keonhyeon ;;; không suy nghĩ nhiều
viết cái gì cho chuất nhờ
i. an kiên huy x ôm sơn huyền
ii. ooc n fanfic
iii. không có plot cụ thể, nói chung là lò vi sóng thui
;
"chia tay đi, an kiên huy."
em nói rất khẽ, như sợ chính mình nghe thấy. giọng em không run, chỉ mỏng, mệt, giống một sợi khói bay lên rồi tan ngay giữa khoảng không im lặng.
em cũng có nỗi niềm của riêng mình.
"ừ."
anh trả lời nhanh hơn cả suy nghĩ, như thể nếu chậm thêm một nhịp thôi, cổ họng anh sẽ nghẹn cứng, sẽ phản bội lại vẻ bình thản mà anh cố khoác lên người.
em xin lỗi đã bỏ anh một mình
anh không đáp. chỉ cúi đầu, nhìn mũi giày mình cũ sờn, nhìn cái bóng hai đứa chồng lên nhau dưới ánh đèn vàng nhạt, nghĩ thầm: vậy là từ nay, cái bóng này cũng không còn nữa.
;
đoạn ký ức ban xưa bỗng tràn ùa về trong tâm trí sơn huyền.
đầu óc em ong ong, như có ai đó vừa khẽ mở một cánh cửa cũ kĩ, để mặc cho từng mảnh kỉ niệm ùa ra không cần xin phép. từng ánh nhìn, từng nụ cười, từng buổi chiều lặng gió, từng cái nắm tay tưởng như rất nhỏ tất cả chồng chất lên nhau, biến thành một thứ xiềng xích vô hình, siết chặt hai bên lồng ngực.
em nhớ giọng kiên huy khi ấy, rất gần, rất thật:
"em muốn trở thành gì?"
một câu hỏi tưởng chừng vô tư, mà bây giờ lại như lưỡi dao cùn, cắt không đứt, nhưng cứa đau âm ỉ.
sơn huyền nhắm mắt lại, rồi vội mở ra, như sợ chỉ cần nhắm lâu thêm chút nữa thôi, nước mắt sẽ tràn ra mất kiểm soát.
kiên huy đứng trước mặt em, bình tĩnh đến đáng sợ. đôi mắt anh cụp xuống, khoé môi cong lên một nụ cười xoà cái cười quen thuộc mỗi khi anh giả vờ ổn.
"em sống tốt nhé."
anh nói vậy, nhẹ tênh, như thể tất cả những năm tháng đã cùng nhau đi qua chỉ là một đoạn đường ngắn, dừng lại là xong.
sơn huyền gật đầu, không biết mình đang đồng ý điều gì.
trong lòng em, có một phần gì đó vỡ ra rất khẽ. không ồn ào, không dữ dội, chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo lan dần, để lại cảm giác cô đơn đến lạ, dù người trước mặt vẫn còn đứng đó.
thì ra, có những cuộc chia tay không cần cãi vã, không cần níu kéo.
chỉ cần một người buông tay trước, và một người còn yêu đủ nhiều để giả vờ không đau.
;
đèn đường hắt xuống một vệt sáng mỏng, đủ để nhìn thấy vai em gầy đi một chút so với lần cuối anh ôm. kiên huy đứng yên, không đuổi theo, cũng không gọi lại. anh sợ chỉ cần cất tiếng thôi, mọi cố gắng giữ bình tĩnh sẽ sụp đổ như một căn nhà mục giữa mùa mưa.
em quay lưng lại, từng bước chậm rãi, rất khẽ, như sợ giẫm phải kỉ niệm của hai người rơi vãi trên mặt đường. dáng em nhỏ dần, nhỏ dần, rồi hoà vào đêm tối, để lại cho anh một khoảng trống dài hơn cả con phố.
lúc ấy, an kiên huy mới thở ra được.
anh không khóc ngay. chỉ thấy ngực mình nặng, như có ai đặt lên đó một hòn đá ấm, vừa đè nén vừa đau nhức. anh đưa tay lên che mắt, cười khẽ một tiếng, rất thấp, rất buồn.
