Ngoại truyện
“Dậy thôi Jane, không phải trưa nay em có buổi chụp sao. Ăn sáng xong rồi còn chuẩn bị nữa mà!” – Kao vừa nói vừa kéo nhẹ tấm rèm, để ánh sáng ban mai chậm rãi tràn vào căn phòng.“Ừm… ừm…” – giọng em vang lên lười nhác trong chiếc chăn ấm áp, cuộn tròn lại như chú mèo nhỏ, không buồn nhúc nhích.Kao khẽ cười, vén nhẹ tấm chăn, vỗ vỗ lên vai cô gái nhỏ:
“Thôi nào, dậy đi, đâu còn là con nít nữa.”Nhưng thay vì trả lời, Jane giơ tay quàng lấy cổ Kao, kéo xuống gần mình, khẽ nũng nịu:
“Ở lại thêm với em chút đi… một chút thôi mà…”Cô bật cười khẽ, cái điệu bộ này của Jane sao mà vừa đáng yêu vừa khiến tim cô mềm đi.
Chiều lòng, Kao nằm xuống cạnh, vỗ nhẹ lưng em, hơi thở hai người quyện lại giữa buổi sáng tĩnh lặng.Jane thích thú dụi đầu vào hõm cổ cô, khúc khích cười.
“Lát chị đưa em đi chụp nhé?”“Xe công ty không qua đón em à? Để chị gọi xe cho.” – Kao hỏi, cố tình giả vờ không hiểu ý.“Khôngggg~” – Jane kéo dài giọng, bĩu môi – “Em muốn chị đưa cơ.”“Rồi, được rồi. Lát chị đưa. Xong nhớ nhắn chị đón về.” – Kao vừa nói vừa véo nhẹ má em.“Hôm nay chị không có lịch trình nào cả, hay chị ở lại phim trường cùng em đi.”“Ở lại sao?” – Kao nghiêng đầu, khóe môi cong khẽ.“Sao hả? Chị không muốn ở lại với em à?” – Jane chống tay ngồi dậy, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nửa giận nửa dỗi.Kao chưa kịp đáp, Jane đã quay lưng lại, phụng phịu kéo chăn trùm kín đầu.
Nhìn dáng vẻ đó, Kao chỉ biết khẽ thở ra, vừa buồn cười vừa thương.
Cô khẽ cúi xuống, luồn tay qua eo Jane, ôm nhẹ từ phía sau.“Thôi nào… Chị ở lại với em, được chưa?” – Giọng cô mềm như nắng ngoài hiên.
Jane im lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay cô.Trong khoảnh khắc ấy, Kao nhận ra… có lẽ, đây chính là thứ bình yên mà cô đã tìm kiếm suốt bao năm — không ồn ào, không rực rỡ, chỉ là một buổi sáng bình thường, có người bên cạnh để cùng cười, cùng hờn dỗi, cùng im lặng.Ánh nắng len qua kẽ rèm, phủ lên hai người một màu vàng ấm.
Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn tiếng tim đập hòa cùng hơi thở dịu nhẹ.Và trong giây phút đó — Kao khẽ nghĩ:
"Hóa ra, sau tất cả những năm tháng dài, định mệnh không phải là thứ đến muộn… mà chỉ là đang đợi chúng ta sẵn sàng để nhận ra nhau."---
Buổi trưa, ánh nắng Bangkok rải vàng khắp con đường.
Chiếc xe của Kao dừng lại trước phim trường. Cả hai cùng đi vào, ngay khi bắt đầu công việc, em như trở thành một người khác, chuyên nghiệp, tập trung, và hết mình.Kao đang ngồi chờ đợi em thay đồ cho buổi chụp thì thấy em bước xuống với bộ váy trắng tinh khôi, mái tóc uốn nhẹ, nụ cười rạng rỡ nhưng trong lòng vẫn còn chút hồi hộp.“Em cứ bình tĩnh, nhớ hít sâu, nhìn vào ống kính như đang nhìn chị ấy.” – Kao trêu khẽ, đôi mắt cong cong ý cười.“Như đang nhìn chị… thì chắc em khỏi diễn luôn mất.” – Jane phụng phịu đáp, nhưng khuôn mặt vẫn chẳng giấu được nét đỏ ửng.Khi buổi chụp bắt đầu, Kao đứng ở góc hậu trường, mắt dõi theo từng chuyển động của em.
