ZingTruyen.Store

Ke Nan Bong

   "Chạy đi, Sierra!", Robbie nói. "Đi đi! Tớ sẽ giải quyết hắn. Cứ ra khỏi đây đi đã."

   "Lần trước cậu cũng nói thế và một cái xác sống khốn kiếp đã tóm được tớ!"

   Robbie chạy vụt qua cô, nhắm thẳng tới dáng hình lấp ló trong bóng tối. "Đi ngay!" cậu hét lên với cô. "Ra khỏi đây!"

   Rồi một cái xác sống khác đi ra từ đầu bên kia của dãy nhà và lao tới chỗ họ. Đó là Già Vernon, hay đúng hơn là xác của Già Vernon tội nghiệp bị lạm dụng. Giờ thì Sierra và Robbie bị kẹt lại giữa hai gã.

   "Chạy đi!", Robbie hét lên lần nữa. Cậu đã chạy gần tới khúc quanh. Cái xác sống thứ nhất ngó nghiêng nhìn xuống đầu bên kia của dãy nhà.

   Xác sống của Già Vernon dừng lại ở giữa phố và nhìn thẳng vào Sierra. Sierra thậm chí còn không chắc mình có đang thở hay không. Cô lùi một bước. Gã tiến một bước.

   Ở đâu đó, Robbie hét lên gì không rõ. Cũng chẳng quan trọng. Già Vernon chẳng hề quan tâm tới cậu ấy. Sierra chui tuột vào một ngõ hẻm dường như nằm song song với hộp đêm Kalfour, nó dẫn ra một đường lớn và băng qua đó, rẽ ở góc quanh, rồi chạy với tốc độ nhanh nhất mà cô có thể đạt được.

   Sierra chưa từng tới Flatbush trước đó, cho nên cô cũng chẳng biết mình đang lao đầu về đâu. Khi bạn bị lạc ở Brooklyn, thì tiếp theo một cửa hàng ở góc đường sẽ luôn là một hoặc hai dãy nhà  ở bất cứ hướng nào, và chúng đều có thể dẫn tới ga tàu gần nhất. Nhưng thế quái nào mà Sierra lại lạc được vào một khu bán ngoại ô toàn những căn nhà riêng lẻ, với sân vườn và ghế đu trước nhà. Thật ma quái. Những biệt thự theo phong cách miền nam nhìn chằm chằm vào Sierra, đảm bảo rằng cô không biết gì về những bí mật và kho tàng ẩn chứa bên trong. Cô cứ rẽ hết khúc quanh này tới khúc quanh khác, hổn hển như bị quẳng vào một mê cung tối tăm vô tận của những hàng cây đang ngủ.

   Mưa đã rơi mạnh hơn ban nãy. Mưa xối xả trút xuống mặt đường, gõ đôm đốp lên những nóc xe hơi, tạo thành vũng trên những lề đường sẫm màu. Sierra chạy tới khi cảm thấy như đang có lửa cháy trong lồng ngực, và khi cô dừng lại, thì không thấy bóng dáng của một cái xác sống nào, nhưng có gì đó...

   Có gì đó khác đang đi theo cô.

   Cô nhận biết được sự tồn tại của nó một cách rõ ràng như là chính mắt cô trông thấy vậy, nhưng khi mà cô rà mắt suốt những con phố tối tăm ướt nhẹp ngoại ô này thì lại chẳng phát hiện được gì.

   "Tên này cứ đến lúc nguy hiểm là lại chẳng thấy đâu", Sierra tự nhủ. "Nếu còn sống được đến lúc gặp nhau thì mình sẽ giết hắn." Cô rẽ ở một khúc quanh và đi bộ khoảng nửa dãy nhà. Một tiếng gió khàn khàn rít lên xung quanh cô. Sierra quay người lại - giờ không thấy đâu nữa.

   Được rồi, cô nghĩ. Robbie đã nói rằng những linh hồn là bạn và cũng là thầy của cậu ta. Rằng họ bảo vệ cậu ta. "Là tôi đây", cô nói với con phố vắng lặng. "Hãy bảo vệ tôi." Cô đến phải tự hào về việc mình có thể trấn an bản thân tốt đến thế, đứng ở đó mà không chút run rẩy, chờ đợi một bóng ma không rõ tốt xấu tới và giao thiệp với mình. "Hãy tới đi."

   Mưa đổ xuống quanh cô. Trong những biệt thự lớn, sau những khung cửa sổ tối đèn, những người da trắng giàu có đang yên ổn trong chăn ấm nệm êm. Có thể vài người đang ngó ra ngoài, băn khoăn không biết đứa con gái da màu điên rồ đó đang làm gì ở giữa đường.