hoá ra yêu một người lâu quá, đến lúc mất đi, cũng không biết phải đau kiểu gì cho đúng.
anh nhớ những chiều trời nhá nhem, anh đón em ở đầu hẻm, xe chưa kịp tắt máy đã thấy em chạy ra, tóc bay, mắt sáng. nhớ cái cách em im lặng tựa vào lưng anh, tay bám vạt áo, không nói gì mà vẫn thấy đủ đầy. nhớ cả những lần cãi vã, những lần im lặng đến mỏi mệt, những lời yêu chưa kịp nói cho tròn.
tất cả từng nghĩ là lâu dài, vậy mà kết thúc chỉ trong vài câu nói nhẹ như gió.
an kiên huy đi bộ rất lâu, đi qua những con đường hai đứa từng quen, để mặc gió đêm thổi rối tóc, thổi khô khoé mắt đã ướt tự bao giờ. anh tự hỏi, không biết có phút giây nào em xót anh không, hay mọi thứ từ đầu đến cuối, rốt cuộc vẫn chỉ là mình anh gánh lấy.
về đến nhà, căn phòng tối om. anh bật đèn, ánh sáng trắng phau soi rõ từng góc quen thuộc, nơi đâu cũng có hình bóng em. cái cốc em hay dùng vẫn đặt trên bàn, cái áo em để quên vẫn vắt hờ sau ghế. an kiên huy đứng lặng, rất lâu, rồi mới chậm rãi ngồi xuống, lưng dựa tường.
lần này thì nước mắt rơi thật.
không thành tiếng, không nức nở, chỉ là từng giọt nóng hổi trượt dài xuống cằm, thấm vào cổ áo. anh nghĩ đến câu hỏi năm nào mình từng hỏi em - cậu muốn trở thành gì? và bây giờ, chính anh cũng không biết mình muốn trở thành ai, khi bên cạnh không còn em nữa.
đêm trôi qua rất chậm.
đến gần sáng, an kiên huy mới nằm xuống, mắt mệt mỏi khép lại. trước khi ngủ, anh thì thầm với khoảng không trống rỗng:
"em cứ sống theo cách em muốn nhé. phần anh… anh sẽ cố."
ngoài kia, trời bắt đầu hửng sáng. một ngày mới đến, bình thản như chưa từng có một cuộc chia tay vừa diễn ra, như chưa từng có một người ở lại, mang theo cả một mối tình chưa kịp cũ.
;
sáng lên rất chậm.
ánh nắng đầu ngày trườn qua khe cửa, rơi nghiêng trên sàn nhà một vệt mỏng như sợi chỉ. an kiên huy tỉnh dậy trong trạng thái lưng chừng, nửa mơ nửa tỉnh, tim vẫn còn nguyên cảm giác hụt hẫng của tối qua, như thể chia tay không phải đã xảy ra rồi, mà vẫn đang diễn ra, kéo dài mãi.
anh ngồi dậy, đưa tay xoa mặt, đầu ngón tay chạm phải vệt ướt đã khô từ lúc nào. không biết là mồ hôi hay nước mắt, chỉ thấy mặn.
ngoài ngõ có tiếng người gọi nhau đi làm sớm, tiếng xe máy nổ giòn, tiếng chim không biết vô tư hay cố tình mà hót rất trong. thế giới vẫn chạy, rất đều, rất bình thản, chỉ có anh là đứng lại.
an kiên huy mở cửa sổ.
gió buổi sáng mang theo mùi bụi, mùi nắng mới, thoang thoảng đâu đó là mùi cà phê rang của quán đầu hẻm. anh bỗng nhớ em từng nói thích buổi sáng, thích cái cảm giác mọi thứ còn nguyên, chưa kịp bẩn bởi mệt mỏi của một ngày dài.
