ZingTruyen.Store

Ke Yeu Nhat Hoc Vien Lai La Khac Tinh Cua Quy P2

Chuyến Tham Quan Học Viện (1)


Một nơi nào đó ở Đế quốc Zelver, tại Học viện Bethel. Sân tập luyện.

Các học viên năm hai của Khoa Hiệp Sĩ lần lượt đấu kiếm dưới sự hướng dẫn của người hướng dẫn.

Các trận quyết đấu là một phần của bài kiểm tra và thường kết thúc nhanh chóng.

Một nam sinh với mái tóc ngắn màu xám tro buộc lại, Noah Bartin, nắm chặt thanh kiếm gỗ và đá vào cát. Mục tiêu của cậu là một nữ sinh.

Noah vung thanh kiếm gỗ của mình một cách nhanh chóng, nhưng cậu đã bị hạ gục bởi những bước chân nhanh nhẹn của nữ sinh và một đòn phản công nhắm vào lưng mình, khiến cậu ngã xuống đất.

"Oái!"

Noah ngã xuống đất.

Nữ sinh đặt thanh kiếm gỗ lên vai và nhìn xuống Noah.

"Marianne thắng!"

Tuyên bố của người hướng dẫn.

Marianne, nữ sinh đã đánh bại Noah, thản nhiên nói, "Làm tốt lắm" rồi quay trở lại đám đông học viên.

Noah đứng dậy và phủi sạch cát trên quần áo. Đôi mắt nửa mở, như cá chết của cậu hướng về phía người hướng dẫn.

Người hướng dẫn đang viết phản hồi.

"Về chỗ, Noah."

"Vâng..."

Noah trả lời một cách hời hợt và cố gắng hòa nhập với các học viên.

"Cậu chẳng tiến bộ chút nào cả."

"..."

Noah nghe thấy lời bình luận bổ sung của người hướng dẫn thì thầm, nhưng không phản ứng gì.

Lớp học kết thúc và đã đến giờ ăn trưa.

Noah rửa mặt ở phòng tắm, thay đồng phục trong phòng thay đồ và đi đến căng tin của Học viện Bethel.

"..."

Nhà ăn của học viện rất đông học viên, ăn ở nơi như vậy quả thực rất áp đảo.

Noah mua một bữa ăn đơn giản và ăn một mình ở phía sau một tòa nhà không có người ở.

Cậu không bận tâm đến việc không có bạn bè. Noah không hề cô đơn.

Ngay cả ở nơi tràn đầy năng lượng tuổi trẻ này, vẫn có những người sống cuộc sống buồn tẻ, u ám giống như cậu.

Một nơi mát mẻ, yên tĩnh và tối tăm như khu vực râm mát phía sau tòa nhà rất hợp với Noah.

Sau khi ăn xong, Noah nhìn lên tòa tháp đồng hồ cao chót vót với đôi mắt vô hồn.

"...Là ngày mai? Hay là ngày kia?"

Cậu nghe nói rằng học viện danh giá hàng đầu của Đế quốc, Học viện Märchen, đang tổ chức một chương trình tham quan.

Em gái của Noah được chọn làm học viên trao đổi tại Học viện Märchen. Khi đến thời điểm, cô ấy sẽ đến đó để tham quan.

Noah và anh chị em của mình sống như những người thuộc tầng lớp thấp trong Giáo hội Helize.

Trong số đó, Noah đã đạt được thành tích đáng kinh ngạc khi vượt qua kỳ thi tuyển sinh vào một trong những học viện danh giá nhất Đế quốc, Học viện Bethel.

Em gái của cậu sinh ra đã có tài năng đặc biệt, không giống như Noah.

Là thành viên thuộc tầng lớp thấp của Giáo hội Helize, họ có thể nhận được học bổng tại Học viện Bethel. Tuy nhiên, họ phải trang trải phần học phí còn lại thông qua công việc bán thời gian.

Noah cảm thấy hạn chế của mình tại học viện này. Trình độ của học viên quá cao, đúng như mong đợi từ một học viện danh tiếng. Cậu không thể tưởng tượng được việc vượt qua họ.

