ZingTruyen.Store

Kakasaku House Of Crows Gia Toc Qua



Translator: kirowan

Beta reader: Whitenavy


Chương 5: Nghi ngờ nảy mầm


Văn phòng Hokage trước đây vốn rất yên ắng, đó thường là nơi Tsunade say ngất ngưởng trong khi vài nhân viên công vụ làm việc ở căn phòng kế bên, và thỉnh thoảng là nơi Sakura ngồi điền những mẫu đơn và kí những giấy tờ mà đáng ra Hokage phải tự mình làm. Cả văn phòng Hokage là một mảnh hỗn loạn. Với đủ mọi loại công vụ cô phải làm trong khi Tsunade chỉ nằm dài trên ghế, đôi lúc Sakura thật lòng tự hỏi có phải mới là người đang vận hành Konoha không. Cuộc sống cứ thế yên ả trôi qua – cho đến khi mối quan hệ giữa Konoha và Iwa trở nên căng thẳng.

Hôm nay, văn phòng Hokage lại rất tất bật. Hơn năm mươi shinobi ưu tú của làng đang tụ họp tại căn phòng chẳng lớn cho lắm này, vừa nói chuyện vừa cười đùa trong khi Sakura len lỏi phát cuộn nhiệm vụ được đánh dấu theo từng màu riêng biệt. Chừng này người khiến căn phòng trở nên nóng bức ngột ngạt, khói thuốc lá phảng phất làm Sakura ho sặc sụa và phải nuốt xuống cơn buồn nôn. Ai cũng mặc đồng phục giống nhau, làm công việc của cô khó khăn hơn bao giờ hết. Cuộn màu đen là của Ám Bộ, màu đỏ là của jounin và jounin đặc biệt, xanh cho chuunin và trắng cho quân y. Cô đưa cuộn màu đỏ cho Shiranui Genma, anh mở nó ra rồi thở dài; Yamanaka Ino nhận cuộn màu trắng và đọc với vẻ mặt thất vọng tràn trề.

Sakura tưởng mình đang làm khá tốt, cho đến khi cô tiến tới nhóm shinobi 'ưu tú' trong góc. Giống như mọi lần, mỗi khi tới gần đội trưởng của mình cô đều trở nên căng thẳng tột độ. Cố hết sức để che giấu cảm xúc, Sakura thản nhiên đưa cuộn nhiệm vụ màu đỏ cho Kakashi, nhưng khi Kakashi đưa tay đón lấy, cô lại buông ra quá nhanh vì sợ sẽ chạm phải tay thầy.

Cuộn nhiệm vụ rơi xuống đất.

"Em xin lỗi!" Cô cúi xuống nhặt nó.

"Không sao..." Kakashi cũng cúi xuống.

Những ngón tay vô tình đụng vào nhau, nóng rẫy. Sakura đứng phắt dậy đi tìm jounin tiếp theo, để Kakashi tự nhặt cuộn nhiệm vụ. Cô chỉ ước thầy cô đi ra khỏi căn phòng này càng nhanh càng tốt, chỉ như vậy cô mới có thể thả lỏng được.

"Mọi người... im lặng chút nào," Tsunade nói, giọng bà vang lên phá vỡ sự ồn ào vừa đúng lúc Sakura đưa cuộn nhiệm vụ cuối cùng cho Đội trưởng Yamato. "Đây là một chiến dịch lớn, mỗi người các bạn đều có một nhiệm vụ riêng phải hoàn thành. Một vài người sẽ làm việc theo đội, một vài người sẽ làm nhiệm vụ đơn độc, nhưng hãy nhớ rằng đây là những công đoạn khác nhau của cùng một mục tiêu chung. Một người làm hỏng việc sẽ ảnh hưởng đến tất cả những người khác. Vậy nên mọi người hãy lắng nghe thật kỹ, có câu hỏi thì hãy dể đến cuối. Chắc tôi cũng không cần phải nhắc là thành công của nhiệm vụ lần này sẽ tác động thế nào đển sự tồn vong của làng."

Mọi người rơi vào im lặng, tất cả lắng nghe vị Hokage nói sơ qua về kế hoạch. Sakura đứng trong góc phòng, bồn chồn ngậm lấy những lọn tóc của mình trong miệng, mắt nhìn thẳng về phía bàn làm việc của Tsunade. Tóc gáy cô dựng lên, cô tưởng tượng ra Kakashi cũng đang nhìn mình qua đuôi mắt giống như cách cô đang nhìn thầy, nhưng cô biết sự thờ ơ của Kakashi với cô không phải là giả vờ. Thầy cô đang tập trung vào từng lời Hokage nói... một việc Sakura đang cố hết sức làm.

"...chúng ta đã xác định được Tổ chức do một nhóm lính đánh thuê cầm đầu. Thổ Quốc đã trả một khoản rất hậu để đổi lấy sự giúp đỡ của chúng, chúng có tay chân ở khắp Ngũ Quốc. Tuy vậy ta vẫn chưa biết đám đầu sỏ của Tổ chức là ai, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Chính vì vậy nhiệm vụ của mọi người được phân thành hai điểm chính là do thám và xâm nhập vào mạng lưới cấp thấp của chúng. Ta mong rằng đây là cách nhanh nhất để chúng ta có thể hiểu về kẻ địch của mình. Hãy che giấu hành tung, đừng mạo hiểm, nhớ trong đầu rằng cái gì sẽ gặp hiểm nguy nếu Tổ chức kia thắng thế. Đánh bại chúng là mấu chốt để đánh bại Iwa."

Sau một giờ dài đằng đẵng, Tsunade cho tất cả giải tán. Sakura lại bất giác nhìn về phía Kakashi khi thầy chuẩn bị rời đi, ánh mắt họ giao nhau trong tích tắc. Cảm giác tội lỗi và hổ thẹn lại ập đến trong cô, khiến cổ cô nghẹn lại. Và rồi Kakashi biến mất sau cánh cửa như năm mươi người khác.

Chỉ còn lại vị Hokage trong phòng, Sakura mệt mỏi tựa người vào tường.

"Trông con khổ sở y như ta vậy," Tsunade nói thẳng. "Sao thế?"