"sáng sớm nhìn gì cũng hiền" em từng cười nói vậy.
anh đứng đó rất lâu, để gió thổi qua tóc, qua cổ áo, qua cả khoảng trống trong ngực mình. rồi anh chợt nhận ra, từ nay sẽ không còn ai đứng sau lưng anh, vòng tay qua eo, lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa nhưng ấm áp.
anh quay vào phòng, thu dọn lại những thứ mang dấu vết của em.
không phải để quên, mà là để cất.
cái kẹp tóc em hay dùng, anh đặt vào ngăn kéo. tấm vé xem phim cũ, anh kẹp vào quyển sách. cái áo mỏng em bỏ quên, anh gấp lại cẩn thận như thể gấp một buổi chiều còn dang dở. mỗi món đồ đi qua tay, tim anh lại nhói lên một nhịp, đều đều, nhẫn nại.
có những yêu thương không cần giữ ở trước mặt, chỉ cần giữ sao cho đừng vỡ.
đến trưa, kiên huy ra khỏi nhà.
nắng đã lên cao, gắt hơn hôm qua một chút. anh đi ngang con đường quen, nơi từng có hai cái bóng song song kéo dài. bây giờ chỉ còn một. anh nhìn xuống đất, thấy cái bóng của mình gầy đi, méo mó dưới ánh nắng trưa, bỗng dưng bật cười.
cười xong, cổ họng nghẹn lại.
em cũng có nỗi niềm của riêng mình.
anh nhẩm lại câu nói đó, không trách, không giận, chỉ thấy buồn. buồn vì hiểu, mà hiểu thì không giữ được.
chiều xuống.
an kiên huy ngồi ở trạm xe buýt, nghe người ta nói cười, nghe gió thổi qua hàng cây, nghe lòng mình rỗng không. có khoảnh khắc anh nghĩ, hay là chạy đi tìm em, nói rằng anh vẫn yêu, vẫn chịu được hết thảy.
nhưng rồi anh nhớ đến đôi mắt em lúc quay lưng; mệt mỏi, quyết tâm và buồn theo một cách rất khác.
anh thôi nghĩ.
có những lúc yêu nhất, lại là lúc nên im lặng nhất.
tối đến, anh bật đèn, bật nhạc thật khẽ. một bài hát cũ vang lên, giọng ca quen thuộc, từng câu từng chữ như viết cho riêng anh. an kiên huy tựa lưng vào ghế, nhắm mắt.
trong bóng tối, hình ảnh sơn huyền hiện ra rất rõ, đôi mắt, nụ cười, cả cái cách em nói lời xin lỗi mà không khóc.
"đừng lo cho anh" anh khẽ nói, không biết là nói với ai, "anh quen rồi."
thành phố lên đèn.
còn trong lòng an kiên huy, có một mùa yêu vừa tắt, âm ỉ, lặng lẽ, nhưng chưa từng nguôi.
;
sơn huyền rời đi rất chậm.
mỗi bước chân như dính lại trên mặt đường, kéo theo một mảng kỉ niệm vừa bị xé ra khỏi ngực. em không dám quay đầu, sợ chỉ cần nhìn thấy an kiên huy đứng đó thêm một lần nữa thôi, mọi quyết tâm sẽ tan rã như sương sớm.
gió đêm thổi ngược, lạnh, tạt thẳng vào mắt. sơn huyền chớp mắt liên tục, giả vờ là do bụi, do gió, do bất cứ thứ gì ngoài nỗi đau đang tràn lên rất thật.
em cũng có nỗi niềm của riêng mình.
câu nói ấy vẫn còn vang trong đầu em, nhẹ mà đau. nhẹ vì đã nói ra được, đau vì biết sau khi nói xong, có những thứ sẽ không bao giờ trở lại như cũ được nữa.
sơn huyền biết, nếu ở lại thêm một chút nữa thôi, em sẽ lại mềm lòng. sẽ lại muốn quay về phía sau, ôm lấy an kiên huy, nói rằng em sai rồi, rằng em vẫn yêu, rằng em chưa từng nghĩ đến việc rời bỏ anh theo cách này.
nhưng yêu không phải lúc nào cũng đủ.
