ZingTruyen.Store

Junemewnich Hoan Hi Oan Gia

Cuộc sống của June hết thảy đều xung quanh bản thân, từ nhỏ đến lớn đều độc lập. Lúc yêu đương cũng chưa từng dành toàn bộ thời gian của mình cho người khác, luôn giữ vững trận địa, không chịu trở thành tù bình của tình ái, chỉ sợ vì tình yêu mà đánh mất chính mình.

Nhưng hiện tại trong đầu cô chỉ có mỗi Mewnich, trở về nhà cũng muốn nhanh chóng trở lại gặp nàng.

Sau khi về đến nhà tắm rửa thay quần áo, tính toán thời gian ra khỏi cửa.

“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” June vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Mewnich.

Cơ thể Mewnich không thoải mái nên làm gì cũng không có hứng thú, liền ngồi trên giường cùng Lookzo đọc sách, lúc Lookzo học tiếng Anh nàng ngồi sửa cách đọc từng âm từng từ lại cho bé.

Giọng của June từ di động truyền đến, một lúc sau Mewnich đột nhiên phát hiện mình có chút nhớ nhung sự quan tâm chăm sóc đó.

“Tốt hơn nhiều rồi.” Mewnich tựa vào đầu giường, tay trái cầm sách tiếng Anh, Lookzo cũng ngẩng đầu nhìn nàng. Mewnich xoa đầu Lookzo, giờ khắc này sự yên lặng làm cho nàng cảm thấy đau lòng.

Bao lâu nay chỉ có một mình nàng chống đỡ, đau đớn hay vui vẻ cũng đều là một người, cũng đã quên mất cái cảm giác được người khác quan tâm.

“Mewnich, cô còn đó không?” June tưởng rằng Mewnich đã đem điện thoại để sang một bên, không xác định hỏi một câu.

“Còn. Cô có chuyện gì sao?”

“Tôi lập tức tới ngay, hiện tại đang ở ngã tư, có lẽ mười phút nữa sẽ đến nhà em.”

“Tôi đã nói không cần phiền cô.”

“Tôi cũng đã nói mình không cảm thấy phiền, nếu có người khác tới chăm sóc em, tôi có thể không quản, nhưng tình huống này căn bản là không có ai.”

June từng nghe được một câu, tình yêu chính là đối xử với người mình yêu giống như trẻ con, lo lắng người ấy sẽ cảm lạnh, lo lắng người ấy sẽ quên ăn cơm đúng giờ, lo lắng người ấy khi không có mình bên cạnh sẽ gặp chuyện không may. Tình yêu chính là đem bản thân mình biến thành kẻ mạnh không có gì làm không được, giống như không phải sống vì chính mình mà là vì người ấy.

Thật khó để nói lên lời từ chối. Mewnich bởi vì do dự mà im lặng.

June nhỏ giọng khẩn cầu “Cho tôi một cơ hội được không?” Cho cô một con đường đi đến trái tim nàng, cô sẽ không chùn bước mà chạy ào vào. Dù muốn cô trèo qua núi cao hay vượt qua biển rộng, cô đều đã sẵn sàng ở vạch xuất phát.

Cô đã không còn là một cô gái trẻ tuổi ngây thơ, tình yêu của cô lý trí mà bình tĩnh, không có cuồng nhiệt cùng ảo tưởng, hết thảy đều là suy nghĩ tường tận đến kết quả.

“Ừm.” Mewnich nghĩ có lẽ chính mình bị bệnh đến yếu ớt mất rồi, cho nên không biết từ chối những lời này như thế nào.

June vui mừng đến nổi suýt nhảy cẩn lên.

“Dì June muốn đến đây ạ?” Lookzo hỏi nàng.

“Ừ.” Mewnich nói

Ánh mắt của Lookzo làm cho Mewnich nhất thời sinh lòng lo lắng, nếu có một ngày, quan hệ của nàng cùng June tiến thêm một bước, Lookzo có thể bài xích sự tồn tại của June hay không?