   Một tiếng thở hỗn loạn và sôi sục khát vọng lên trên tiếng nước mưa đằng đẵng. Sierra nheo mắt nhìn lại theo cách mà Robbie đã nói và nhìn bao quát xung quanh. Lúc đầu cô chỉ nhìn thấy màn mưa và những quầng sáng của đèn đường. Nhưng rồi một cái bóng chạy ra từ phía sau một chiếc xe hơi mà chẳng gây ra tiếng động gì. Nó cao lớn và đô con hơn những linh hồn trong Hộp đêm nhiều, và bóng tối sôi sục trong nó trong như những cuộn xoáy nham thạch đen vô tận. Nó đi khập khiễng tới gần Sierra, nhấc một chân về phía trước và lết chân kia tới như một người khổng lồ bị thương. 

   Sự bình tĩnh mà Sierra vừa mới tự hào lúc trước tan biến ngay tức khắc. Mắt cô căng ra; cái bóng biến mất. Ngay khi cô kịp điều chỉnh cách nhìn lần nữa, cái bóng chỉ cách cô vài bước chân. Cô gần như đã sụp xuống, rúm ró trên mặt đất khi sinh vật tối tăm khổng lồ đó lết tới và đứng lên cao ngất trước mặt. Một mùi chua rõ rệt tràn ngập lỗ mũi của cô - một thứ mùi hôi thối tới mức khiến cô muốn bỏ chạy càng xa càng tốt - nhưng Sierra cố giữ nguyên vị trí. Khối trống rỗng vô tận của con ma cứ giãn ra rồi co lại thành những xúc tu dài và nhọn. Không phải thứ bóng tối ấm áp của những linh hồn trong hộp đêm - nó gần như là một khoảng trống, giống như cô đang nhìn sâu vào một hố đen vậy.

   Một cái miệng mở rộng như thốt ra một tiếng hét không thành tiếng, được tạo nên bởi sự trống rỗng của sinh vật bóng đêm và rồi lại bị nhấn chìm xuống. Một cái miệng khác xuất hiện trên vai của sinh vật, nó khóc nấc lên và đay nghiến. Và rồi oàn thân sinh vật đó sủi bọt và vần vò với những cái miệng gào thét trong câm lặng.

   Sierra. Đó không phải là một giọng nói mà là rất nhiều tầng giọng chồng chất lên nhau, tạo ra một sự lạc điệu gớm ghiếc. Nó giống như khi Juan nhấn cả tá phím dương cầm nằm sát nhau cùng lúc. Để xem nào. Những âm vang lặp đi lặp lại vọng tới trong não cô. Họ đã dạy ngươi những gì thế, hừm... Lại đây, để ta xem nào. Nó với tới cô, những cái miệng hau háu há ra khắp dọc cánh tay nó.

   Cô quay người. Chạy. Sierra vấp chân ngã và đau đớn bò dậy. Cô cố chạy tiếp nhưng chợt thấy mình không sao cử động được nữa. Cảm giác như có một tấm lưới vô hình đã quăng lên và kéo chùng cô xuống. Cô ngoảnh lại và nhìn thấy sinh vật cao lớn kia đang chầm chậm bước từng bước về phía mình. Sierra không nghĩ được gì nữa. Mọi thứ trong cô đều đang tập trung vào việc làm sao có thể vùng thoát khỏi bất cứ thứ gì đang giữ chặt lấy mình một cách nhanh nhất. Cô đẩy một chân về phía trước, nghiến răng gầm gừ trong cố gắng, và rồi tới chân kia. Ruột gan cô nóng như lửa đốt. Thứ đó vừa đi vừa xì xồ giận giữ. Nghe như thể nó ở  ngay sau lưng cô rồi.

   Sierra thét lên và chạy được thêm hai bước nữa, nhưng buộc phải dừng lại để nghỉ lấy sức. Hổn hển, cô ngoảnh lại. 

   Cái bóng lao tới phía trước và tóm lấy cổ tay cô, mỗi tế bào của Sierra dường như cùng bốc cháy một lượt. Sự hiện diện lạnh lẽo và ghê rợn của nó lần mò dưới lớp da cánh tay trái của cô. Rồi hơi thở của cô dường như bị hút sạch. Sierra đổ sập xuống con đường ngập trong mưa.

   Sierra, rất nhiều giọng cùng lúc nói. Aaaa... Ngươi nắm giữ rất nhiều bí mật. Hãy cho bọn ta biết: Lucera ở đâu?

   Bóng tối vây lấy Sierra. Tiếng thét của cô nghẹn lại ở trong cuốn họng khi ý thức bị bóng ma tiếp quản.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store