;
về đến phòng, sơn huyền đóng cửa rất khẽ như sợ làm đau chính mình. căn phòng tối, lạnh, trống trải. em tựa lưng vào cửa, trượt người xuống sàn, hai tay ôm chặt lấy đầu gối.
lúc này thì nước mắt mới rơi.
không thành tiếng, chỉ là từng giọt nặng nề, rơi xuống mu bàn tay, nóng đến bỏng rát. sơn huyền cắn môi, cố nuốt lại tiếng nấc, tim đau đến mức phải thở từng nhịp ngắn.
em nhớ rõ từng lần an kiên huy nắm tay mình, từng lần anh hỏi han rất vụn vặt, từng lần anh cố gắng vì em nhiều hơn vì chính mình. nhớ cả những lúc em im lặng, để anh đoán, để anh chịu đựng.
sơn huyền ghét bản thân vì đã không nói sớm hơn.
ghét vì yêu mà lại chọn cách làm anh đau.
đêm dài ra.
ngoài kia có tiếng xe chạy qua, tiếng người cười nói mơ hồ, tất cả đều xa lạ. sơn huyền nằm co lại trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, nơi bóng đèn hắt lên những vệt sáng nhạt nhòa.
em tự hỏi, không biết giờ này an kiên huy đang làm gì. có khóc không. có trách em không. hay vẫn bình thản, vẫn dịu dàng, vẫn nghĩ cho em như mọi khi.
ý nghĩ đó khiến ngực sơn huyền thắt lại.
em xin lỗi đã bỏ anh một mình.
xin lỗi vì không đủ can đảm đi tiếp.
xin lỗi vì yêu anh, nhưng lại chọn rời xa.
gần sáng, sơn huyền mới thiếp đi trong mệt mỏi. trong giấc mơ chập chờn, em thấy kiên huy đứng ở đầu con đường cũ, gọi tên em rất khẽ.
sơn huyền quay lại nhìn.
rồi tỉnh giấc.
trời đã sáng, ánh nắng nhạt rơi đầy khung cửa sổ. sơn huyền ngồi dậy, đưa tay lau mặt, hít sâu một hơi, như tự nhủ với chính mình:
thôi, đến đây là đủ rồi.
;
quyết định rời đi đến với sơn huyền rất lặng lẽ.
không phải một buổi tối bốc đồng, cũng không phải sau một cơn khóc dài. nó đến vào một sáng sớm, khi em đứng trước cửa sổ, nhìn nắng rơi xuống bậu hiên, chợt nhận ra nếu còn ở lại đây, từng con đường, từng góc phố, từng buổi chiều sẽ tiếp tục nhắc em nhớ về an kiên huy, nhớ đến mức không thở nổi.
sơn huyền nộp hồ sơ đi du học trong im lặng.
không kể với ai, cũng không dám nói với chính mình là đang chạy trốn. chỉ là em cần một nơi khác, một bầu trời khác, để nỗi nhớ có khoảng cách mà lắng xuống, để tim thôi đau theo cách quen thuộc này.
ngày chuẩn bị hành lý, em xếp đồ rất gọn.
quần áo đơn giản, sách vở, vài món đồ cá nhân. đến cuối cùng, trong tay em còn lại một khoảng trống; nơi đáng lẽ phải đặt thứ gì đó quan trọng hơn cả. sơn huyền đứng lặng một lúc lâu, rồi mở ngăn kéo, lấy ra chiếc áo cũ của an kiên huy, mỏng, đã sờn ở cổ tay.
em áp nó lên mặt.
mùi quen thuộc vẫn còn đó, nhạt nhòa, nhưng đủ khiến mắt em cay lên. sơn huyền do dự rất lâu, cuối cùng vẫn gấp áo lại, đặt xuống đáy vali, bên dưới cùng, nơi ít khi chạm tới nhất.
;
sân bay sáng trắng.
tiếng loa thông báo vang đều, lạnh và xa lạ. sơn huyền kéo vali đi giữa dòng người tấp nập, cảm giác như mình đang bước vào một giấc mơ không thật. mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá ngắn gọn, không cho em kịp hối hận.