"Không có gì ạ," Sakura đáp cho qua, trong đầu rối rắm đủ thứ chuyện. "Hôm nay là một ngày tệ hại với con, thế thôi."

"Ngày tệ hại có là gì. Bây giờ ngày nào chả là ngày tệ hại với tất cả mọi người. Hôm nay là một ngày thảm họa với con thì đúng hơn." Đôi môi đỏ của Tsunade cong lên thành một nụ cười, bà nhìn xuống đống báo cáo. "Rắc rối chuyện nhà hả?"

Sakura bối rối đứng đó, không biết nên làm gì. Cô không rõ mình có đủ sức để nghĩ ra một lời nói dối đáng thuyết phục hay không, hoặc đơn giản là viện lí do để rời đi. Sự chật vật của cô hẳn phải rõ ràng lắm, đến mức vị Hokage bận rộn túi bụi cũng có thể nhận ra, may là Tsunade không đoán được chính xác nguyên nhân của nó. Dù gì thì việc Sakura bị nhân viên tòa án gõ cửa hàng tuần cũng chẳng phải là bí mật, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để khiến người ta áp lực rồi. Đây cũng là một trong những mối bận tâm nhức nhối của Sakura, nhưng không phải là căn nguyên chính.

"Mẹ con đã để lại cho con một món nợ lớn, Sakura," Tsunade nói tiếp. "Căng thẳng vì chuyện đó cũng chẳng có gì là lạ. Khi con còn trẻ và không mấy dư dả nhưng lại phải gánh nợ cho người khác thì thật bất công, ta nói đúng không?"

"Con không thấy vậy," Sakura nói, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn Hokage. "Cũng chẳng phải là mẹ con cờ bạc gì, chỉ là bà dùng quá nhiều so với số tiền mình kiếm được thôi, mà đa phần trong số đó là để cho con và cho việc học của con nên con cũng không thể oán trách bà."

"Đương nhiên rồi. Nhưng con có thể làm một chén tiêu sầu." Nói xong, Tsunade liền lấy ra ba chai sake to bự từ chỗ giấu dưới bàn cùng hai chiếc ly. "Ít ra sake có thể làm con người ta vui vẻ trong mọi hoàn cảnh."

Sakura uể oải nhìn cái ly. Vài tuần trước cô cũng đã cùng một cấp trên khác uống sake, chỉ ngửi mùi của thứ chất cồn này cũng đủ để gợi cô nhớ về nhiệm vụ không mấy dễ chịu kia. Cả hai người họ đều không muốn uống rượu thành thói quen, nhưng nhìn vị Hokage vượt qua những khó khăn trong công việc của mình bằng những cơn say túy lúy khiến Sakura cân nhắc lại. Chắc hẳn cảm giác ấy phải dễ chịu lắm, nhưng Sakura sợ rằng một khi bắt đầu thói quen uống rượu thì ngày nào cô cũng sẽ say khướt. Tuy vậy, uống một ly bây giờ cũng chẳng chết ai, nhưng cô đón lấy chén rượu lần này cũng chỉ vì phép lịch sự mà thôi. "Cảm ơn sư phụ."

Rót rượu vào hai chén, Tsunade thở dài. "Thật ra con cũng không phải người duy nhất phiền lòng đâu. Tổ chức kia làm ta lo lắng."

"Sao vậy sư phụ?"

"Chúng ở khắp mọi nơi, Sakura. Không ai để ý đến chúng bởi trước đây chúng chỉ là một nhóm tội phạm nhỏ lẻ; rửa tiền và hăm dọa là hết. Chắc chắn chúng cũng đang hiện hữu ở Konoha, tình báo còn cho hay chúng đã gài gián điệp vào nội bộ của chúng ta."

Sakura trợn tròn mắt, cô lén lút nhìn quanh văn phòng, như thể cô có thể bắt gặp một kẻ khả nghi trốn sau bức rèm hoặc đang giả vờ lau nhà. Đương nhiên là trong phòng chỉ có mình họ, trừ một nhóm chuunin cần cù làm việc ở phòng bên cạnh, mà họ thì đã ở đó từ thuở nào rồi.

"Đến mức nào rồi ạ?" cô hỏi.

Tsunade nhăn mặt bất mãn. "Những gã bị chúng ta moi tin cho rằng hàng ngũ lãnh đạo của ta đã bị xâm nhập... nhưng những thông tin như vậy hết nửa chỉ là lời đồn đại để những người đứng đầu giật mình thon thót thôi," Tsunade mỏi mệt nói, uống một hớp rượu. "Ta còn nghe được rằng ta là đồng bọn của lũ tội phạm kia đấy."

Sakura nhìn xuống chén của mình, ngập ngừng đưa lên miệng, nhưng khi vị đắng nghét chạm đến lưỡi, cô phải cố để không nhổ ngụm rượu ra. "Ọe – sư phụ, con nghĩ là rượu của sư phụ hỏng rồi."

"Sao cơ? Rượu của ta có sao đâu." Tsunade nhìn cô đánh giá. "Con chẳng biết thưởng thức rượu ngon gì cả."

Có vẻ đúng là thế thật; dường như sự chán ghét với thứ chất cồn kia trong cô đã ảnh hưởng đến cả vị giác của cô rồi. Sakura hắng giọng, đặt chén xuống. "Sư phụ nói đúng. Có lẽ đó chỉ là tin đồn thôi," Sakura nói. "Chúng ta chưa cần phải rà soát nội bộ làm gì."

Tsunade ngờ vực nhìn cô. "Chỉ có gián điệp mới cố dập tắt việc rà soát nội bộ thôi."

Sakura bất giác bật cười, rồi cô chợt nhận ra đã bao lâu rồi cô khôngcười, kể cả với những chuyện bông đùa. Có lẽ phải lâu đến mức cô đã quên phải cười như thế nào, bởi Tsunade nheo mắt nhìn cô như thể cô vừa kêu cục cục như gà.

"Con có chắc là con không sao không?" Tsunade hỏi. "Trông con có hơi tiều tụy đấy."

"Gần đây con không khỏe lắm," Sakura yếu ớt thừa nhận.