Ngược lại, chị gái cậu là một thiên tài với tương lai tươi sáng. Cô được chọn làm học viên trao đổi đến học viện hàng đầu, Học viện Märchen, và có tài năng xuất chúng. Noah nghĩ rằng một người có khiếm khuyết như bản thân không nên ở bên chị gái mình.

Chị gái cậu xứng đáng được trải nghiệm tuổi trẻ tươi đẹp và tương lai tươi sáng hơn bất kỳ ai khác.

"...!"

Trong bữa ăn, mana màu xám rỉ ra từ ngón tay của Noah. Nó mỏng, trông giống như vừa rắn vừa lỏng.

Noah giật mình, vội vàng lấy tay che ngón tay lại.

Cậu nhìn quanh. Không thấy ai cả.

"Dạo này mình bị sao thế nhỉ...?"

Thiết mana.

Đây là năng lực cưỡng ép thừa hưởng từ Thiết Tiên Rachnil, Noah vẫn luôn không có sử dụng. Nguyên nhân rất đơn giản, khi sử dụng năng lực, cậu không khống chế được bản thân, suýt nữa đánh chết chị gái mình.

Khoa Hiệp Sĩ không quan tâm đến mana. Nhờ vậy, không có khảo sát nguyên tố hay đo lường mana, cho phép cậu che giấu sức mạnh của Thiết.

Gần đây, vì một lý do nào đó, Thiết mana lại đập liên hồi. Có chuyện gì đó đã xảy ra với Thiết Tiên Rachnil hay cơ thể cậu có vấn đề... Noah không thể biết được.


✦✧✦✧


Một cổ xe ngựa đến cổng trước của Học viện Märchen.

"Wow!"

Cô đã ăn mặc chỉnh tề hết mức có thể, nhưng vẫn trông rất giản dị. Cô xách hành lý bằng cả hai tay, nhìn xung quanh với vẻ ngưỡng mộ.

Trong học kỳ, chỉ có những người vận chuyển tiếp tế hoặc cư dân đảo mới có thể đi qua trạm gác. Đối với một đứa trẻ vào Học viện Märchen vào thời điểm này, chỉ có một khả năng.

Chương trình tham quan.

Cô gái là một trong năm người tham gia được chọn. Cô là Taryn Bartin.

"Ư ư..."

Taryn Bartin bước qua cánh cổng sang trọng và quan sát Học viện Märchen.

Cảnh quan của học viện hàng đầu Đế quốc vượt xa sự tráng lệ mà Taryn từng mơ ước.

"Wow! Thật tuyệt vời!"

Taryn thốt lên đầy ngưỡng mộ khi cô giơ tay ra và vẫy chúng một cách nhiệt tình.

Vô thức, Taryn lang thang xung quanh, kinh ngạc trước nhiều công trình kiến trúc, cảnh quan thiên nhiên và các tòa nhà có thể so sánh với các tác phẩm nghệ thuật. Cô đã thốt lên kinh ngạc trong 30 phút.

"...Mình đang ở đâu vậy ta?"

Cô đã bị lạc.

Cô lấy một lá thư từ trong túi ra. Phong bì ban đầu được niêm phong bằng con dấu sáp của Học viện Märchen, nhưng Taryn đã mở niêm phong nên dễ dàng mở ra.

Cô lấy lá thư ra khỏi phong bì và đọc nó. Nó chứa nhiều chi tiết, về cơ bản là bảo cô đến văn phòng hành chính Bartos Hall.

Tuy nhiên, vấn đề là ngày cô phải đến không phải là ngày hôm đó, mà là hai ngày sau. Không biết phải mất bao lâu để đến Học viện Märchen, Taryn đã rời đi sớm và đến quá sớm.

Vì học viện rất rộng lớn, nếu cô cứ tiếp tục tham quan như thế này, có thể cô sẽ đi rất xa Bartos Hall.

Giờ hãy đến Bartos Hall nào.

"Bartos Hall... À, xin thứ lỗi!"

Taryn quyết định hỏi đường bất kỳ ai đi ngang qua và tình cờ cô nhìn thấy một nam sinh tóc lam bạc mặc đồng phục nên cô tiến lại gần anh.