Có lẽ ngày đó sẽ không tới, nhưng..Mewnich phát hiện mình càng ngày càng không quản được lòng mình, June từng bước ép sát, nàng từng bước thoái lui, không biết khi nào sẽ buông vũ khí đầu hàng.

June ấn lên chuông cửa, hồi hộp chờ đợi cánh cửa trước mắt mở ra. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cánh cửa trước mắt vẫn bất động. Cho dù chỉ mới phút chốc, cô lại cảm thấy dài như vô tận.

Cửa hé ra một khe hở, tiếng Lookzo truyền tới.

“Dì June, lại tới nữa.”

“Dì mua bánh ga tô cho con, muốn ăn không? Xíu nữa còn có thêm nước trái cây.”

“Lookzo, mời dì vào nhà đi con.”

June đầu tiên sờ qua trán Mewnich, nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống nhiều, chỉ nóng hơn so với bình thường một chút.

Mewnich đẩy tay cô ra “Cô chạy tới chạy lui vậy không thấy mệt sao?”

“Không mệt.” June cười thật rạng rỡ, chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như lúc này.

Dỗ hai mẹ con ăn no xong, June càng không ngừng tìm cớ kéo dài thời gian, tính toán có thể ở nhà Mewnich qua đêm, nhưng nàng rất kiên định không chịu để cho cô được như ý nguyện.

June chậm rãi bước đi thong thả tới cửa “Buổi tối có chuyện gì nhớ gọi cho tôi ngay.” Cô cẩn thận mỗi bước đi, chỉ cần nàng gọi cô lưu lại, cô nhất định sẽ cởi hết quần áo nằm trên giường hoan nghênh nàng đến chà đạp.

Mewnich nắm tay Lookzo tiễn June rời đi, ba người ở trước cửa dây dưa một lúc, giống như diễn cảnh tiễn người đi xa.

“Có chuyện khác cũng có thể tìm tôi.” June trong lòng lẩm nhẩm “Giữ tôi lại đi mà.”

Mewnich nói “Đúng rồi, còn quên chuyện này.”

June kích động không thôi, đã thấy nàng ngồi xổm xuống nói với Lookzo “Lookzo, trước khi dì đi phải nói cảm ơn dì.”

Lookzo vẫy tay “Cảm ơn dì.”

“Nói tạm biệt dì.”

“Tạm biệt dì.” Lookzo nghe lời mẹ

June nản lòng thoái chí, ôm trái tim vụn vỡ đi ra cửa, vừa đến cửa, cô quyết định làm liều, cầm tay Mewnich kéo vào lòng, Mewnich đang tiến về phía trước trở tay không kịp, June một tay nắm lấy eo của nàng, chuẩn xác hôn lên môi, hô hấp của hai người hòa lẫn vào nhau, lông mi Mewnich khẽ rung động, giống như bươm bướm bị kinh hãi mà bay lên.

Đôi mắt gần trong gang tấc mang theo ý cười khi thực hiện được mục đích, còn có chân thành và thâm tình, Mewnich cùng cô dựa vào gần như vậy có thể nhìn thật rõ.

Tay June càng thêm dùng sức, làm cho Mewnich càng thêm gần sát nàng, hai người da thịt gắn bó, nhiệt độ cách quần áo cũng tăng lên, Mewnich chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ cái hôn cực nóng bỏng mà ôn nhu.

Sau một hồi, hai người thở gấp tách ra, June cảm thấy mỹ mãn chào tạm biệt hai mẹ con.

Còn Mewnich lại phải đối mặt với đôi mắt trong suốt của Lookzo, á khẩu không biết trả lời vì sao nàng lại cùng với June hôn môi.

“Vì sao lại hôn ạ?” Lookzo quả nhiên hỏi.

Mewnich thầm bực bội, ở trong lòng thở dài, June hại chết nàng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store