ZingTruyen.Store

| JUNGKOOK | Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu {Chuyển ver}

Chap 35

ququin_

Chap 35
______________________

Chỉ còn chừng hơn mười phút nữa là bắt đầu vào làm thủ tục lên máy bay. JungAh và JungKook đang ngồi chờ. Thời gian này tâm trạng anh có vẻ bất ổn, nếu không đờ người ra nhìn điện thoại thì sẽ vùi đầu vào công việc . JungAh biết rõ là vì quan hệ giữa anh và YoungMin nảy sinh vấn đề.

Nói cô không cảm thấy may mắn thì nhất định là giả. Trong lòng cô thầm nghĩ, đây chính là thời cơ cho mình.

JungAh chăm chú quan sát sắc mặt của JungKook, bất giác nhoẻn cười, cuối cùng cô cũng có cơ hội được ở với anh. Chợt tiếng chuông di động vang lên, JungAhcó dự cảm không lành.

Giọng nói không chút khách khí của YoungMin vang lên trong điện thoại:

"JungAh, đưa di động cho JungKook, tôi có chuyện cần nói với anh ấy".

JungAh muốn phản bác, dựa vào cái gì mà cô phải nghe lời YoungMin? Cô hoàn toàn có thể tắt máy ngay lập tức, thế nhưng, dù cô có hèn mọn dành tình cảm cho Jungkook thì nội tâm cô cũng vẫn đầy kiêu ngạo. Người kiêu ngạo chẳng đáng phải dùng tới thủ đoạn ti tiện ấy.

JungAh nhìn sang bên cạnh.

Cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, JungKook quay lại:

"Sao thế?".

Cô đưa di động cho anh:

"Điện thoại của cậu".

JungKook hoài nghi nhận lấy. Nghe thấy giọng YoungMin, anh vừa giật mình vừa tức giận. JungAh ngồi bên cạnh yên lặng quan sát JungKook. Anh đối với người khác luôn dùng thái độ xa cách, không bao giờ biểu hiện như lúc này. Nghĩ vậy, trong lòng cô lại dâng lên sự chua xót, cô ghen tỵ với người có thể khiến anh tức giận như thế.

Câu đầu tiên mà YoungMin nói với anh chính là:

"Jeon JungKook, anh dám đi, em sẽ chết cho anh xem!".

JungKookphẫn nộ đến mức muốn quăng điện thoại đi:

"Em thôi ấu trĩ đi được không?".

"Càng hay phải không, em chết đi sẽ có thể giúp hai người được ở bên nhau."

Nói xong, cô dập máy.

Bàn tay cầm điện thoại của JungKook nổi gân xanh. Nhìn sắc mặt anh hiện giờ, tốt nhất đừng ai dây vào.

JungAh thở dài, dự cảm của cô quả nhiên là linh nghiệm.

"Đến giờ rồi, mình đi...".

JungKook đưa điện thoại cho JungAh:

"Cậu gọi cho giám đốc bảo tớ có việc gấp, không thể đi công tác được, xin lỗi...".

Nói xong, anh lập tức đứng dậy rời khỏi sân bay.

JungAh nắm lấy di động còn vương hơi ấm của anh, khóe môi mấp máy. Cô vốn muốn nói với anh, YoungMin chỉ đang dùng thủ đoạn lừa anh quay về, cách đó phụ nữ ai cũng biết. Nhưng cô không nói, anh cũng chẳng nghe lời cô, thủ đoạn bỉ ổi như vậy mà anh cũng bị mắc lừa.

JungKook vừa xuống taxi liền chạy lên căn hộ, tốc độ nhanh đến mức hoàn toàn có thể tham gia vào cuộc thi chạy nước rút 800 mét ở đại học. Anh thậm chí còn không muốn mở cửa, trực tiếp dùng chân đạp mạnh lên cánh cửa không được, sau đó mới tìm chìa khóa. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy cách thức dùng khóa kiểu cũ này thật phiền phức.

JungKook xông vào trong nhà, tim giật thót khi nhìn thấy dưới sàn vung vãi mảnh vỡ. Anh chạy vào nhà tắm, không biết giẫm phải cái gì, bàn chân đột nhiên đau buốt nhưng anh cũng không bận tâm.

Nhà tắm không có người, anh lại đạp tung cửa phòng ngủ ra.

YoungMin nằm trên giường, nằm rất yên tĩnh, chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ chảy trên mặt. Cô không suy nghĩ tới việc liệu anh có về anh không, vừa trông thấy anh, cô nhoẻn cười. Nụ cười giữa màn nước mắt khiến khuôn mặt cô trở nên méo mó kỳ lạ.

JungKook vốn đã sợ hãi đến mức tim đập chân run, bây giờ trông thấy cô bình thường như vậy, chợt cảm thấy sự lo lắng của mình đúng là trò hề. Anh phẫn nộ:

"Em cảm thấy chơi đùa kiểu này vui lắm đúng không?".

"Em..."

Giọng nói của anh khiến cô hoảng sợ.

"Thấy anh bỏ công việc vì em, em cảm thấy mình rất lợi hại phải không? Biến anh trở thành thằng ngu, em vui lắm phải không?"

YoungMin cắn môi:

"Chẳng lẽ anh mong em tự sát? Chết trước mặt anh?".

JungKook tức giận tới cùng cực, anh cười lạnh:

"Em làm cái gì có liên quan tới anh nữa sao? Chúng ta đã chia tay rồi!".