"Ta đã nghe từ Kakashi. Cậu ta nói con nghỉ ốm khá nhiều. Sakura à, điều ta không muốn nhất lúc này là ninja của ta đau ốm vào thời điểm then chốt của chiến dịch. Nhưng nếu con mệt thì đừng cố quá, bởi điều ta không muốn thứ hai là người của ta tự khiến mình bệnh hơn chỉ bởi họ quá cứng đầu, và thực sự là con trông không khỏe đâu." Mắt Tsunade lướt từ trên xuống dưới đánh giá. "Mà ta nhớ không nhầm thì con đã có vẻ không ổn từ nhiệm vụ ở Jonan rồi."

Rõ đến thế sao? Tay Sakura chảy mồ hôi, nhưng rồi cô nhún vai như thể không biết gì. "Thế ạ?" cô đáp nửa vời.

"Ta biết đó là một nhiệm vụ không mấy dễ chịu," Tsunade nói nhỏ. "Kakashi đã kể cho ta biết chuyện."

Sakura giật nảy người. "Thầy ấy kể cho sư phụ sao?" cô nín thở, mắt mở to hãi hùng.

"Không có trong báo cáo đâu, đương nhiên rồi," sư phụ cô gật đầu nói. "Sẽ không ai biết là con đã đụng mặt với Uchiha Sasuke. Ta chẳng còn thừa bất kì Ám Bộ nào để theo đuôi thằng nhóc ấy, còn chưa kể cả đống giấy tờ nữa. Ta có quá đủ giấy tờ phải lo rồi! Vậy nên hãy làm như con không hề gặp cậu ta, rõ chưa?"

Sakura ngồi đờ trên ghế, nhìn xuống bàn tay nắm chặt trên đùi. "Vâng," cuối cùng cô đáp, phần nào nhẹ nhõm vì Kakashi không nói thêm gì khác. Nếu không Tsunade đã không để cô yên rồi...

"Ta ngạc nhiên là chuyện này vẫn còn khiến con mất tinh thần đấy," Tsunade nói tiếp. "Đã sáu tuần rồi mà trông con vẫn nhợt nhạt quá."

Sakura mệt mỏi lắc đầu. "Con không sao mà," cô nhấn mạnh. "Có thể chỉ là con sắp đến kì thôi."

"Sao lại thế được?" Tsunade hỏi thẳng. "Con không tiêm thuốc à? Con vẫn có kinh nguyệt sao?"

Sakura bồn chồn liếc nhìn mấy nhân viên công vụ trong căn phòng thông liền nhau. Dù họ có là gián điệp hay không thì cô cũng không muốn bị nghe lén. Cô chưa bao giờ thoải mái bàn luận những vấn đề tế nhị kể cả với phụ nữ. Tất cả có lẽ đều do cách mẹ cô coi những vấn đề này như không hề tồn tại, nên thỉnh thoảng sự thẳng thừng của Tsunade khiến Sakura ngượng ngùng. "Ưm... con tạm dừng thuốc từ vài tháng trước," cô lí nhí. "Nó khiến con đau đầu."

"Đúng là với một kunoichi thì như thế bất tiện thật," Tsunade nói. "Con dùng gì thay vào đó?"

"Không gì hết ạ."

"Không gì hết?" Tsunade nhắc lại to hơn. "Con nghĩ cái quái gì thế?! Con có biết tại sao hàng năm Konoha mất nhiều ninja nữ hơn ninja nam không? Là vì họ mang bầu rồi nghỉ đẻ, và một nửa trong số đó đều là mẹ đơn thân nên ta chỉ còn cách cho họ nghỉ hưu non thôi!"

"Ừm, con..." Sakura ấp úng. Cô đang bị mắng là vô trách nhiệm sao? "Nhưng sư phụ, con-"

"Con phải cẩn thận chứ, Sakura!" Tsunade nói. "Con không thể nào quá-"

Sakura không nghe nổi nữa, cô phải cắt ngang. "Sư phụ không phải lo đâu! Họ nói phải một năm nữa cơ thể con mới trở lại bình thường, và đằng nào con cũng đâu có ai để quan hệ đâu."

Tsunade bỏ dở bài thuyết giáo về quan hệ an toàn, nhíu mày nhìn học trò của mình.

"Đó không phải sự lựa chọn của con," Sakura rụt rè nói nốt.

"Ồ. Ta hiểu rồi." Tsunade thông cảm nhìn cô, như thể Sakura mới vừa thú nhận mình bị bệnh nan y vậy. "Vậy là con không..."

Sakura lắc đầu.

"Con đã bao giờ...?"

Sakura lại lắc đầu, dù lần này má cô đỏ ửng. Đó là một lời nói dối trắng trợn, nhưng cô thà chết cũng không chịu thú nhận việc đó.

"Ừ, vậy được rồi, ta tha cho con lần này," Tsunade nói, rót thêm một chén rượu mạnh. "Thứ ta ghét nhất là những hành vi vô trách nhiệm. Như thể chẳng ai thèm chăm sóc cơ thể của chính họ vậy."

Cô nhìn đăm đăm vào sư phụ mình, đúng là nói người mà không xem lại mình mà.

"Gì thế?" Tsunade vô số tội hỏi, uống một hớp rượu.

"Không có gì ạ," Sakura nói, cũng ngây thơ như thế. "Con đi được chưa ạ?"

"Được rồi. Chúc nhiệm vụ của con suôn sẻ nhé."

"Cảm ơn sư phụ."

Thật ra trong buổi họp Sakura không có tâm trí đâu mà đọc cuộn nhiệm vụ của chính mình. Thường thì cô sẽ về nhà để nghiên cứu nó, nhưng giờ căn-tin là một nơi đầy cám dỗ với cái dạ dày đang réo của cô. Phần lớn thức ăn trong căn-tin được xếp vào hạng dở nhất Konoha, nhưng cô lại không thể cưỡng được bánh mì nhân đậu ở đó. Bây giờ cô đang nghiện món ấy, và có lẽ đó là thứ duy nhất không làm Sakura thấy buồn nôn. Dạo này chỉ ngửi mùi món súp theo ngày cũng đủ khiến dạ dày cô nhộn nhạo. Cô không biết đó là do sự xuống cấp chất lượng ở nhà ăn hay tại stress khiến cơ thể cô yếu hơn bình thường.

