ZingTruyen.Store

Kabinz Dung Nguoi Dung Thoi Diem

Trung Đan quẳng điện thoại xuống ghế sofa, người anh như đóng cứng, đôi mắt thẫn thờ. Anh im lặng rồi lặng lẽ bước vào phòng, khoá chặt cửa.

Hoàng Sơn đứng đờ ngoài cửa nhanh chóng chạy theo anh nhưng đã trễ, cách cửa đóng im lìm và gã chỉ biết đứng ngoài nhìn. Chuyện đã đến nước này thì có lẽ gã cần gọi cho Thanh Tuấn, chỉ có y mới an ủi được anh

Tiến lại gần sofa, gã cầm điện thoại của Trung Đan và nhấn số gọi Thanh Tuấn, Hoàng Sơn thở dài thường thượt

Tiếng chuông điện thoại thu hút sự chú ý của Thanh Tuấn đang đứng trong bếp, y ra tìm điện thoại và nhìn dãy số đó. Bất chợt, Thanh Tuấn la toát lên, biểu cảm mừng vô cùng khiến Đức Thiện ở gần đó tỏ ta khó hiểu

- Alo? Cậu là Thanh Tuấn đúng không?

- Tôi, Thanh Tuấn đây. Trung Đan đâu? Sao anh giữ điện thoại của cậu ấy?

- Tôi là Hoàng Sơn, bạn Trung Đan. Hiện tại, em ấy vừa trải qua một cú sốc và khá tiêu cực, em ấy đang tự nhốt mình trong phòng. Tôi biết chỉ có cậu mới an ủi được em ấy, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu

Hoàng Sơn chủ động ngắt điện thoại rồi gửi địa chỉ nhà cho số điện thoại của Thanh Tuấn, y bên bày vừa cuống cuồng vừa lo lắng. Nhanh chóng dẹp tạp dề và lôi Đức Thiện đi cùng

•••

Hoàng Sơn nghĩ rằng Thanh Tuấn có thể quật dậy Trung Đan nhưng gã nhầm rồi. Chính Thanh Tuấn cũng không thể nói chuyện với anh. Y đứng ngoài cửa mòi mỏi năng nỉ anh cho mình vào phòng nhưng đáp lại y chỉ là sự im lặng

Sau những lần đứng ngoài khuyên nhủ, Thanh Tuấn đã chịu quá giới hạn của mình. Y không nói không rằng mà thẳng chân đạp cửa, cánh cửa bị va đạp mạnh và văng cả bản lề.

Thanh Tuấn nhìn căn phòng tối om, cố nheo mắt tìm lấy bóng hình Trung Đan. Y đi đến gần chiếc giường với ga trắng muốt, bất giác Thanh Tuấn nhớ đến việc mỗi khi sợ hãi, lo lắng hay buồn tủi việc gì đó anh sẽ chui vào một góc khuất tăm tối nào đó trong phòng

Y tiến đến theo suy tính của mình và quả thật và Trung Đan đang ngồi co ro bất động. Có lẽ anh đang rất tiêu cực, y còn nghe rõ tiếng nấc lên từng hồi. Thanh Tuấn cố gắng lôi Trung Đan ra, ôm anh vào lòng và an ủi

- Đan này, với tư cách là một người bạn, một người anh. Tớ biết là cậu rất buồn, tủi thân và tổn thương nhưng cậu thử nghĩ xem, nếu bây giờ cậu và Hoàng Khoa cứ như thế mãi thì tương lai của cả hai sẽ ra sao?

Thanh Tuấn ôm chặt Trung Đan vào lòng, cố gắng lí giải cho anh hiểu, có thể anh sẽ không hẳn là hết buồn ngay lắp nhưng nó sẽ giúp anh suy nghĩ kĩ hơn về tương lai của cả hai

- Hơn nữa, hắn không đối tốt với cậu. Xung quanh cậu lại còn có tớ, Đức Thiện và cả Hoàng Sơn, tất cả đều quan tâm và yêu thương cậu rất nhiều. Cậu cần phải đánh đổi nỗi đau để đổi lấy tương lai của hắn, cậu và mẹ cậu đã nợ hắn rất nhiều! Tớ mong cậu sẽ hiểu và bắt đầu từ mai chăm chút hơn cho bản thân, phải thật lung linh trong đám cưới của Hoàng Khoa đấy!

Từ những tiếng nấc nhỏ, Trung Đan oà khóc to hơn. Y nhẹ nhàng vỗ vai anh an ủi, cứ khóc đi, khóc để vơi bớt nỗi buồn

Thanh Tuấn đã ngồi đó ôm Trung Đan cả buổi đến khi anh cảm thấy ổn hơn, y đã chúc anh ngủ ngon và cho anh thời gian suy nghĩ về vấn đề đó.

•••

Thanh Tuấn mệt mỏi vươn vai sau một giấc ngủ dài, y không hiểu sao một căn nhà lớn như thế này mà chỉ có mỗi hai phòng ngủ, cũng may là Hoàng Sơn và Đức Thiện nhường cho y.