Jane diễn rất tự nhiên — đôi khi là ánh nhìn xa xăm, khi lại nụ cười rạng rỡ. Anh nhiếp ảnh gia thỉnh thoảng quay sang nói nhỏ với Kao:
“Cô bé này có hồn thật đấy, ánh mắt biết kể chuyện.”Kao chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng lại thấy tự hào kỳ lạ — không chỉ vì Jane đẹp, mà vì cô gái nhỏ năm nào đã trưởng thành đến vậy, vẫn giữ trong mình nguồn năng lượng trong trẻo khiến người khác muốn chở che.Khi buổi chụp kết thúc, Jane chạy lại chỗ Kao, tay còn cầm chai nước, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Xong rồi nè! Chị thấy em làm ổn không?”Kao lấy khăn giấy chặm nhẹ mồ hôi cho em, ánh mắt hiền từ:
“Ổn à? Là tuyệt vời thì đúng hơn.”Jane cười tươi, nụ cười ấy sáng hơn cả nắng chiều đang buông ngoài cửa sổ phim trường.---
Buổi tối, cả hai ghé vào một quán ăn nhỏ bên bờ sông.
Không phải không gian sang trọng, chỉ là một góc bình dị, gió sông mát rượi, đèn lồng treo khẽ đung đưa.
Jane chống cằm nhìn Kao, đôi mắt long lanh ánh lên từ ánh đèn vàng.- “Chị hay đến đây hả?”- “Ừ, mỗi khi muốn yên tĩnh. Ở đây người ta ít nhận ra chị, có thể thở một chút.”- “Còn hôm nay thì sao? Có thấy yên tĩnh không?” – Jane nghiêng đầu, giọng nhỏ nhẹ.Kao khẽ cười: “Hôm nay không yên lắm… vì có người cứ nhìn chị hoài.”Jane bật cười, nụ cười lan ra trong không khí êm đềm như một nốt nhạc nhẹ.Họ gọi vài món đơn giản – pad thai, tomyum và ly nước chanh mát lạnh.
Bữa ăn trôi qua giữa những câu chuyện vu vơ: chuyện công việc, chuyện thời tiết, chuyện về con mèo hoang ở phim trường hôm qua.
Tất cả bình thường, nhưng lại khiến lòng người lặng yên.---
Đêm.
Hai người trở về căn hộ, mang theo dư vị dịu ngọt của buổi tối.
Kao mở tivi, tìm đại một bộ phim, còn Jane thì cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, tựa đầu lên vai cô.“Em không sợ ngủ quên à?” – Kao hỏi nhỏ.“Không đâu. Em chỉ muốn nằm thế này thôi.”Kao khẽ nghiêng đầu, để mái tóc Jane chạm nhẹ vào vai mình. Trên màn hình, ánh sáng mờ ảo hắt lên khuôn mặt hai người – một khung cảnh vừa ấm áp vừa bình yên.Giữa đoạn phim, Jane khẽ ngẩng đầu hỏi, giọng ngái ngủ:
“Chị này… nếu ngày ấy em không bước vào ngành giải trí, liệu mình có gặp lại không?”Kao im lặng một thoáng, rồi mỉm cười – nhẹ nhàng đáp:
“Định mệnh vốn chẳng cần lý do đâu, Jane à. Có lẽ… dù là cách nào, chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau thôi.”Jane không nói gì thêm, chỉ khẽ siết chặt tay cô.