Rõ ràng là có khá nhiều shinobi tham dự cuộc họp trong văn phòng Hokage có cùng ý kiến với cô. Khi cô xuống đến tầng một của tòa tháp, nhà ăn rộng lớn đã ồn ào tiếng người ăn uống nói cười. Thức ăn có thể dở tệ nhưng ít ra cũng là đồ miễn phí, vậy nên giống như những người khác, Sakura lấy một cái khay, chất lên số bánh đậu cay nhiều nhất mà một người có thể ăn trong một lần, rồi đi tìm chỗ ngồi.

Cho miếng bánh ấm nóng thơm ngon vào miệng, cô mở cuộn nhiệm vụ và bắt đầu đọc.

Tuyệt. Lại một nhiệm vụ theo đội nữa. Cô thở dài, phân vân không biết phải làm gì. Cô không có vấn đề với Naruto, và nếu Sai biết cư xử cho phải phép thì cô cũng có thể chịu đựng được. Nhưng Kakashi...

Nghĩ đến thầy thôi cũng đủ khiến lưng cô nhồn nhột như bị theo dõi từ đằng sau. Cô cũng không lấy làm tự hào gì khi rút khỏi tất cả những nhiệm vụ trước đó. Nhưng cô có thể làm gì chứ? Mỗi lần ở gần Kakashi cô đều cảm thấy mất kiểm soát... cô không thể chịu nổi điều đó.

Nếu cô còn chẳng thể nhìn thẳng vào mắt Kakashi thì không ích gì phải giả bộ là mọi chuyện vẫn ổn cả.

------------------------------------------

Kakashi hờ hững xoay cuộn nhiệm vụ trên bàn, ngón tay gõ không theo một tiết tấu nào. Hầu như tất cả mọi người trong nhà ăn đều đang bận đọc cuộn nhiệm vụ của mình hoặc trò chuyện với nhau, và dù đáng ra Kakashi cũng nên làm vậy, nhưng anh lại chỉ chăm chú vào khoảng không trước mặt. Đó là bởi khi đám đông rẽ ra, anh có thể thấp thoáng thấy một bóng tóc hồng ngồi ở đầu kia phòng, đọc cuộn nhiệm vụ của chính mình.

Đây có lẽ là khoảng cách gần nhất mà anh có thể tiếp cận Sakura.

Khi họ trở về từ nhiệm vụ ở Jonan, anh đã mong là mọi chuyện sẽ vẫn như trước đây. Đúng như tính cách của Sakura, ban đầu cô cũng có cố gắng, nhưng nếu hồi trước cô hay thân thiết đụng vai hoặc nhéo mũi anh để gây sự chú ý thì giờ cô tránh xa anh. Trong một phút vô ý anh đã định xoa đầu cô như anh vẫn thường làm mỗi khi cô nói điều gì dễ thương, chỉ để bị cô né người tránh. Sakura cố dùng một nụ cười để ngụy trang nó thành một trò đùa, nhưng hành động vô thức của cô đã nói lên tất cả.

Mỗi ngày từng chút từng chút một, cô dần tránh xa anh, cho đến một khi chẳng còn gì cứu vãn nổi.

Cô không nói với anh một lời nào nếu không phải là hoàn cảnh ép buộc. Lúc nào cô cũng có lí do để bỏ đi nếu chỉ có hai người họ với nhau, và mỗi khi họ có nhiệm vụ đội cô đều mắc phải một căn bệnh bí ẩn nào đó. Nhưng hai tuần trước khi thấy cô vẫn làm quân y thay thế cho đội Neji, anh buộc phải nhận ra rằng điều duy nhất cô dị ứng là những nhiệm vụ có... anh.

Anh định ngồi đó đăm chiêu nhìn Sakura từ xa như anh vẫn làm mấy ngày gần đây khi cô không chú ý, nhưng rồi Shizune đặt cái khay xuống ngồi cạnh Kakashi, sự cô tịch của anh liền bị phá vỡ. "Hatake Kakashi, cậu phải đến bệnh viện đi," cô nói, vứt đống hành tây trong món salad của mình sang cái đĩa không của anh.

"Tôi sắp chết à?" anh hỏi.

"Không, nhưng-"

"Nếu thế thì tôi không đi."

"Cậu có thể sắp chết đấy, nếu biết thế có thể an ủi cậu. Nhưng cậu cần kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện để chắc chắn điều đó," cô giải thích, cắn miếng sandwich của mình.

"Mm." Kakashi không đáp trả được gì. Tâm trí anh lại đang hướng đến cô gái tóc hồng vừa nhai bánh vừa đọc nhiệm vụ ở phía bên kia căn phòng.

Shizune nhìn theo ánh mắt anh. Cô liền thở dài khi thấy Sakura. "Con bé ấy..."

"Hả?" Kakashi ngay phắt lại. "Cô ấy làm sao?"

Shizune ném thêm một cái nhìn không hài lòng về phía Sakura rồi tập trung vào miếng sandwich của mình. "Đừng bắt tôi phải nói nữa. Tôi đã nhắc mãi rồi, nhưng em ấy có nghe không? Không một chút nào."

"Chuyện gì thế?" Kakashi gợi chuyện.

"Đầu tiên là em ấy làm việc quá sức. Hai tuần trước một nhân viên bàn giấy của cô Tsunade nghỉ việc, Sakura bắt đầu làm thay phần việc của người đó bởi em ấy nghĩ Tsunade sẽ trả lương cho mình, dù tôi có nói thế nào chăng nữa Sakura vẫn tin rằng Tsunade sẽ nhận ra việc em ấy làm và nâng tiền lương lên để giúp em ấy trả nợ. Món nợ đang bị xiết rồi, Kakashi, em ấy sẽ mất ngôi nhà mẹ để lại thôi, nhưng em ấy không chịu thừa nhận sự thật đó. tôi lo rằng Sakura lại bắt đầu ăn kiêng. Nhìn em ấy xem."