Y ngáp ngắn ngáp dài đi ra phòng khách thì bật cười lớn. Nhìn Hoàng Sơn và Đức Thiện, cả hai đang nằm co ro trên sofa đối diện nhau. Đánh thức hai con người mệt mỏi kia dậy, y lê bước vào bếp

Phải dụi mắt tận hai lần Thanh Tuấn mới dám tin, Lê Nguyễn Trung Đan- bạn của y. Anh đang nấu bữa sáng và dọn dẹp bếp với gương mặt có phần mệt mỏi. Thanh Tuấn nhảy xổ đến, ôm chầm lấy Trung Đan

- Cậu Suy nghĩ kĩ rồi đúng không? Tớ biết cậu chắc chắn làm được mà, thế mới là bạn của tớ chứ!!

- Rồi, rồi, tớ biết rồi. Buông tớ ra, mau phụ tớ làm bữa sáng cho mọi người nào

Thanh Tuấn buông tay, y vui vẻ ngân nga vài câu hát vu vơ khiến Trung Đan vui vẻ mỉm cười. Hoàng Sơn đứng khoanh tay dựa người vào cánh cửa ở bếp nhìn vào, mỗi khi thấy Trung Đan cười gã cũng vui lây

Trong cả bữa sáng, Trung Đan và Thanh Tuấn trò chuyện với nhau sau bao lâu không gặp, gã và Đức Thiện thì chăm chú nhìn người mình yêu mà quên cả bữa sáng. Còn gì hạnh phúc bằng việc vừa ăn vừa ngắm tình yêu đời mình nhỉ?!

- À, lát ăn xong tớ đưa cậu đi mua ít đồ. Phải chăm chút cho bản thân để khi gặp tụi nó mình còn dằn mặt

Thanh Tuấn hí hửng nói suy nghĩ của mình với Trung Đan, anh chỉ cười rồi ậm ừ cho qua. Anh chăm chăm nhìn vào chiếc nĩa của mình mà lơ đãng xung quanh. Có lẽ anh nên đối mặt với sự thật, thử vượt qua giới hạn của mình, thử tìm hạnh phúc mới, thử gạch tên hắn ra khỏi trái tim anh. Và anh chắc chắn phải thành công

Tiếng chuông cửa đánh thức suy nghĩ của Trung Đan, Thanh Tuấn xung phong ra mở cửa. Y nhận được một phong bì to và lén mở ra xem, ngần ngại không dám đưa cho Trung Đan xem

- Hay...hay là mai tớ đưa cậu xem nhé? Bây giờ chúng ta ăn xong rồi đi dạ-- Này...

Thanh Tuấn sợ hãi khi anh giật lấy phong bì từ tay mình, xé từ phong bì và lôi ra một tờ giấy đề rõ ba chữ "Đơn ly hôn". Tim Trung Đan hẫng đi một nhịp, gương mặt hiện rõ nét buồn bã nhưng ngước mặt lên nhìn mọi người, anh gượng cười

- Cứ để đây một lát tớ ký sau. Mọi người cứ ăn tiếp đi, một lát có ai muốn đi siêu thị cùng tớ không nào?

Cả ba người kia đều thở phào nhẹ nhõm, Thanh Tuấn sợ Trung Đan mới lấy được niềm vui và sự tích cực mà lại nhìn thấy tờ giấy này thì không biết anh sẽ nhưng thế nào nữa. Thấy anh vẫn vui vẻ như vậy Thanh Tuấn liền nhí nhảnh

- Một lát tớ với cậu đi, cứ kệ hai người kia đi

- Ơ kìa Thanh Tuấn, anh không thương em nữa à? Sao lại bỏ em với gã ta ở đây chứ

Đức Thiện im lặng nãy giờ liền lên tiếng với chất giọng uất ức, cả ba người đều bật cười lớn

•••

Hôm nay là ngày đám cưới của Hoàng Khoa và Thiên Minh, sau ba tháng nữa hắn và cậu sẽ đi đăng ký kết hôn lý do vì hắn vừa mới ký giấy ly hôn

Và đương nhiên, Đức Thiện là bạn, đồng nghiệp và anh em của Hoàng Khoa nên cũng sẽ có thiệp mời. Ban đầu, Thanh Tuấn tức điên lên vì hắn dám đưa cả thiệp cho anh và Đức Thiện nhưng sao khi suy nghĩ lại thì y thấy cũng có lợi

Đến hôm đám cưới, Thanh Tuấn và Trung Đan sẽ ăn mặc thật đẹp, nhất định phải đẹp hơn cả cô dâu và chú rể. Và y phải cho hắn biết, sau khi không còn hắn thì Trung Đan vẫn sống tốt, vẫn xinh đẹp và hạnh phúc hơn cả lúc ở bên hắn

Rồi Phạm Hoàng Khoa sẽ phải hối hận khi đã đối xử và đánh mất Lê Nguyễn Trung Đan!

Hôm nay Trung Đan định mặc một chiếc hoodie hồng cùng với chiếc quần bò nâu nhưng Thanh Tuấn cứ nằng nặc bắt anh mặc vest đen, áo sơ mi trắng. Anh không muốn đụng hàng với cô dâu chú rể đâu!

- Tuấn nói như vậy thì em cứ mặc thử xem như nào đã

Hoàng Sơn lên tiếng, gã cũng muốn thấy người gã yêu khi mặc vest sẽ như thế nào. Cuối cùng, Trung Đan cũng đành đồng ý thử bộ vest mà gã và y đề nghị

_____

Tuii nhắc các bạn trước là nên vác nồi cơm điện đội lên đầu đi nhé

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store