Bên ngoài cửa sổ, những ánh đèn thành phố Bangkok nhấp nháy phản chiếu vào đôi mắt họ.Và trong không gian ấy, chẳng cần lời tỏ tình nào cả – chỉ có hơi thở hòa vào nhau, và cảm giác rằng — Hai linh hồn từng lạc nhau đã tìm lại được đúng nơi thuộc về.
“Thôi nào, dậy đi, đâu còn là con nít nữa.”Nhưng thay vì trả lời, Jane giơ tay quàng lấy cổ Kao, kéo xuống gần mình, khẽ nũng nịu:
“Ở lại thêm với em chút đi… một chút thôi mà…”Cô bật cười khẽ, cái điệu bộ này của Jane sao mà vừa đáng yêu vừa khiến tim cô mềm đi.
Chiều lòng, Kao nằm xuống cạnh, vỗ nhẹ lưng em, hơi thở hai người quyện lại giữa buổi sáng tĩnh lặng.Jane thích thú dụi đầu vào hõm cổ cô, khúc khích cười.
“Lát chị đưa em đi chụp nhé?”“Xe công ty không qua đón em à? Để chị gọi xe cho.” – Kao hỏi, cố tình giả vờ không hiểu ý.“Khôngggg~” – Jane kéo dài giọng, bĩu môi – “Em muốn chị đưa cơ.”“Rồi, được rồi. Lát chị đưa. Xong nhớ nhắn chị đón về.” – Kao vừa nói vừa véo nhẹ má em.“Hôm nay chị không có lịch trình nào cả, hay chị ở lại phim trường cùng em đi.”“Ở lại sao?” – Kao nghiêng đầu, khóe môi cong khẽ.“Sao hả? Chị không muốn ở lại với em à?” – Jane chống tay ngồi dậy, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nửa giận nửa dỗi.Kao chưa kịp đáp, Jane đã quay lưng lại, phụng phịu kéo chăn trùm kín đầu.
Nhìn dáng vẻ đó, Kao chỉ biết khẽ thở ra, vừa buồn cười vừa thương.
Cô khẽ cúi xuống, luồn tay qua eo Jane, ôm nhẹ từ phía sau.“Thôi nào… Chị ở lại với em, được chưa?” – Giọng cô mềm như nắng ngoài hiên.
Jane im lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay cô.Trong khoảnh khắc ấy, Kao nhận ra… có lẽ, đây chính là thứ bình yên mà cô đã tìm kiếm suốt bao năm — không ồn ào, không rực rỡ, chỉ là một buổi sáng bình thường, có người bên cạnh để cùng cười, cùng hờn dỗi, cùng im lặng.Ánh nắng len qua kẽ rèm, phủ lên hai người một màu vàng ấm.
Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn tiếng tim đập hòa cùng hơi thở dịu nhẹ.Và trong giây phút đó — Kao khẽ nghĩ:
"Hóa ra, sau tất cả những năm tháng dài, định mệnh không phải là thứ đến muộn… mà chỉ là đang đợi chúng ta sẵn sàng để nhận ra nhau."---
Buổi trưa, ánh nắng Bangkok rải vàng khắp con đường.
Chiếc xe của Kao dừng lại trước phim trường. Cả hai cùng đi vào, ngay khi bắt đầu công việc, em như trở thành một người khác, chuyên nghiệp, tập trung, và hết mình.Kao đang ngồi chờ đợi em thay đồ cho buổi chụp thì thấy em bước xuống với bộ váy trắng tinh khôi, mái tóc uốn nhẹ, nụ cười rạng rỡ nhưng trong lòng vẫn còn chút hồi hộp.“Em cứ bình tĩnh, nhớ hít sâu, nhìn vào ống kính như đang nhìn chị ấy.” – Kao trêu khẽ, đôi mắt cong cong ý cười.“Như đang nhìn chị… thì chắc em khỏi diễn luôn mất.” – Jane phụng phịu đáp, nhưng khuôn mặt vẫn chẳng giấu được nét đỏ ửng.Khi buổi chụp bắt đầu, Kao đứng ở góc hậu trường, mắt dõi theo từng chuyển động của em.