Kakashi nhìn. "Trông cô ấy ổn mà." Có lẽ Shizune không dành ra mấy phút vừa rồi để thấy Sakura đánh bay cả một chồng bánh nhân đậu.

"Ờ, cậu là đàn ông mà," Shizune gạt đi. "Dạo này em ấy chẳng buồn động đến thức ăn, tôi lo là em ấy đang sụt cân. Có lẽ cậu có thể nói chuyện với Sakura giùm tôi? Kéo em ấy ra khỏi văn phòng đi làm nhiệm vụ. Em ấy chỉ tổ đổ bệnh thôi nếu cứ lo nghĩ mấy chuyện tiền nong ấy."

Kakashi thật lòng nghi ngờ việc mình có khả năng an ủi Sakura, nhưng anh thấy không vui khi nghĩ đến chuyện Sakura còn có những vấn đề khác mà anh không biết đến.

"Em ấy có vẻ hơi kì lạ từ sau nhiệm vụ ở Jonan," Shizune phỏng đoán. "Có đúng là Sakura đã gặp phải Sasuke-kun không?"

"Việc đó đủ để làm lung lay sự tự tin của kha khá người đấy," Kakashi trầm giọng, ẩn trong đó là sự sắc bén khiến Shizune phải liếc về phía anh.

"Tệ thế cơ à?" cô lẩm bẩm.

"Tôi ở đấy mà," anh thở dài, mắt không dời Sakura đến một giây.

"Hẳn là phải đau khổ lắm khi bị tấn công bởi người mình yêu..."

Nhưng sự thật thì khác xa. "Chị có muốn biết sự thật không?" Kakashi hỏi.

Shizune nhăn mày. "Sự thật?"

"Sasuke không tấn công Sakura," anh đều đều nói, tay vẫn xoay tròn cuộn nhiệm vụ. "Là Sakura tấn công Sasuke."

"Có nghĩa là?"

Sau một hồi, anh nhún vai, đưa ra quyết định. "Tôi phải đi," Kakashi nói khẽ, đứng dậy đi xuyên qua dãy bàn đến chỗ Sakura ngồi. Ban đầu cô không thấy anh mà vẫn mải tập trung vào cuộn nhiệm vụ của mình. Nhưng rồi khi bóng anh đổ xuống chiếc đĩa của cô, cô vui vẻ ngẩng lên – để rồi xịu mặt xuống khi nhận ra đó là ai.

"Chào thầy!" Sakura vui vẻ nói, nhưng có ngốc anh mới không nhận ra vẻ ảm đạm trong mắt cô. Môi cô có thể nhếch lên thành một nụ cười, nhưng mắt cô thì vô hồn và toát lên vẻ chống đối. Anh đã dồn cô vào thế bí, khiến cô không thể bịa ra một lí do không quá lộ liễu. Hẳn nhiên là cô rất ghét tình huống này.

"Chào," anh ngồi xuống cạnh cô, làm bộ như không hề chú ý thấy cái cách cả người cô căng lên đề phòng. "Dạo này em thế nào?"

"Ổn." Cô hướng nụ cười giả tạo xuống cuộn thư, tay vén lọn tóc ngắn vào sau tai, động tác cô thường làm khi lo lắng. "Nhưng em rất bận."

Giờ thì sao? Anh có thể cảm nhận được là Sakura đang cố đuổi khéo mình. Kakashi bất lực liếc về phía Shizune, tay cô đang ra hiệu dưới miếng sandwich – ám hiệu mang nghĩa 'nhiệm vụ' của Konoha.

Nhắc khéo đấy.

"Nhiệm vụ sắp tới này," anh nói, đầu ra hiệu về phía cuộn thư nhiệm vụ của Sakura, "sẽ tốt hơn nếu em tham gia. Ino cũng đáng yêu, nhưng cô ấy còn có nghĩa vụ với đội của mình, cũng đã hơn hai tuần em không làm nhiệm vụ thực địa rồi. Em không nhớ cảm giác ấy à?"

"Có chứ," Sakura cẩn trọng nói. "Nhưng em bận. Em không chắc có thể làm nhiệm vụ thực địa hay không."

"Shizune nói là em đang nhận nhiều việc bàn giấy hơn," Kakashi nói. "Như vậy có phù hợp với tư cách là một học trò của Hokage không? Em có được trả công cho việc đó không?"

Sakura quắc mắt nhìn Shizune; Shizune né tránh bằng cách giả bộ cúi xuống tìm dưa muối sót lại trên đĩa. "Đó không phải là vấn đề."

Cả người cô đều quay xa khỏi phía anh, chẳng cần đến khóa học hành vi sáu tháng khổ cực trong Ám Bộ thì anh cũng đọc được ý nghĩa trong ngôn ngữ cơ thể cô. Đi đi. Tôi không thích anh. Tôi không muốn nghe anh nói gì hết.

Kakashi chầm chậm hít một hơi thật sâu. "Thứ tự ưu tiên của em có đang hơi bị nhầm lẫn thì phải. Thầy không hiểu tại sao em lại bỏ qua công việc thực địa trả lương hậu hĩnh để cặm cụi không công trong văn phòng... trừ khi có điều gì đó khiến em không thể nhận nhiệm vụ." Nói xong, Kakashi chú ý thấy môi Sakura đã tái nhợt cả đi, nụ cười giả tạo không còn, cô lấy tay phủi vụn bánh.

"Em bận thôi," cô nói nhỏ, không còn chắc nịch như trước nữa.

Kakashi nhìn ra khung cửa sổ dài chạy dọc bức tường đằng sau. Bên ngoài là khu vườn của tháp Hokage, những đám mây đen âm u nặng nề báo hiệu trời sắp mưa. "Nếu em ghét thầy," anh từ tốn nói, "thì hãy cho thầy biết. Chúng ta có thể chuyển đội cho em."

Hàm cô siết lại, đôi mắt trống rỗng vẫn dán chặt vào cuộn thư. "Em không ghét thầy," cô nói bằng giọng cứng nhắc. "Đừng buồn cười thế chứ. Sao em lại ghét thầy được? Em chỉ bận thôi."

Anh không tin cô lấy một lời nào. "Được rồi," anh đáp không chút cảm xúc. "Thầy muốn em biết là thầy xin lỗi."

