JungKook | "Sau cơn mưa, Anh quay về"
Chương 1 : Ác mộng và Định Mệnh
mặn của sóng và chút ấm của nắng chiều. Một chiếc xe gia đình băng băng trên con đường ven biển, bên trong là tiếng cười giòn tan.
“Appa, đến nơi chưa? Con muốn xuống biển chơi rồi!”
Giọng cậu bé Jungkook vang lên, vừa nhăn mũi vừa cười.
Người mẹ quay lại, vuốt nhẹ mái tóc đen mềm của con trai:
“Chờ chút thôi con. Gió biển thổi vào là con thấy ngay à.”
Cha cậu bật cười:
“Đúng là con trai tôi. Mới nghe đến biển là mắt sáng như đèn pha.”
Jungkook toe toét:
“Con sẽ xây lâu đài cát cao nhất thế giới cho appa và omma xem!”
Mẹ cậu trêu lại:
“Nhớ là đừng bắt ba con phải làm phụ hồ đó nha.”
Cả ba đều bật cười. Hạnh phúc, ấm áp, bình yên đến mức ai nhìn vào cũng muốn ghen tị.
Nhưng… hạnh phúc đôi khi quá mong manh.
Chỉ một khúc cua bất ngờ, chiếc xe từ làn ngược chiều lao đến. Người cha vội đánh lái, tiếng thắng xe xoẹt dài, tiếng mẹ hét lên:
“Kook-ah! Ôm chặt mẹ!”
Rồi… rầm!
Mọi thứ tối sầm.
---
Khi Jungkook mở mắt ra, thứ đầu tiên anh cảm nhận được là… đau. Đầu anh nh puls như bị ai dùng búa nện. Tầm nhìn mờ nhòe, hơi thở đứt quãng.
Anh bật dậy, nhìn quanh – không còn chiếc xe gia đình, không còn tiếng cười của omma, không còn hơi ấm của appa. Chỉ có căn phòng trắng toát, mùi thuốc sát trùng và sự trống rỗng đến nghẹt thở.
Nhưng Jungkook không khóc.
Không la hét.
Không hoảng loạn.
Anh chỉ vuốt mặt, bước vào phòng vệ sinh, xả nước lạnh thật lâu lên gương mặt còn non trẻ của mình. Tỉnh táo. Lạnh lùng. Giống như tất cả đã thành một giấc mơ mà anh không thể chạm vào nữa.
Jungkook không trở về thành phố. Anh đi thẳng đến một bãi biển nhỏ — nơi mà ký ức cuối cùng của anh với gia đình dang dở.
---
Biển chiều hôm ấy đẹp đến lạ.
Nắng nhẹ, gió mát, sóng vỗ đều như ru lòng người.
Jungkook đứng trên bãi cát, cảm giác như trái tim mình đang trôi ra xa giữa đại dương. Không còn gia đình, không còn kỳ nghỉ, không còn tiếng cười ấm áp. Chỉ còn im lặng và những khoảng trống anh không thể lấp đầy.
“Chỉ hôm nay thôi…”
Anh tự nhủ.
“Chỉ hôm nay… anh muốn bỏ lại hết.”
Không công việc, không lo nghĩ, không ký ức đau lòng. Chỉ mình anh và biển.
Jungkook đi dọc bờ cát, để gió cuốn hơi muối vào từng sợi tóc – cho đến khi một vật thể nhỏ xíu lao thẳng vào chân anh.
Bịch!
Một cậu bé tầm 5 – 6 tuổi lăn quay ra cát, mắt mở to rồi… khóc òa.
“Hu… hu… chị Ami!!! Em đau!!”
Jungkook khựng lại, vội cúi xuống:
“Hey, hey… không sao đâu. Em ngã vào cát mà, không đau lắm đâu. Để anh xem nào—”
Nhưng chưa kịp xem, một cô gái hớt hải chạy đến.
“A-anh ơi cho em xin lỗi! Thằng bé chạy nhanh quá, em gọi không kịp!”
Cô cúi xuống đỡ cậu bé, vừa phủ cát trên mặt vừa dỗ:
“Yuta à, đừng khóc nữa. Em đụng trúng người ta rồi, phải xin lỗi chứ.”
Cậu bé mếu máo nhìn Jungkook:
“Em… xin lỗi anh…”
Jungkook bật cười nhẹ — nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày dài mệt mỏi.
“Không sao đâu. Em ngã chắc còn đau hơn anh bị đụng đó.”
Cô gái tên Ami vội cúi đầu:
“Thật sự xin lỗi anh… em giữ nó không kỹ…”
“Không sao thật mà.” – Jungkook lắc đầu, ánh mắt nhẹ nhàng hiếm thấy. “Hai chị em đi chơi vui nha.”
Yuta vẫn bám lấy áo Ami, còn Ami thì ngơ ngác nhìn theo bóng Jungkook quay lưng bước đi — dáng người cô độc nhưng đẹp đến lạ kỳ trên nền biển chiều.
Và cô không biết rằng…
Khoảnh khắc ấy…
Định mệnh đã nhẹ nhàng chạm vào cả hai.
Từ một cú ngã nhỏ của cậu bé Yuta — mọi thứ bắt đầu.
plssss hãy bình chọn cho mình với 😭😭😭😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store