha Vũ, em cai thuốc đi."Anh không biết phải nói gì để thuyết phục Châu Kha Vũ, khi nói ra những câu đó dường như đặt anh lên vị trí của những vị phụ huynh đang cố gắng khuyên nhủ cậu, nhưng anh không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ hy vọng rằng Châu Kha Vũ tốt lên mà thôi, thực sự không còn gì nữa."Anh ..." Châu Kha Vũ thu lại vẻ mặt tươi cười lúc nãy, bàn tay nắm chặt lại rồi thả ra, "Em biết rồi."Bọn họ đều biết nhà họ Châu không thiếu tiền, nếu cậu thật sự trở nên sa đọa, nhà họ Châu vẫn có thể sắp xếp tương lai tốt đẹp cho Châu Kha Vũ.Nhưng Ngô Vũ Hằng không muốn điều đó.Anh hi vọng lời nói của mình có thể ảnh hưởng đến Châu Kha Vũ."Khi còn nhỏ, em gọi anh là anh trai, vậy anh thật sự coi bản thân là anh trai của em, anh cũng không chịu nổi khi nhìn thấy em không tốt..." Ngô Vũ Hằng không phải là người thích đi giảng đạo cho người khác, nhưng vừa nhìn thấy Châu Kha Vũ như vậy, lại không thể chịu nổi mà bận tâm."Anh?" Châu Kha Vũ bất lực nhìn anh, tôi không chỉ coi anh như một người anh trai.Châu Kha Vũ nhíu mày: "Chính em có chừng mực ..." Anh cũng không phải thật sự là anh trai của tôi.Nhưng mỗi lần cậu gặp chuyện khó khăn, cậu vẫn sẽ tìm Ngô Vũ Hằng để giúp đỡ. Đối với vấn đề này, cậu thận trọng từng li từng tí lại có chút không kiêng kị thử thăm dò, thăm dò giới hạn của Ngô Vũ Hằng đối với cậu, đồng thời khám phá sự tồn tại của đường dây cao áp nối giữa họ.Vào thời điểm đó, Châu Kha Vũ mười sáu tuổi, giữa bọn họ tồn tại dòng sông cách biệt sáu tuổi, nhiều lần cậu thử đưa chân vào để khám phá độ sâu của nó, cậu sợ rằng nếu cậu bước tiếp cậu sẽ mất đi tỉnh táo và rơi xuống dòng sông đó.Ngô Vũ Hằng đã đồng ý với cậu rằng nếu thành tích học tập của cậu tăng trở lại, anh sẽ đáp ứng cậu một yêu cầu.Vì vậy, cậu lại quên mất, lại tiến thêm một bước tới dòng sông đó."Được rồi!" Cậu cảm thấy không có gì sai khi thu hút sự chú ý của Ngô Vũ Hằng theo cách này.Châu Kha Vũ vốn thông minh, hơn nữa độ khó của môn học vẫn chưa có tăng lên, vì vậy cậu dễ dàng có thể đưa thành tích học tập trở lại như cũ.Quá trình chờ đợi câu trả lời của Ngô Vũ Hằng đối với cậu giống như một thước phim dài, nhìn thấy câu "Đồng ý với em", cậu liền không thể nào quay lại được nữa.Cơ hội này được đổi lấy hai vé xem phim. Họ đã cùng nhau sử dụng máy tính tham khảo thử bộ phim về ngày tận thế "Năm 2012", nhưng cuối cùng lại không có suất chiếu phim đó.Sau đó, phải hoãn lại cho đến khi Châu Kha Vũ bắt đầu nhập học học kỳ mới. Bọn họ đứng ở quầy bán vé rất lâu để lựa chọn, ngoại trừ vào ngày lễ tết, ở đây không có nhiều phim chiếu, người xếp hàng mua vé cũng không nhiều lắm. Cả hai vật lộn một lúc, cuối cùng chọn bộ phim "Mayday Noah's Ark".Sau khi phim bắt đầu chiếu, không có nhiều người trong rạp, Châu Kha Vũ trầm giọng nói rằng một khi đeo kính 3D này, có chút giống với đi xem một buổi hòa nhạc chất lượng thấp.Cậu bé trong phim đã tìm thấy một cây đàn guitar và đoàn tụ với ông của mình trước khi tận thế. Châu Kha Vũ xem nội dung bộ phim và nói rằng cốt truyện có chút khó hiểu, tại sao ông nội lại rơi vào tình huống như vậy vì ông ấy không biết chơi guitar, kết quả gọi điện thoại đến và muốn cứu thế giới.Nếu không phải có quá ít khán giả, Ngô Vũ Hằng suýt chút nữa muốn vươn tay lên che cái miệng bát quái của cậu."Nhưng bài hát của Mayday rất hay, nếu có cơ hội hay là chúng ta đi xem buổi hòa nhạc trực tiếp."