Nói xong, anh lập tức quay đầu bỏ đi.
YoungMin sững người nhìn bóng anh xa dần. Đây là kết quả cô muốn ư? Bắt anh quay về, để rồi anh nhục mạ cô một trận ư? Không phải... Cô không muốn... Vì sao lại trở thành như vậy ?

Cô chỉ còn biết khóc, bây giờ, thật sự sẽ không còn ai đến an ủi cô nữa rồi.

JungKook chủ động xin được đi Daegu khảo sát. Dù HoSeok đã cảnh cáo anh điều kiện ở đó rất kém, nhiều trang thiết bị còn chưa đổi mới, nhưng JungKook rất kiên quyết. HoSeok khuyên không được cũng đành chấp thuận, hơn nữa nơi đó không có ai tình nguyện đi, nếu như JungKook đi thì lại càng ghi điểm trong mắt mọi người, một tháng sau trở về anh có thể công khai đề bạt JungKook mà không bị người khác dị nghị.

Tin tức JungKook sẽ đi Daegu hôm sau đã truyền khắp công ty. Hai người chịu chấn động mạnh nhất là JungAh và SeWon.

Trước khi đi, JungKook đã tìm JungAh nói chuyện. Cuộc nói chuyện ấy đã triệt để giết chết hy vọng của JungAh. Cô còn muốn HoSeok điều cô đi cùng Jungkook, nếu như anh ta không đồng ý, cô dọa sẽ thôi việc ở QV.

Về phần SeWon, chuyện đầu tiên cô làm là đi tìm anh họ. Cô ngồi trước bàn làm việc của HoSeok:

"Anh, em phải đi Daegu!".

Cô không nói là "muốn", mà là "phải".

HoSeok cười, không phải cười nhạo cô em gái của mình, mà là cười vì sức hấp dẫn của JungKook có thể khiến cho đám con gái phải thần điên bát đảo như vậy.

"Anh nói cho em biết, đây không phải là chuyện em mang ra đùa giỡn."

SeWonlập tức cắt ngang:

"Anh nghe em nói hết đã. Trong mắt mọi người, em là một cô tiểu thư nông nổi vô trách nhiệm. Thật sự em cũng rất muốn biết, rốt cuộc tình cảm em dành cho JungKook liệu có phải chỉ là nhất thời hứng thú hay không. Em đã suy nghĩ ba ngày nay, cuối cùng cũng rõ ràng, em rất nghiêm túc. Không phải vì không có được anh ấy mà em không cam tâm, đây chỉ là tâm tư của một cô gái muốn có được trái tim người đàn ông mình thích mà thôi. Em nghĩ kỹ rồi, em phải đi Daegu, em muốn nỗ lực một lần. Anh, em đến chỉ để nói với anh một tiếng thôi".

Nói cách khác, dù HoSeok không đồng ý, cô cũng sẽ tự mình đi.

HoSeok lắc đầu bắt đắc dĩ:

"Tùy em, đừng khóc lóc quay về là được".

SeWon bừng bừng khí thế. Lần đầu tiên trong đời cô vì một người đàn ông mà đi đến một nơi xa xôi như vậy, nhưng cô rất vui, niềm vui không giống mỗi lần mua được một món đồ hàng hiệu, mà là niềm hưng phấn không thể kiềm chế.

SeWon tới Daegu sau JungKook ba ngày. JungKoook đã kịp thích ứng với nơi này, thấy SeWon đến, anh cũng không có thái độ gì đặc biệt, nhưng dù sao cũng là đàn ông nên anh phải giúp đỡ cô nhiều thứ.

SeWon hoàn toàn không áp dụng tấn công triệt để như lúc đầu nữa. Cô đã nhận ra trước đây cô hành động thật sai lầm, lúc ấy anh còn chưa dứt khoát hẳn với bạn gái, cũng chưa nhận ra ưu điểm của cô. Bây giờ anh đã chia tay bạn gái rồi, nói cách khác anh đã độc thân, cô hoàn toàn có tư cách theo đuổi anh, anh cũng có thể thoải mái chấp nhận cô. Nhất định cô sẽ để anh thấy được điểm tốt của cô.

Ở đây dù rất vất vả nhưng SeWon không một câu than vãn, mọi chuyện đều đích thân làm, không sợ mệt, không sợ khổ. Những việc làm của SeWon hoàn toàn lọt vào trong mắt của JungKook, nếu nói không có cảm giác gì thì rõ ràng là nói dối. Một cô tiểu thư sẵn sàng tới đây chịu cực nhọc, hằng ngày không thể trang điểm, không thể mặc quần áo đẹp nhưng SeWon rất kiên trì.

Gặp phải những chuyện không hiểu, SeWon đều hỏi JungKook. Cô che giấu tâm tư của mình, dần dần phát hiện ra hiệu quả cao hơn cô tưởng tượng, bởi vì mới qua mấy ngày, thái độ của JungKook với cô đã không còn cách xa như ở công ty nữa. Cô hỏi gì anh cũng nhiệt tình giải đáp, hơn nữa còn rất kỹ càng, dường như sợ cô chưa hiểu. Thỉnh thoảng anh sẽ chủ động hỏi cô có cần giúp gì hay không, nếu như công việc của cô không thể hoàn thành đúng hạn, anh sẽ giúp đỡ.

Tình hình phát triển theo chiều hướng rất tốt.

________End   Chap  35 __________

#quinn

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store