Nam sinh dừng lại và nhìn Taryn. Cô nhấc hành lý lên với một tiếng càu nhàu và chạy đến chỗ anh.

"Xin chào! Cậu có thể chỉ cho tôi đường đến Bartos Hall không...?"

Miệng Taryn há hốc vì sốc.

Nam sinh đeo kính không chỉ đẹp trai mà còn cực kỳ điển trai. Ngoại hình của anh có thể được miêu tả là đẹp.

Taryn dụi mắt và nhìn lại, chạm phải đôi mắt đỏ thẫm buồn tẻ của anh với vẻ mặt dịu dàng, để xem cô có nhìn nhầm không.

"..."

"...?"

Không, cô đã nhìn đúng. Anh đẹp trai một cách lạ thường.

Phải chăng diện mạo của học viên tại một học viện danh tiếng như vậy lại ở một đẳng cấp khác?!

Cô nghe nói rằng hầu hết giới quý tộc đều rất chăm chút cho vẻ ngoài của mình.

Vì đây là học viện danh giá nhất của Đế quốc, nên tỷ lệ quý tộc sẽ rất cao. Nam sinh trước mặt cô có lẽ là một quý tộc.

Taryn thậm chí không thể tưởng tượng được rằng nam sinh tóc lam bạc kia lại là thường dân giống như mình.

"Chương trình tham quan sao?"

"Làm sao mà...?!"

Taryn giật mình trước lời nhận xét thản nhiên của nam sinh.

"Điều đó quá rõ ràng khi xét đến độ tuổi và trang phục cô đang mặc."

"Ồ...! Ờm, tôi, tôi là Taryn Bartin!"

"Tôi là Isaac. Cô muốn đến Bartos Hall phải không? Đi theo tôi."

Nam sinh tóc lam bạc Isaac mỉm cười tử tế. Đó là nụ cười chết người đối với Taryn, người đang trong độ tuổi dậy thì.

Taryn cười toe toét.

"V-Vơng..."

"V-Vơng?"

Lưỡi cô vô tình cong lại, và một giọng nói dễ thương phát ra.

Taryn đi theo Isaac khắp học viện.

Người kiểu này cũng tồn tại.

Isaac nhìn Taryn đang đỏ mặt đi bên cạnh mình. Cô có vẻ thích anh một cách lãng mạn. Anh quyết định bỏ qua vì cô đang trong giai đoạn dậy thì.

Taryn Bartin. Cô là em gái của Noah Bartin, người sở hữu Thiết nguyên tố. Cô khá tài năng, dù cô xuất thân từ tầng lớp thấp.

————————————————————————

Taryn Bartin
—————————

Lv: 90

Chủng Tộc: Con Người

Hệ: Thuỷ, Phong

Độ Nguy Hiểm: X

————————————————————————

Mặc dù vậy, cô không phải là người có thể giúp đỡ Isaac. Trong số những người tham gia chương trình tham quan, người duy nhất cần thiết cho chuyến đi của Isaac là Nữ Tu Sĩ Miya.

Isaac quyết định chỉ thể hiện lòng tốt của mình rồi để cô đi.

"Đưa hành lý để tôi cầm cho."

"Gì cơ? Tôi không thể để cậu làm thế được!"

"Trông có vẻ nặng đấy."

"Thật sự không sao đâu, ổn mà...!"

Khi Taryn cố ngăn Isaac lấy túi của mình, cô đột nhiên nắm chặt cánh tay anh.

Cậu ấy cơ bắp quá ha?

Nó vô cùng rắn chắc. Nó không giống như nhiều cơ bắp. Nó giống như cô đang chạm vào một miếng sắt. Anh hẳn đã mặc thứ gì đó nhiều lớp bên dưới quần áo.

Taryn tập trung quan sát Isaac. Thứ anh mặc dưới bộ đồng phục có vẻ là một loại pháp cụ.

Liệu đồ lót có trở nên nặng hơn đáng kể do mana không?

Nếu cô mặc loại quần áo như thế này, cô sẽ không thể di chuyển được một inch nào.

Cậu ấy có ở Khoa Hiệp Sĩ không?