đến lúc ngồi chờ lên máy bay, sơn huyền mới lấy điện thoại ra.
màn hình tối.
em mở khung chat với kiên huy, đọc lại những tin nhắn cũ, toàn là chuyện vụn vặt, hỏi ăn chưa, nhắc mặc áo ấm, dặn ngủ sớm. những điều nhỏ nhặt ấy, bây giờ nghĩ lại, lại là thứ khiến tim em đau nhất.
ngón tay em lơ lửng trên bàn phím.
muốn nhắn một câu. chỉ một câu thôi. rằng em sắp đi rồi. rằng em vẫn nhớ anh. rằng em xin lỗi.
nhưng rồi sơn huyền tắt màn hình.
em sợ, chỉ cần một câu ấy thôi, mọi can đảm tích cóp bấy lâu sẽ tan biến. em sẽ quay đầu, sẽ ở lại, sẽ tiếp tục làm đau cả hai theo một cách khác.
máy bay cất cánh.
thành phố thu nhỏ dần dưới lớp mây trắng. sơn huyền tựa đầu vào cửa sổ, nhìn bầu trời xanh đến nhức mắt, lòng trống rỗng lạ thường. em không khóc. nước mắt dường như đã cạn từ những đêm trước đó rồi.
chỉ còn lại một cảm giác rất dài như bị ai đó lấy mất một phần cuộc sống, mà không có cách nào đòi lại.
;
ở một đất nước xa lạ, mùa thay đổi nhanh hơn em tưởng.
mùa thu đến, lá rơi đầy lối đi. mùa đông lạnh đến tê người, gió thổi cắt da. sơn huyền học cách sống một mình, học cách trả lời những câu hỏi xã giao bằng một nụ cười vừa đủ, học cách đi qua những buổi tối dài mà không gọi tên ai.
em bận rộn, rất bận.
bận đến mức không cho mình thời gian nghĩ ngợi. nhưng mỗi khi đêm xuống, khi thành phố xa lạ tắt bớt đèn, khi em nằm một mình trong căn phòng nhỏ, nỗi nhớ lại lặng lẽ quay về.
nhẹ thôi, nhưng dai dẳng.
sơn huyền mở cửa sổ, để gió lạnh ùa vào, thì thầm với khoảng không:
"em vẫn ổn."
không biết là nói với ai.
cũng không biết, ở một nơi nào đó, kiên huy có từng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời giống em hay không.
chỉ biết rằng, giữa hai bầu trời khác nhau, có một mối tình cũ vẫn lặng lẽ tồn tại; không còn thuộc về hiện tại, nhưng cũng chưa từng biến mất.
;
những ngày không có em.
những ngày không có em, thành phố vẫn mở mắt rất sớm. nắng vẫn rơi đúng chỗ, gió vẫn đi ngang hiên nhà, chỉ là không còn ai đứng cạnh anh, lẩm nhẩm hỏi hôm nay anh có mệt không.
kiên huy sống chậm lại.
anh thức dậy, pha cà phê cho một người, ăn sáng qua loa, rồi ra khỏi nhà. những con đường quen thuộc bỗng dài hơn, trống hơn. anh không còn thói quen nhìn sang bên phải, nơi trước kia em hay bước chậm lại chờ anh.
những ngày không có em, anh bắt đầu quen với im lặng.
im lặng trong bữa tối. im lặng khi điện thoại không sáng màn hình. im lặng cả trong lòng, một thứ im lặng không ồn ào nhưng dai dẳng như mưa phùn thấm áo.
anh vẫn sống, vẫn cười khi cần cười, vẫn gật đầu chào người quen. không ai biết trong mỗi nhịp thở, anh đều phải tự nhắc mình rằng: em không còn ở đây nữa.
có hôm tan làm muộn, anh đi ngang quán cũ hai đứa từng ghé. ánh đèn vàng hắt ra ấm áp. anh đứng lại một chút, rất ngắn thôi, rồi quay đi. có những nơi không quay lại, không phải vì không nhớ, mà vì nhớ quá.
