ZingTruyen.Store

[ Karunagi ] - [ Chuyển ver ] Khi lãnh khốc gặp lạnh lùng

Chap 15

_Yui_Akira_

"Anh ta là một người phóng túng, nhất định sẽ khiến cho lòng người tan vỡ."

"Ám chỉ ai? Karma?" Nagisa hơi hơi nghiêng đầu nhìn Hiroto.

"Không phải sao? Cậu nhìn xem bên kia..." Hiroto chỉ chỉ bóng hình cô độc của Karma ẩn trong đám người ở phía xa, "Nếu đột nhiên nghe tin Karma kết hôn, những người yêu anh ta sẽ rất đau khổ. Có lẽ Karma rất coi trọng vị hôn thê này, nghe nói anh ta đã xử lý hết những chuyện phong lưu trước kia, chuẩn bị tu tâm dưỡng tính làm người chồng tốt."

"Karma? Có thể sao?" Nagisa nhướng mày, nhếch môi cười mang theo chút chế nhạo. Nếu Karma thật sự có thể bỏ được thói phong lưu, thì sẽ không nói với cậu rằng cho dù kết hôn cũng muốn duy trì quan hệ. Có lẽ là khi ấy hắn đang tức giận nên thuận miệng nói vậy thôi.

Nagisa không thể dứt khoát phủ nhận nhưng trên gương mặt tái nhợt vẫn trưng ra vẻ không thèm quan tâm. Từ trái tim truyền tới cơn đau đớn lúc mạnh lúc nhẹ, khiến cho cậu buồn bực không nhịn được mà hừ một tiếng. Trái tim lại khó chịu rồi.

Thật... đáng chết! Tự nhiên lại tái phát lúc này...

"Nagisa, sắc mặt của cậu rất khó coi. Xảy ra chuyện gì vậy?" Hiroto cuối cùng cũng phát hiện vẻ mặt bất thường của cậu.

"Không sao, bệnh cũ tái phát thôi."

"Bệnh gì? Nhìn có vẻ nghiêm trọng vậy, cần tôi đưa cậu đi bệnh viện không?"

Sắc mặt Nagisa trầm xuống, "Là bệnh tim, tôi quên mang thuốc theo, phiền anh mang tôi về nhà... Tôi tạm thời không lái xe được..."

Ngực nổi lên một cơn đau đớn gần như thấu xương, khiến cậu kể cả nói cũng không được rõ ràng.

"Karma, anh đang nhìn cái gì vậy?" Akina phát giác tay Karma đang cầm tay mình có chút run rẩy.

"Không có gì." Karma thuận miệng trả lời, nghiêng mình che khuất tầm nhìn của Akina.

Rồi đưa tay vuốt mái tóc hơi hơi rối loạn của cô, ngăn lại sự tò mò, còn ánh mắt vẫn không kiểm soát được mà hướng về Nagisa bên kia.

Hắn chau mày. Tuy cảm thấy không vui khi thấy cậu đứng cạnh Hiroto, nhưng điều khiến hắn lo lắng hơn chính là động tác cậu ôm lấy ngực. Chẳng lẽ bệnh tim của cậu lại đang tái phát?

Đáy lòng mơ hồ hiện lên một cỗ bất an.

"Hình như anh đang bất an phải không? Có chuyện gì vậy? Em biết bắt anh phải cưới một người sắp chết như em là rất thiệt thòi..."

"Em sẽ không chết." Karma chau mày, ngắt lời cô, "Không nên suy nghĩ lung tung, anh không thiệt thòi chút nào. Sau này không được nhắc đến từ chết nữa."

"Em biết mình thật tùy hứng, thật vui vì anh vẫn luôn bao dung em." Akina cười nhẹ, "Mặc dù thời gian của em không còn nhiều, nhưng trước khi chết, tên của em đã có thể nằm trong gia phả dòng họ của anh. Với em, vậy là đủ rồi..."

"Đừng nói nữa." Karma nhắm mắt lại, "Anh tin bác Dương cũng không hi vọng nghe em nói như vậy đâu."

Hai người đứng ở phía sau người chủ trì, mặc cho người chủ trì nói đến mức hoa bay đầy trời.

"Để cho em nói, mỗi một ngày đối với em mà nói cũng chẳng còn bao nhiêu, nếu như không nói, em sợ sẽ không có cơ hội." Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, "Karma, em... cám ơn anh, em biết anh vẫn chỉ xem em là em gái, cho dù em với anh kết hôn cũng chỉ là muốn chiều ý em, nhưng mà không sao, bởi vì giờ phút này em cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ ai."

Nhìn Akina mỉm cười rạng rỡ nhưng vẫn mang theo vẻ u buồn, hắn trầm mặc.

"Từ nhỏ em đã rất thích anh, bây giờ anh làm em hạnh phúc, cho nên em cũng hi vọng anh sẽ hạnh phúc." Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt lờ mờ hơi nước, "Nếu như em chết... Anh phải vươn tay nắm lấy hạnh phúc của mình, đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, em không muốn sau này ở trên trời gặp lại trong mắt anh vẫn toát lên vẻ cô quạnh... Anh có thể đồng ý với em không?"

Cô biết Karma đau lòng vì cô, nhưng không phải là yêu, cô hiểu rất rõ.

Đây chẳng qua là sự quan tâm của anh trai đối với em gái mà thôi. Nhừng mà cô xác định mình yêu Karma, hơn nữa yêu đã nhiều năm. Bởi vì yêu hắn, cho nên hi vọng sau này hắn có thể tìm được hạnh phúc của chính mình.

"Đồng ý với em, được không?" Cô khẩn cầu lần nữa.

Karma nhìn một chút, người chủ trì đứng bên đang giới thiệu quá trình quen biết của hai người, lại nhìn Dương Đổng với vẻ mặt an ủi đang mỉm cười nhìn bọn họ.