"Xin lỗi vì cái gì? Em chẳng nghĩ ra chuyện gì cả."

"Sakura... thầy biết là Sasuke rất quan trọng với em, nhưng thầy phải làm-"

"Em mới là người phản bội cậu ấy," cô thì thầm. "Không phải thầy."

Anh do dự. "Đó là điều làm em suy nghĩ à?" Kakashi hỏi, chầm chậm đưa tay ra để chạm vào tay Sakura. "Hay là chuyện khác?"

Cô rụt tay lại trước cả khi tay anh kịp đến gần. Sakura chớp mắt, và rồi một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống gò má cô. Sự vui vẻ cô cố trưng ra bất chợt bị phá vỡ, cô đứng bật dậy, quay lưng lại để anh không nhìn thấy mặt cô. "Xin lỗi, em đã hứa sẽ gặp Naruto năm phút trước rồi. Em phải đi đây."

Cô nhặt cuộn nhiệm vụ lên rồi bỏ đi. Kakashi phải thừa nhận là Shizune đúng. Sakura gầy hơn bình thường, và kể cả bình thường thì anh thấy cô cũng đã gầy rồi.

Mất hết tinh thần vì cuộc trò chuyện thất bại vừa rồi, anh rê bước về chỗ cũ, ngồi phịch xuống ghế. Shizune bang hoàng nhìn anh. "Cậu đã nói gì thế hả?" cô hỏi. "Chỉ có cậu mới có thể động viên người ta khóc ra nước mắt thôi."

Kakashi thở dài. "Ừm, có lẽ tôi là người cô ấy không muốn nói chuyện nhất bây giờ."

"Tôi tưởng hai người hợp nhau lắm cơ mà?"

"Từ vụ Sasuke thì không." Anh day sống mũi, tự hỏi mình phải mất bao lâu để hoàn thiện nhẫn thuật thời không đẩy anh về cái ngày hôm ấy ở Jonan, để anh có thể tự giết chính mình trước khi ý nghĩ mang Sakura cùng đi làm nhiệm vụ kịp lóe lên. Đó là giải pháp thực tế duy nhất mà anh có thể nghĩ ra.

"Thôi nào, vui lên, rồi Sakura sẽ trở lại bình thường thôi. Em ấy là người thông minh mà." Shizune lấy cùi chỏ huých nhẹ vào Kakashi, nhưng anh chỉ ậm ừ. "Sắp tới cậu có nhiệm vụ đội đúng không? Có khi lần này em ấy sẽ tham gia cũng nên."

Kakashi thở dài, nhún vai. Sakura có thể sẽ làm nhiệm vụ, nhưng khả năng cao sẽ không phải là nhiệm vụ với anh.

-------------------------------------

Sakura không có ý định tìm Naruto, nhưng cô cũng không muốn về nhà, vì 'nhà' chỉ là một nơi trống trải lạnh lẽo và lặng ngắt. Cuộc gặp mặt với Kakashi khiến cô có chút chấn động, trời lại sắp tối, vậy nên cô quyết định đến nhà Ino. Ino không phải người bạn biết vỗ về, nhưng ít nhất cậu ấy cũng có thể khiến Sakura thôi nghĩ về những chuyện rắc rối.

Con đường nhanh nhất để đến nhà Ino là qua khu vực nhà hàng và quán café, nhưng dạo gần đây Sakura đang cố tránh đường lớn hết mức có thể. Cô hẳn phải stress về các nhân viên tòa án nhiều hơn cô đã tưởng, bởi nó bắt đầu ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe của cô. Thỉnh thoảng chỉ cần ngửi thấy mùi thịt cháy xì xèo trên vỉ nướng cũng đủ làm dạ dày cô nhộn nhạo, đến nỗi bây giờ cô chỉ có thể ăn những thứ thanh đạm như bánh mì và nước. Trên đường đi làm, những thứ mùi tỏa ra từ khu phố ẩm thực luôn khiến cô nôn khan, vậy nên cô tìm cách đi đường vòng; con đường đi qua bãi tập luyện. Con đường ấy ở nơi đầu gió, giúp Sakura đi làm mà không phải chịu những trận buồn nôn.

Đó là lộ trình Sakura chọn để đến nhà Ino. Đi qua bãi huấn luyện, cô dừng lại, luồn tay qua mắt cáo của hàng rào để nhìn những shinobi tập luyện dưới đó. Theo thói quen, cô tìm kiếm một gương mặt quen thuộc – hay nói đúng hơn là một chiếc mặt nạ quen thuộc – nhưng thầy không ở đó. Cô không biết bản thân thấy thất vọng hay nhẹ nhõm nữa. Sự hiện diện của Kakashi khiến cô lo lắng cũng nhiều như khiến cô phấn khởi. Cô thấy mong nhớ khi họ không ở cạnh nhau và chỉ muốn tránh xa khi họ ở cạnh nhau. Cô biết như vậy rất nực cười, nhưng cô chẳng thể nào thay đổi suy nghĩ và cảm xúc mâu thuẫn trong mình, cũng giống như cô không thể thay đổi quỹ đạo của mặt trăng vậy.

"Đồ ăn chực!" Ino chào Sakura ngay khi cô vừa bước vào cửa.

"Rồi mình sẽ trả cậu tiền," Sakura hứa suông, lách qua cô bạn để không bị đẩy ra ngoài. "Mình chỉ muốn dùng nhờ phòng tắm của cậu một – ê này, udon đó hả?"

"Cậu không được mời đâu!" Ino nói, một nỗ lực vô ích khi Sakura đã ở trong bếp, ngửi ngửi bát mì nóng bốc khói nghi ngút.

"Tử tế tí nào," Sakura nài nỉ. "Trong tủ lạnh của mình bây giờ chỉ còn pudding socola thôi, mình sắp phát điên rồi. Nếu cậu không cho thì mình đành đi bới rác ngoài kia vậy."

Miệng Ino méo xệch. "Nếu không phải vì cái mùi trên người cậu thì mình cứ tưởng là cậu nói đùa cơ," Ino chẳng kiêng dè nói trong khi Sakura vội vàng hít ngửi chính mình. "Thôi được rồi. Nhưng sao cậu không ăn uống tử tế thế?"