Chuyển động của anh chắc chắn sẽ bị hạn chế rất nhiều. Tuy nhiên, Isaac di chuyển một cách tự nhiên. Taryn ngạc nhiên trong lòng.

"À, cảm ơn nhé..."

Isaac lấy chiếc túi từ Taryn, người đang chìm trong suy nghĩ và mang nó cho cô. Chiếc túi thực sự nặng, và Taryn rất biết ơn.

"Ngày hội sẽ diễn ra trong hai ngày nữa mà."

"Ồ, haha... Tôi đến sớm vì muốn thong thả. Ngoài ra, tôi cũng muốn trải nghiệm cuộc sống học viện giống như anh trai mình càng sớm càng tốt."

"Anh trai?"

"Là một người trông có vẻ ngốc nghếch, có lẽ cậu không biết anh ấy vì anh ấy ở Học viện Bethel. Anh trai tôi ở Khoa Hiệp Sĩ. Nhân tiện, Isaac... cậu ở khoa nào?"

"Cứ gọi tôi là "Tiền bối". Nếu được chọn vào chương trình tham quan, thì em có đủ khả năng để ở đây."

"À vâng, tiền bối...!"

"Tôi ở Khoa Ma Thuật."

Taryn lặng lẽ ngạc nhiên.

Một người có sức mạnh thể chất như vậy lại ở trong Khoa Ma Thuật sao?

Vậy thứ anh cầm trong tay suốt thời gian qua là một pháp cụ á?

"Ra là vậy... Em có thể thử không? Đây là pháp cụ đúng chứ?"

"Em đã từng sử dụng cái này chưa?"

"Vâng, lâu lắm luôn rồi cơ."

Cô chỉ sử dụng một vài pháp cụ rẻ tiền ở nhà thờ. Cô chưa bao giờ chạm vào thứ gì cầu kỳ như thứ Isaac đang cầm.

Isaac nói, "Đây," và đưa pháp cụ cho Taryn. Taryn đáp lại, "Cảm ơn ạ!" và cầm nó, rồi truyền mana của mình qua.

"...!!"

Nó thậm chí còn không cho phép mana của cô chảy vào đó.

Độ khó không thể so sánh với các pháp cụ mà cô đã sử dụng ở nhà thờ. Cảm giác như có một ngọn núi cao đang chặn đường mình. Cô phải luân chuyển mana như thể đang xuyên qua ngọn núi đó.

Học viện này có đầy những người như thế này không?

Taryn được ca ngợi là thiên tài. Nhận ra rằng cô chỉ là một con cá lớn trong một cái ao nhỏ quả là một cú sốc.

"Nó khó lắm..."

"Thật vậy sao?"

Cảm thấy chán nản, Taryn trả lại pháp cụ cho Isaac.

Isaac lấy pháp cụ được trả lại và dễ dàng truyền mana của mình vào đó. Taryn kinh ngạc trước cảnh tượng đó.

Lòng kính trọng của cô dành cho Isaac ngày càng sâu sắc. Nam sinh này có ngoại hình và năng lực đặc biệt.

Động lực của cô bùng cháy. Taryn ngày càng muốn ghi danh vào Học viện Märchen, nơi có lẽ có nhiều học viên giống như Isaac.

"Tiền bối Isaac có biết tất cả những người nổi tiếng không?"

"Người nổi tiếng?"

"Vâng. Giống như tiền bối Ánh Sao Phù Thuỷ Dorothy Heartnova, tiền bối Bán Dạ Hải Đế Luce Eltania, và tiền bối Lục Bảo Phù Thuỷ Kaya Astrea...! Hoặc có thể anh sẽ biết Thánh Nữ Bianca Anturaze của Giáo hội Helize, và Công chúa Snow White, người nổi tiếng với vẻ đẹp tuyệt vời, tốt bụng, thông thái và thông minh...!"

Đây là lý do Taryn muốn ghi danh vào Học viện Märchen. Sẽ không ngoa khi nói rằng Học viện Märchen hiện đang trải qua một khoảnh khắc huyền thoại sẽ đi vào biên niên sử.

Đối với những nam thanh nữ tú khao khát trở thành phù thủy, không gì có thể thú vị hơn.