đêm xuống, an kiên huy nằm nghiêng, nhìn nửa chiếc giường trống bên cạnh. anh đưa tay sang, chạm vào khoảng không lạnh ngắt, tim nhói lên một nhịp rất khẽ.
những ngày không có em, anh học cách nhớ mà không gọi tên.
nhớ mùi tóc em khi gió thổi. nhớ cái cách em dựa vào lưng anh, không nói gì mà rất thân thuộc, ấm áp. nhớ cả những lúc em im lặng, để anh tự đoán, tự lo, tự yêu nhiều hơn.
anh từng nghĩ thời gian sẽ làm mọi thứ dịu lại. nhưng hoá ra, thời gian chỉ dạy anh cách chịu đựng tốt hơn.
có đêm mưa, tiếng mưa gõ lên cửa sổ đều đều. anh bật dậy, theo thói quen muốn nhắn cho em một câu: trời lạnh rồi, nhớ mặc ấm. ngón tay dừng lại giữa chừng, rồi buông xuống.
anh cười, một mình.
những ngày không có em, anh vẫn giữ thói quen nghe nhạc cũ. những bài em từng thích, anh nghe thay cả phần em. có lúc giai điệu vừa vang lên, mắt anh đã cay, nhưng anh không tắt.
để đau cũng được. chỉ cần còn cảm giác.
anh không trách em.
nếu phải trách, anh chỉ trách mình đã yêu em quá nhiều, nhiều đến mức khi em rời đi, phần còn lại của anh cũng theo đó mà đi mất.
những ngày không có em, anh vẫn mong em ổn.
mong em ở nơi xa, giữa một thành phố lạ, có những buổi sáng nắng hiền, có người hỏi han vừa đủ, có những đêm ngủ yên không mộng mị.
còn anh, anh ở đây.
sống tiếp. nhớ em và yêu em, theo một cách không làm em quay đầu lại nữa.
;
những ngày không có anh
những ngày không có anh, thành phố này nói một thứ tiếng khác. người ta đi nhanh, nói nhiều, cười lớn, còn em thì chậm lại, như thể chỉ cần vội vàng thôi là sẽ lạc mất chính mình.
sơn huyền sống rất nhỏ bé.
nhỏ bé trong căn phòng nhỏ, nhỏ bé trong lịch học kín, nhỏ bé trong những mối quan hệ vừa đủ để không bị hỏi han quá nhiều. em học cách tự pha cà phê, tự khoá áo khi trời trở lạnh, tự bước qua những buổi tối dài mà không gọi tên ai.
những ngày không có anh, em thường tỉnh giấc giữa đêm.
không mơ gì rõ ràng, chỉ thấy tim mình trống hoác, như vừa đánh rơi một thứ rất quan trọng mà không biết tìm ở đâu. em nằm yên, nhìn trần nhà xa lạ, nghe tiếng gió va vào cửa kính, chợt nhớ cái cách anh kéo chăn cho em mỗi lần em trở mình.
ở đây, mùa đổi rất nhanh.
thu chưa kịp vàng đã sang đông. tuyết rơi mỏng, lạnh đến mức tay em tê cứng. em đứng chờ xe buýt, hai tay đút túi áo, thở ra một làn khói trắng, chợt nghĩ nếu là anh, chắc anh đã cau mày, bảo em sao không đeo găng.
ý nghĩ ấy khiến em bật cười.
cười xong thì thấy mắt cay.
những ngày không có anh, em học cách mạnh mẽ theo kiểu im lặng.
em không kể với ai về những buổi chiều nhớ anh đến mức không ăn nổi, không nói về những đêm mở điện thoại rồi lại tắt, không nói về chiếc áo cũ em mang theo, giấu rất sâu trong vali, thỉnh thoảng mới dám chạm vào.
em sợ nếu nói ra, nỗi nhớ sẽ có hình dạng, sẽ lớn lên, sẽ không kiểm soát được nữa.
có hôm tan học muộn, trời mưa lất phất. em đứng dưới mái hiên, nhìn dòng người xa lạ lướt qua, chợt nhớ những lần anh đến đón, dù bận đến đâu cũng đứng chờ rất kiên nhẫn.
lúc ấy em mới hiểu, có những yêu thương chỉ khi mất rồi mới biết mình đã phụ thuộc vào đó, nhiều đến nhường nào.