Sakura nhún vai, háo hức nhìn Ino lấy thêm một cái bát và san một phần tư nước dùng của mình vào đó. "Không có tiền. Thanh toán các loại hóa đơn rồi trả các khoản nợ cũ của mẹ trước khi bị đòi... tiền cứ như không cánh mà bay."

"Cậu nên bảo Hokage trả lương cho thời gian học việc của cậu," Ino nói.

Sakura giải thích giữa những miếng mì. "Không đời nào đâu, sư phụ thấy như vậy là bà đang giúp mình rồi, nên còn lâu mình mới được trả công. Hơn thế nữa bệnh viện cũng sẽ không trả lương cho quân y bán thời gian nhiều như là toàn thời gian. Mình dạo này cũng không làm nhiều nhiệm vụ lắm..."

Ino ngờ vực nhìn cô. "Ừ đúng, mình là người phải đỡ việc giùm cậu mà. Sao tự dưng cậu lại không nhận nhiệm vụ thế? Mình tưởng cậu thích làm nhiệm vụ cơ mà."

"Đúng là thế..." Nhưng có những ngày cô không muốn nghĩ phải đối diện với Kakashi thế nào, và đó là những khi cô chọn ở trong văn phòng. Tuy ngồi dính ở sau cái bàn giấy, trong khi bạn bè cô tung hoành ngang dọc tìm kẻ xấu (hoặc tình cờ chạm mặt chúng), quả thật rất nhàm chán, nhưng thần kinh cô vẫn thấy việc đó dễ chịu hơn ở cùng cấp trên của cô mấy tiếng đồng hồ nhiều. Sakura những tưởng là mình có thể thích ứng được, nhưng sau tất cả mọi chuyện xảy ra ở Jonan, sự dửng dưng của Kakashi luôn khiến cô thấy lúng túng và vụng về. "Chỉ là đôi lúc mình sa đà vào nhiều việc khác quá thôi." Cô nhấp thử một ngụm đồ uống của Ino, nhưng khi thứ chất lỏng kia chạm đến lưỡi, cô nhổ ngay ra. "Eo! Cái gì thế?"

Ino nhìn cô, bực bội pha lẫn ngạc nhiên. "Sao? Chỉ là rượu vang pha với nước chanh thôi. Bình thường cậu thích cơ mà."

"Rượu của cậu chắc hỏng rồi," Sakura bảo, dùng mu bàn tay lau đi vị đắng trên môi.

"Ờ, không quan tâm. Vị vẫn ổn mà. Nhưng nghe mình này và đừng có đánh trống lảng nữa – ru rú trong văn phòng không khỏe mạnh đâu. Mình lệnh cho cậu phải nhận lấy ngay nhiệm vụ tiếp theo," Ino tuyên bố. "Không phải hôm nay cậu được Tsunade giao cho một cái rồi à?"

"Ừ." Cuộn nhiệm vụ màu trắng đang yên vị trong túi cô. "Nhiệm vụ theo đội lần theo dấu một tên trùm ở Phong Quốc."

"Ôi, mình ghen tị đấy", Ino nói, vuốt bím tóc đuôi sam của mình. "Của mình là một nhiệm vụ solo dài hơi ở tít tận Thủy Quốc. Một gã nhà giàu nào đó bị nghi là tài trợ cho Tổ chức, nên phải có người thâm nhập vào dàn nhân viên để để mắt đến ông ta, một nhiệm vụ 'ngu-mấy-cũng-làm-được', trong cuộn thư còn ghi rành rành như thế. Nhưng mà sáu tháng xa nhà thì lâu quá nhỉ? Mà đấy là mình còn đang tỏ vẻ lạc quan đấy."

"Chà..." Sakura ngạc nhiên. "Cậu có định ăn miếng củ cải đó không?"

"Mình sẽ cho cậu miếng củ cải nếu cậu đổi nhiệm vụ với mình."

"Này, mình không đói đến thế đâu."

"Cậu sẽ không nghĩ vậy nếu tự nhìn thấy cách cậu húp sạch đống udon đấy đâu," Ino nói. "Mình còn tưởng cậu đang ăn kiêng cơ đấy."

Sakura khó hiểu. "Tại sao?" Sao Ino lại nghĩ vậy không biết.

"Dạo này cậu cũng hay bỏ ăn trưa ở bệnh viện lắm. Mình cá là cậu phải giảm ít nhất là một hai cân rồi." Ino săm soi cô bằng ánh mắt Sakura vừa nhận được cách đây ít lâu. "Cậu ổn không vậy?"

Sakura trừng mắt. "Cậu y như sư phụ Tsunade! Cả hai người chỉ muốn mình ngượng chín người thôi."

"Ồ? Quý bà lại nói gì với cậu thế?"

"Giống như cậu nói. Mình quên không trang điểm sáng nay – có bọng mắt cũng đâu có nghĩa là mình sắp chết. Rồi sư phụ bắt đầu dạy dỗ mình về phương pháp tránh thai. Cậu tin nổi không? Bà chỉ dừng lại khi mình bảo mình vẫn còn trinh, mà mình chắc là mấy nhân viên kia cũng đã nghe lỏm được và cười nhạo mình rồi."

Ino bối rối nhìn cô. "Gì cơ?"

"Mình bảo mình chắc là mấy nhân viên kia đã cười nhạo mình rồi."

"Không..." Ino nhíu mày. "Sakura, cậu đang định lừa ai vậy? Cậu đâu còn trinh đâu."

"Cậu nói gì thế?" Sakura cười lấp liếm. "Đương nhiên là mình còn rồi."

"Sakura, cậu nghĩ cậu đang nói chuyện với ai thế? Mình có thể phân biệt đâu là nụ hoa và đâu là hoa đã khai nhụy nhé, và cậu là dạng thứ hai. Mà mình cá cũng mới chỉ gần đây thôi."

Sakura há hốc miệng. "Làm... làm thế nào mà cậu lại có khả năng đó?"

