ZingTruyen.Store

Jungkook | Em chưa từng chọn Anh

fic 14

anh_thh

Thông báo được dán ngay bảng tin tầng một.

Chữ in đen, rõ ràng, lạnh lùng.

“Kim Ami – đình chỉ học tập vô thời hạn vì hành vi hành hung học sinh khác, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự nhà trường.”

Ami đứng trước bảng tin rất lâu.

Không khóc.
Không run.

Chỉ là… tai cô ù đi, như thể mọi âm thanh xung quanh đều bị rút cạn.

“Là cô ta đó hả?”

“Nghe nói đánh Seo Yura.”

“Ghê thật, nhìn hiền mà.”

“Bị đuổi là đúng.”

Những giọng nói vụn vặt rơi vào tai cô, nhưng không còn sức để phản ứng.

Hành hung?

Ami cười khẽ.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh mình bị kéo vào nhà kho, bị đạp xuống nền xi măng lạnh, tay ôm đầu, không phản kháng

---

Văn phòng kỷ luật.

Ami ngồi đối diện ban giám hiệu, hai tay đặt trên đùi, lưng thẳng.

“Em có thừa nhận hành vi của mình không?”
Giọng thầy hiệu phó vang lên.

Ami ngẩng đầu.

“Em có đâm bạn ấy.”

“Vì sao?”

“Vì… em không còn đường lui.”

Căn phòng im lặng.

“Nhà trường không thể chấp nhận bạo lực dưới bất kỳ hình thức nào.”
“Em nên hiểu rõ điều đó.”

Ami gật đầu.

“Vâng.”

Không biện minh.
Không cầu xin.

Cô biết.

Lúc nào cũng vậy.

Người yếu luôn là người phải rời đi trước.

---

Cổng trường hôm đó rất đông.

Ami xách balo, bước ra giữa những ánh nhìn tò mò.

Có người tránh ánh mắt cô.
Có người nhìn thẳng, không giấu sự khinh miệt.

Jeon Jungkook đứng ở bậc thềm đối diện.

Anh đã nghe tin.

Rất nhanh.

Một nữ sinh bị đuổi học vì đánh Seo Yura — cái tên đủ để mọi chuyện trở nên nghiêm trọng.

Anh nhìn Ami.

Cô bước đi rất chậm.

Vai gầy, lưng thẳng, nhưng ánh mắt trống rỗng đến lạ.

Không giống kẻ vừa thắng trong một cuộc trả thù.

Giống người vừa bị rút cạn tất cả.

Ami đi ngang qua anh.

Không nhìn lên.

Không nhận ra sự hiện diện của anh.

Và Jungkook…
cũng không gọi cô lại.

---

Căn phòng trọ tối.

Ami đặt balo xuống sàn.

Cô ngồi xuống giường.

Rồi nằm thẳng ra.

Trần nhà loang lổ hiện ra trước mắt.

Một lúc rất lâu.

Rồi tiếng cười bật ra.

Nhẹ.
Khô khốc.

“Học bổng… hết rồi.”
“Việc làm thêm… chắc cũng không giữ được.”

Cô đưa tay che mặt.

“Cuối cùng… vẫn là mình sai.”

Sai vì phản kháng.
Sai vì không chịu đựng thêm.

Sai vì nghĩ rằng… mình có quyền sống khác đi.

Nước mắt rơi ra.

Không thành tiếng.

Cơ thể cô co lại.

Hơi thở gấp gáp.

Ký ức cũ tràn về như sóng vỡ bờ — tiếng la hét, mùi rượu, ánh dao lạnh, máu trên sàn.

“Mình không thoát được…”
“Ở đâu cũng vậy…”

Ami ngồi bật dậy.

Hai tay ôm chặt đầu.

“Đừng nữa…”
“Làm ơn…”

Nhưng không ai trả lời.

---

Tối hôm đó, Jungkook về nhà rất muộn.

Bữa tối nguội lạnh.

Ba mẹ anh ngồi đối diện.

“Con biết chuyện ở trường rồi chứ?”
Mẹ anh hỏi.

“Biết.”

“Yura bị thương, nhà trường làm căng.”

“Ừ.”

Ba anh đặt đũa xuống.

“Những chuyện thế này, con nên tránh xa.”

Jungkook không đáp.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh Ami bước ra khỏi cổng trường.

Không oán.
Không giận.

Chỉ là… bị bỏ lại.

“Con biết rồi.”
Anh nói.

---

Trong căn phòng trọ nhỏ, Ami ngồi co ro dưới sàn.

Điện thoại nằm cạnh bên.

Màn hình sáng lên.

Tin nhắn từ chủ quán cà phê:

> “Em nghỉ học rồi đúng không? Quán không tiện giữ lại, mong em thông cảm.”

Ami nhìn rất lâu.

Rồi tắt màn hình.

Cô tựa trán vào đầu gối.

“Vậy là… hết thật rồi.”

Ngoài kia, thành phố vẫn sáng đèn.

Còn Ami —
lần đầu tiên trong đời,
không còn nơi nào để quay về.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store