Ánh sáng trong rạp bị che khuất lại phía sau, Châu Kha Vũ quay mặt lại nhìn anh ấy, nghiêm túc suy nghĩ.Bộ phim khá nhàm chán, tuy nhiên các bài hát trong đó rất hay, nhưng cuối cùng, đó không phải là mục đích của Châu Kha Vũ.Cậu biết rằng Ngô Vũ Hằng thích ca hát, việc không thể trình diễn ở buổi lễ tốt nghiệp vẫn để lại nhiều tiếc nuối với anh, thật ra đó vốn là một phần trong trong giấc mơ của anh ấy."Hay là, em cũng sẽ học một loại nhạc cụ, sau này sẽ đệm nhạc cho anh." Châu Kha Vũ nói sau khi ra khỏi rạp chiếu phim.Ngô Vũ Hằng không trả lời ngay lập tức.Quen biết nhau được một thời gian, anh dần dần cảm nhận được sự ỷ lại vào anh của Châu Kha Vũ, anh biết mình không được đáp lại tình cảm của đối phương, nhưng cứ mỗi lần Châu Kha Vũ ỷ lại vào anh, anh lại không có biện pháp dung túng cậu."Tên nhóc đó thật bám người." Một người bạn tốt bĩu môi nói. Ngô Vũ Hằng không tỏ rõ ý kiến, điều chỉnh tâm tình, vẫn cứ hằng ngày đến đón Châu Kha Vũ tan học.Châu Kha Vũ thích Ngô Vũ Hằng, cả thế giới đều biết điều đó, nhưng Ngô Vũ Hằng thích Châu Kha Vũ, thì chỉ có chính anh biết.Những người khác không nhìn ra được, là anh mỗi một lần đều dung túng đối với những trò vặt của Châu Kha Vũ, mỗi một lần đều can tâm tình nguyện mắc mưu, sau đó lại đi ngăn cản những hành vi ngớ ngẩn hoặc sa đọa của Châu Kha Vũ. Dù sao cũng là hi vọng Châu Kha Vũ có thể nhanh lên một chút thoát khỏi trạng thái như vậy.Nhưng sau tất cả, giữa bọn họ vẫn có quá nhiều điểm khác biệt. Châu Kha Vũ luôn cảm thấy từ ánh mắt của Ngô Vũ Hằng, cậu không thể nhìn thấy những cảm xúc giống như tâm tình của chính mình. Cậu không tự tin vào mối quan hệ này, tâm lý lung lay và trên bờ vực suy sụp, đã có nhiều lúc cậu muốn bỏ rơi bản thân nhưng lại vẫn không muốn từ bỏ việc nỗ lực.Thật ra mọi nỗ lực, cố gắng đều vì Ngô Vũ Hằng.Mà hiện tại Châu Kha Vũ đem tâm ý mịt mờ nhưng hoàn chỉnh của mình bày tỏ trước mặt Ngô Vũ Hằng, Ngô Vũ Hằng làm sao có thể không có cảm giác gì được, nhưng anh làm thế nào để có thể đáp ứng cậu đây"Kha Vũ, em không cần như thế này." Ngô Vũ Hằng cẩn thận nói ra lời này.Anh không có cách nào đối mặt hay thừa nhận việc mình đối với tình cảm chân thành của cậu thật ra cũng nảy sinh rung động.Nhưng điều này là không thể, anh nhiều nhất cũng chỉ có thể là anh trai của Châu Kha Vũ."Đúng rồi, lần trước anh có nhìn thấy em đi cùng một cô gái..." Ngô Vũ Hằng lúng túng chuyển chủ đề, "Thật xinh đẹp ah, em nhớ đối xử tốt với con gái nhà người ta một chút.""Chia tay rồi."Châu Kha Vũ dừng bước, quay mặt về phía anh. Loại cảm giác đột ngột này không phải lần đầu tiên, sau khi vào cao trung Châu Kha Vũ đã dần trở nên cao hơn anh rồi.Dù sao trong lòng Ngô Vũ Hằng, Châu Kha Vũ vẫn là một cậu nhóc cần anh chăm sóc."Được rồi ..." Không nên nói tiếp chủ đề này, "Xin lỗi."Châu Kha vũ lắc đầu nói rằng không sao, dù sao, ai bảo cậu không có biện pháp cứu chữa đi thích một người không thể thích chứ.Đúng, không thể cứu chữa, mỗi người bọn họ thời điểm mong muốn từ bỏ tự do của mình lựa chọn sự ràng buộc này đều là không có thuốc chữa nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store