"Mình không biết, bản năng thôi. Có lẽ là bởi cách cậu đi đứng, cách cậu ngồi vắt chéo chân như thể hối hận vì đã dạng chân ra?"

"Ôi trời..." Sakura vùi khuôn mặt nóng bừng vào hai bàn tay, hãi hùng. Nếu Ino có thể biết được đến vậy, cậu ấy có khi chỉ cần ngửi tóc cô cũng đoán được ai đã 'khai nhụy' cô mất. "Rõ ràng thế cơ à?"

Ino đập tay xuống bàn, trợn mắt cười gian. "Ôi thánh thần ơi, Sakura! Mình chém cả thôi – không ngờ là cậu tin thật! Cậu đã làm rồi cơ đấy! Argh! Mình thật tự hào về cậu!"

Sakura lấy tay bịt miệng, giờ ngẫm lại thì hành động ấy đúng là chỉ tổ làm cô lộ tẩy. Phải mất vài giây cô mới lấy lại được bình tĩnh. "Mình biết chứ. Mình chỉ đang hùa theo cậu thôi."

"Được rồi, có thể mình không thể phân biệt được người còn trinh và không còn trinh, nhưng ít nhất mình biết là khi giọng cậu cao lên là cậu đang nói dối," Ino cười khẩy. "Giờ kể mình nghe tất cả coi. Tất cả."

Bạn không thể giữ kín quá nhiều điều khi có một người bạn như Ino. Cô ấy hóng chuyện nhạy như cá mập đánh hơi thấy mùi máu trong bán kính ba dặm. Sakura trưng ra vẻ mặt mập mờ, chán chường, mong có thể lừa được bạn mình. Đôi lúc nếu bạn giả vờ rằng chẳng có chuyện gì thú vị, con cá mập có thể bơi đi chỗ khác. Nhưng rắc rối là Sakura không phải một diễn viên tài ba.

"Có gì để kể đâu," Sakura nhún vai.

Ino nhìn xoáy vào Sakura không chớp mắt. Sakura cảm thấy bồn chồn cực độ, cho đến khi cô không chịu nổi nữa phải đánh mắt sang chỗ khác, Ino hất cằm vẻ đắc thắng. "Cậu ngủ với ai đó rồi đúng không?"

Sakura ân hận nói, "Mình không muốn nói về chuyện đó."

"Là ai?"

"Mình không muốn nói về chuyện đó," cô nhắc lại to hơn.

"Thế thì chắc phải tệ lắm rồi," Ino nhử. "Chắc anh ta còn chẳng buồn cởi tất ra."

Người đó còn chẳng buồn cởi giày ra nữa, nhưng đó không phải là trọng điểm. Sakura thở dài, người rũ xuống. "Mình thực sự không có tâm trạng để nói về chuyện đó, Ino. Chuyện cũng đã lâu lắm rồi, nên cứ..." Sakura bỏ ngỏ, một điều Ino nói cứ quanh quẩn trong đầu cô. Có gì đó không đúng. Chuyện đúng là đã xảy ra cách đây vài tuần rồi. Nhiệm vụ với Kakashi là hồi giữa tháng bảy, bây giờ đã gần đến tháng chín... vậy-

Dòng suy nghĩ của cô bị cắt đứt khi Ino búng ngón tay trước mặt cô. "Lại đang ở đâu đâu rồi, đồ ăn chực," Ino đảo mắt nói. "Cậu không nghe mình vừa nói gì à?"

"Không," Sakura thành thật trả lời.

"Mình bảo khi nào cậu mới định trả mình tiền ăn chực của cậu hả?"

"Sớm thôi," Sakura nói, ít thành thật hơn. "Này, mình dùng phòng tắm nhà cậu một chút được không?"

"Phòng tắm nhà cậu bị làm sao?"

"Hỏng bình nước nóng."

Ino chặc lưỡi rồi nhún vai. "Cứ tự nhiên."

Phòng tắm của Ino cũng như của cô, chỉ đơn cử là một căn phòng để rửa ráy. Sakura cởi quần áo, vứt thành một đống trước cửa rồi bật bình nước nóng với sự thành thục của một người ăn nhờ ở đậu nhà bạn suốt vài tuần qua. Đang định với tay lấy lọ sữa tắm thì cô chợt nhìn thấy mình trong bức gương treo trên tường, Sakura nhíu mày.

Sự bất an cô cố đè xuống từ nhiệm vụ ở Jonan nay lại trỗi dậy, cô vô thức vuốt bụng mình, tự trấn an rằng chẳng có gì bất ổn hết. Đúng là bụng cô có hơi to ra, nhưng là một người học y, cô biết đây có thể chỉ là hiện tượng ứ nước mà thôi.

Cũng có thể là do cô sắp đến kỳ, đương nhiên rồi. Nó phải tới sớm thôi, vì chỉ đến bây giờ cô mới nhận ra kì kinh gần nhất của cô đã hết từ một tuần trước nhiệm vụ với Kakashi rồi... có nghĩa là từ bảy tuần trước. Từ sau khi bỏ thuốc tiêm, cô không theo dõi ngày tháng sát sao. Cô được bảo rằng kinh nguyệt của cô sẽ từ từ trở lại, nhưng không đều đặn, và phải mất một năm nữa khả năng sinh sản của cô mới trở lại bình thường, tuy vậy kinh nguyệt của cô ít nhiều cũng đã đều đặn hàng tháng rồi. Cân nhắc mọi yếu tố thì đột nhiên bị cách một kì cũng không phải là quá kì lạ...

Nhưng khi Sakura tỉ mỉ kì cọ cánh tay, một nỗi lo lắng nảy mầm trong tâm trí cô không chịu tan đi.



T/N: Dịch cái gì mình cũng phải phàn nàn về ngôi kể. Cả tiếng Nhật lẫn tiếng Anh đều không phân chia nhiều đại từ nhân xưng. Sakura có thể vẫn đang gọi Kakashi là thầy, nhưng Kakashi không bao giờ xưng mình là thầy cả *đơn giản vì tiếng Nhật và tiếng Anh đều không có kiểu phân chia ngôi xưng như thế*, nên mình gặp rất nhiều khó khăn để diễn tả sự thay đổi trong tình cảm qua xưng hô.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store