"Anh đồng ý." Hắn cố gắng trả lời thật rõ ràng, thần sắc ngưng trọng. Cho tới bây giờ hắn chưa từng từ chối yêu cầu gì của Akina, bởi cô giống như là người thân, là em gái của hắn. Hơn nữa cô rất thiện lương khiến người ta không đành lòng từ chối.

"Nguy, cám ơn anh." Cô an tâm nở ra một nụ cười rạng rỡ.

Hắn cưng chiều xoa xoa đầu cô, ánh mắt lần nữa quét qua đám người đang xôn xao dưới khán đài, lông mày không khỏi cau chặt.

Bởi, chỗ Nagisa vừa mới đứng chợt trở nên náo loạn. Quá nhiều người, hơn nữa hắn lại không nhìn thấy cậu, cho nên cũng không xác định được đã xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên một nhân viên phục vụ vội vàng chạy lên khán đài, nói thầm vào tai Kobayashi Gen. Nghe xong mặt Gen trở nên nghiêm túc, rồi bước lên phân phó cho người chủ trì nói mấy câu.

Chẳng biết tại sao, đáy lòng Karma chợt nổi lên một trận lạnh lẽo.

"Dưới khán đài hình như xảy ra chuyện gì đó." Akina cũng nhìn theo ánh mắt hắn.

Karma không trả lời, hai mắt vẫn cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Nagisa trong đám người phía dưới.

"Mọi người bình tĩnh một chút, vừa mới xảy ra một chuyện thật không may... Có một vị tân khách đột nhiên tái phát bệnh tim... Nhưng chúng tôi đã gọi xe cấp cứu..."

Vừa nghe nói, trái tim Karma đột nhiên thắt chặt. Đáng chết! Hắn thấp giọng nguyền rủa một câu.

Tiếp theo, trong nháy mắt, hắn đã buông tay của Akina ra, muốn xoay người định xuống dưới khán đài...

Gen dường như sớm đoán được ý đồ của Karma, khi hắn vừa buông tay Akina ra, ông ta đã giữ lấy vai hắn, ngăn hành động tiếp theo.

"Cháu trai, cậu là người có thân phận có địa vị, nhất cử nhất động của cậu đều là tiêu điểm của mọi người. Ta không quan tâm đến cuộc sống phóng túng của cậu trước kia, chỉ hi vọng sau khi cậu kết hôn với con gái ta sẽ thay đổi. Thời gian của nó không còn nhiều, sức khỏe ngày càng không ổn, lúc nó còn sống, ta không muốn nó chịu bất cứ đả kích gì. Mong rằng cậu đừng làm ra chuyện khiến nó thất vọng. Ta đã nhìn cậu từ nhỏ đến lớn, biết cậu là người thông minh, chuyện gì không nên làm, chính cậu tự suy xét đi." Dương Đổng thấp giọng cảnh cáo bên tai hắn.

Nói xong, ông ta cười cười vỗ bả vai Karma. Kobayashi Gen đi đến bên cạnh người chủ trì, tiếp lấy micro, ổn định đám người náo loạn phía dưới. Đúng là gừng càng già càng cay.

"Karma, anh sao vậy?" Akina nhận thấy trán hắn đang cau chặt, hiển nhiên, hắn đang rất không vui.

"Không có chuyện gì." Hắn xua xua tay.

Nghe thấy tiếng xe cấp cứu từ xa tới gần, sau đó nghe tiếng rời đi từ gần tới xa.

Karma không tự chủ được, tay nắm chặt thành quyền.

***

"Bác sĩ, cậu ta có sao không?"

Ý thức mê man đang dần dần trở nên rõ ràng, bên tai truyền tới tiếng nói chuyện lúc gần lúc xa. Cố gắng chuyển động mí mắt, nhưng gắng mấy cũng không thể mở đôi mắt đang nặng trĩu. Tiếng nói chuyện xì xào thật khiến người ta chán ghét, cứ mãi ong ong bên tai cậu. Muốn lên tiếng ngăn lại, nhưng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể bất đắc dĩ nghe những thanh âm ồn ào hỗn tạp kia liên tiếp truyền vào tai.

"Xin hỏi, anh có phải là người nhà của bệnh nhân không?"

"Không phải, chúng tôi là bạn." Giọng nói này quen quen, hình như đã nghe ở đâu đó rồi.

"Bệnh nhân tên gì?"

"Shiota Nagisa."

Ai đang gọi tên của cậu? Đây là đâu? Đã cố hết sức mở mắt ra, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng hé một chút. Mắt vừa mới hé mở, lại bị ánh sáng mãnh liệt chiếu thẳng vào mắt, hại cậu một trận đau đầu, lại muốn ói.

"Địa chỉ liên lạc với người nhà bệnh nhân?"

"Tôi... không rõ lắm, việc này có lẽ phải đợi cậu ấy tỉnh lại." Giọng nói quen thuộc có chút ấp úng.

"Các cậu có phải là bạn bè không vậy? Cách liên lạc với người nhà bệnh nhân cũng không biết?" Giọng nói này hơi mất kiên nhẫn.

Lại cố gắng một chút, cuối cùng cũng động đậy được mí mắt, ánh sáng chói lòa lập tức đập thẳng vào mắt, khó khăn chớp mắt vài lần, mới thích ứng được với ánh sáng. Phải một lát sau, cậu mới mở hẳn mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn chăm chú trần nhà màu trắng, sau đó thấy một người xa lạ tiến vào trong tầm nhìn của mình. Lại chuyển động con ngươi một chút, vách tường bốn phía đều là màu trắng, còn có mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, ngoại trừ bệnh viện ra, không thể có nơi nào thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store