"Tốt bụng và, cái gì cơ...?"

Isaac không đề cập đến nhiều tiêu đề khác nhau, nhưng khi nhớ lại tiếng kêu "Waaaa" của White, anh không thể liên tưởng đến mô tả đó chút nào.

"Và người tuyệt vời nhất chắc chắn là Băng Đế. Ngài ấy đang ở đây ngay bây giờ! Học viện này thật đáng kinh ngạc!"

Taryn thở phào phấn khích.

"Ờ thì, tất nhiên rồi, tôi biết tất cả họ mà."

"Thật luôn á?!"

"Em sẽ tự nhiên biết được họ thôi. Tuy nhiên, tiền bối Dorothy sẽ tốt nghiệp vào năm sau."

"Wow! Wow... à...."

Taryn kinh ngạc, rồi cúi đầu. Đột nhiên, năng lượng của cô cạn kiệt.

"Có chuyện gì vậy?"

"Gặp được tiền bối Isaac, em cảm thấy mình mất đi sự tự tin. Ở ngoài kia, người ta nói em có chút tài năng. Nhưng liệu em có thể trở thành như họ không... Em không chắc nữa."

Isaac chỉnh lại kính, suy nghĩ xem nên nói gì.

Có thể đây là sự can thiệp không cần thiết, nhưng anh quyết định chia sẻ suy nghĩ này với Taryn.

"Tôi không biết liệu mình có nên là người nói điều này không, nhưng..."

"Vâng?"

"Nếu em luyện tập chăm chỉ, em có thể đạt được bất cứ điều gì."

Isaac mỉm cười dịu dàng với Taryn.

Với Taryn, khoảnh khắc đó dường như kéo dài vô tận.

Ngay lúc đó, họ đến tòa nhà giống như cung điện, Bartos Hall.

"Đó là Bartos Hall. Hỏi khoa ở bàn thông tin xem văn phòng hành chính ở đâu, họ sẽ chỉ dẫn cho em. Cẩn thận nhé."

"Ồ, cảm ơn anh nhé...!"

Isaac vẫy tay chào một lát trước khi đi tiếp.

Taryn cúi đầu liên tục về phía bóng dáng đang rời đi của anh, rồi nhìn về phía Bartos Hall.

"Thật tráng lệ...!"

Bartos Hall là một nơi tràn ngập vẻ đẹp thẩm mỹ. Taryn bước vào tòa nhà.

Hội trường lớn hiện ra trước mắt cô. Cô nhìn thấy một số học viên mặc đồng phục. Taryn đứng yên một lúc, ngắm nghía họ, rồi đi đến quầy lễ tân. Có một giảng viên ăn mặc chỉnh tề.

"Xin chào, có thể cho tôi biết văn phòng hành chính ở đâu không ạ?"

"Cô là du học viên nhỉ?"

"Vâng."

"Cô đến sớm hơn dự định nhiều. Văn phòng hành chính ở đây. Cô có thể đi lên theo hướng đó."

Giảng viên cho cô xem bản đồ và giải thích.

"Cảm ơn ạ!"

"Không có chi."

"À, nhân tiện!"

Đôi mắt của Taryn sáng lên.

"Những người đó có ở đây không? Như tiền bối Ánh Sao Phù Thuỷ, tiền bối Lục Bảo Phù Thuỷ, Băng Đế...! Những người nổi tiếng đó á!"

"Nơi này dành riêng cho quản lý học thuật, nên tôi không biết họ có ở đây không... Nhưng chẳng phải cô đã gặp một người trong số họ rồi sao?"

"Hả?"

Giảng viên nhìn vào những ô cửa sổ dài dọc theo bức tường của Bartos Hall. Qua đó, cô thấy Isaac và Taryn cùng nhau đến.

"Mới nãy cô còn vừa ở cùng Băng Đế mà?"

"...?"

Sự im lặng bao trùm nơi đó.

Mắt Taryn ngày càng mở to, như muốn rách ra khỏi hốc mắt.

"Cái gì áaa?!"

Cuối cùng, một tiếng kêu thốt ra từ cái miệng đang khép chặt của Taryn.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store