những ngày không có anh, em vẫn ổn theo nghĩa là em vẫn thở, vẫn sống, vẫn hoàn thành mọi thứ cần làm. nhưng ổn không có nghĩa là không buồn.
buồn theo cách không ai nhìn thấy.
em thường tự hỏi, giờ này anh đang làm gì. có ăn uống đàng hoàng không. có ngủ sớm không. có ai ở bên nhắc anh giữ gìn sức khoẻ không.
rồi em tự trả lời mình:
không còn quyền hỏi nữa.
những ngày không có anh, em bắt đầu viết nhiều hơn.
viết cho những điều không nói được, viết cho những câu xin lỗi chưa gửi, viết cho một người ở rất xa, dù biết sẽ không bao giờ đọc. mỗi dòng chữ rơi xuống, lòng em lại nhẹ đi một chút, nhưng nỗi nhớ thì không.
đêm xuống, tuyết ngừng rơi.
em đứng bên cửa sổ, nhìn thành phố lên đèn, khẽ nói với khoảng không:
"anh yên tâm nhé."
không biết là nói với anh hay nói với chính mình.
chỉ biết rằng, giữa những ngày không có anh, em vẫn mang theo hình bóng anh, rất khẽ, rất sâu như một phần ký ức không thể gỡ bỏ, chỉ có thể sống chung suốt đời.
;
anh chọn cách khép mi lại dưới dòng đời vồn vã.
an kiên huy vẫn bước đi giữa thành phố đông người, vai chạm vai, ánh nhìn lướt qua ánh nhìn, mà chẳng ai thật sự nhìn thấy anh. anh quen rồi, quen với việc không thuộc về ai, không được ai chờ đợi sau một ngày dài.
anh là trẻ mồ côi.
từ rất sớm, an kiên huy đã học cách tự lớn lên trong im lặng. những buổi tối không đèn chờ cửa, những cái tết không đủ tiếng cười, những lần ốm đau tự mình chịu đựng. cuộc đời với anh vốn đã trống trải, đến mức anh từng nghĩ, nếu cứ sống như thế này cũng được.
cho đến khi có em.
ôm sơn huyền bước vào đời anh rất nhẹ, nhẹ như một nhành nắng vương trên bậc thềm cũ. em không hỏi quá nhiều, không thương hại, chỉ ở đó, kiên nhẫn, đủ gần. anh quen dần với việc có người chờ tin nhắn, có người kéo tay anh lại mỗi khi anh đi quá nhanh, có người gọi tên anh bằng giọng rất khẽ.
từ lúc đó, cô đơn không còn là một khái niệm quen thuộc nữa.
khi em rời đi, thế giới của anh không sụp đổ. nó chỉ trở về đúng hình dạng ban đầu trống rỗng, lặng im, và lạnh.
anh không trách em.
vì yêu một người từng sống trong thiếu thốn, anh hiểu thế nào là buông tay để người khác được nhẹ lòng. chỉ là, sau khi em đi, anh không còn lý do để mở mắt nhìn đời cho thật rõ nữa.
anh chọn cách khép mi.
không phải ngủ, mà là không nhìn quá sâu vào những điều có thể làm anh nhớ. anh làm việc nhiều hơn, nói ít hơn, cười đúng lúc, im lặng đúng chỗ. anh để dòng đời vồn vã cuốn mình đi, như một hòn sỏi nhỏ, va vào đâu cũng không kêu đau.
những đêm rất khuya, khi thành phố rút hết âm thanh, anh mới cho phép mình mở mắt lại một chút.
anh nhớ em theo cách lặng lẽ nhất không gọi tên, không mong hồi đáp. chỉ là nhớ cái cảm giác từng có một người đứng cạnh, khiến đời anh bớt lạc lõng.
an kiên huy hiểu rất rõ: mất em, anh không chỉ mất một tình yêu.
anh mất đi người duy nhất từng gọi anh là nhà.
nên anh nhắm mắt lại, bước tiếp.
giữa dòng đời đông đúc, giữa những gương mặt không quen, anh sẽ ở bên cạnh em. chỉ là không còn trọn vẹn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store