Jane diễn rất tự nhiên — đôi khi là ánh nhìn xa xăm, khi lại nụ cười rạng rỡ. Anh nhiếp ảnh gia thỉnh thoảng quay sang nói nhỏ với Kao:
“Cô bé này có hồn thật đấy, ánh mắt biết kể chuyện.”Kao chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng lại thấy tự hào kỳ lạ — không chỉ vì Jane đẹp, mà vì cô gái nhỏ năm nào đã trưởng thành đến vậy, vẫn giữ trong mình nguồn năng lượng trong trẻo khiến người khác muốn chở che.Khi buổi chụp kết thúc, Jane chạy lại chỗ Kao, tay còn cầm chai nước, mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Xong rồi nè! Chị thấy em làm ổn không?”Kao lấy khăn giấy chặm nhẹ mồ hôi cho em, ánh mắt hiền từ:
“Ổn à? Là tuyệt vời thì đúng hơn.”Jane cười tươi, nụ cười ấy sáng hơn cả nắng chiều đang buông ngoài cửa sổ phim trường.---
Buổi tối, cả hai ghé vào một quán ăn nhỏ bên bờ sông.
Không phải không gian sang trọng, chỉ là một góc bình dị, gió sông mát rượi, đèn lồng treo khẽ đung đưa.
Jane chống cằm nhìn Kao, đôi mắt long lanh ánh lên từ ánh đèn vàng.- “Chị hay đến đây hả?”- “Ừ, mỗi khi muốn yên tĩnh. Ở đây người ta ít nhận ra chị, có thể thở một chút.”- “Còn hôm nay thì sao? Có thấy yên tĩnh không?” – Jane nghiêng đầu, giọng nhỏ nhẹ.Kao khẽ cười: “Hôm nay không yên lắm… vì có người cứ nhìn chị hoài.”Jane bật cười, nụ cười lan ra trong không khí êm đềm như một nốt nhạc nhẹ.Họ gọi vài món đơn giản – pad thai, tomyum và ly nước chanh mát lạnh.
Bữa ăn trôi qua giữa những câu chuyện vu vơ: chuyện công việc, chuyện thời tiết, chuyện về con mèo hoang ở phim trường hôm qua.
Tất cả bình thường, nhưng lại khiến lòng người lặng yên.---
Đêm.
Hai người trở về căn hộ, mang theo dư vị dịu ngọt của buổi tối.
Kao mở tivi, tìm đại một bộ phim, còn Jane thì cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, tựa đầu lên vai cô.“Em không sợ ngủ quên à?” – Kao hỏi nhỏ.“Không đâu. Em chỉ muốn nằm thế này thôi.”Kao khẽ nghiêng đầu, để mái tóc Jane chạm nhẹ vào vai mình. Trên màn hình, ánh sáng mờ ảo hắt lên khuôn mặt hai người – một khung cảnh vừa ấm áp vừa bình yên.Giữa đoạn phim, Jane khẽ ngẩng đầu hỏi, giọng ngái ngủ:
“Chị này… nếu ngày ấy em không bước vào ngành giải trí, liệu mình có gặp lại không?”Kao im lặng một thoáng, rồi mỉm cười – nhẹ nhàng đáp:
“Định mệnh vốn chẳng cần lý do đâu, Jane à. Có lẽ… dù là cách nào, chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau thôi.”Jane không nói gì thêm, chỉ khẽ siết chặt tay cô.
Bên ngoài cửa sổ, những ánh đèn thành phố Bangkok nhấp nháy phản chiếu vào đôi mắt họ.Và trong không gian ấy, chẳng cần lời tỏ tình nào cả – chỉ có hơi thở hòa vào nhau, và cảm giác rằng — Hai linh hồn từng lạc nhau đã tìm lại được đúng nơi thuộc về.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store