Junemewnich Hoan Hi Oan Gia
June là một người vô cùng nhiệt tình giống như lửa, yêu cô không phải chuyện dễ dàng, bị cô yêu cũng không phải chuyện đau khổ gì, chỉ là Mewnich cảm thấy được cô nên khiêm tốn kín đáo một chút, ít nhất, nàng cũng cần thời gian để từ từ thích nghi.Hai người yêu nhau không phải là do trời sinh ra tự nhiên hòa hợp lại thành một vòng tròn, mà là do sau đó cùng trải qua nhiều gian nan trở ngại mới từ từ gắn kết thành một cái vòng tròn.Suy nghĩ trong đầu của Mewnich dần trở nên mơ hồ, chậm rãi nhắm mắt lại, tập trung vào chuyện trước mắt.Chiều thứ bảy là thời gian nghỉ ngơi của công ty, dựa theo lệ thường công ty sẽ tìm một nơi thoải mái nhàn nhã cùng nhau đi chơi, tất cả người trong ban giám đốc điều hành của công ty cùng nhau thảo luận các chủ đề, trong bầu không khí hài hòa, thuận tiện đề xuất kế hoạch công tác cho chu kỳ tới. Địa điểm do Mewnich phụ trách, ăn uống do June đảm nhiệm.Mewnich chọn một quán bar làm địa điểm tụ họp lần này. Một số nữ giám đốc ngồi túm lại với nhau, tạo thành một cái vòng nhỏ, các vị giám đốc này ở công ty đều xụ mặt rất là ra dáng mẹ kế, đến nơi này mặc quần áo thông thường thì cũng là những người phụ nữ thành thị bình thường, mỗi khi họp các cô đều phải kiềm chế lẫn nhau, có đôi khi khó tránh khỏi va chạm, nhưng bên ngoài thì họ là bạn bè thân thiết của nhau.Mewnich luôn được đám đông hoan nghênh, đối với năng lực công tác của nàng không ai có thể sánh kịp, có thể có được một người thân thiện ôn hòa giống như ánh bình minh làm bạn đúng là một chuyện may mắn ở đời, huống chi Mewnich đối với người khác chân thành, người khác tự nhiên cũng sẽ chân thành đáp lại nàng.Cái vòng nhỏ hẹp cười nói ồn ào cũng bắt đầu lan sang bên cạnh, June nói thật có lỗi với vài vị giám đốc nam của công ty, sau đó gọi rượu và một mâm đựng trái cây gia nhập vào vòng tròn “lady”.“Đang nói chuyện gì, nói cho tôi nghe một chút coi.”June chọn vị trí cạnh Mewnich ngồi xuống, vốn vị trí đó không lớn, June lại dám tiến vào nên Mewnich đành phải xê dịch một tí, để cho cô ngồi xuống, June ngồi xuống gần sát một chỗ với Mewnich, cả người Mewnich không được tự nhiên, cảm thấy như tất cả mọi người đang nhìn hai người bọn họ vậy.June cố tình làm ra vẻ không thèm quan tâm, rót rượu và gắp trái cây cho nàng.“Chúng tôi đánh cược giám đốc Mewnich nhất định đang tìm đối tượng.” Giám đốc phòng tài chính lớn tiếng nói, thu hút toàn bộ sự chú ý của đồng nghiệp nam ở bên cạnh lại đây.“Giám đốc Mewnich, thật hay giả vậy? Cô đừng giấu chúng tôi, chúng tôi có quyền được biết sự thật.”“Đầu tiên là giám đốc Mewnich càng ngày càng đẹp ra, đây là bằng chứng có lợi nhất.”“Chị hai à, cô đừng mang tôi ra nói đùa có được không?” Mewnich bất đắc dĩ nói. Cái này càng làm sự chú ý của mọi người dồn tới đây.“Chúng tôi có quyền nói sự thật. Tiếp theo, tôi nêu ví dụ, số lần Mewnich quản lý cười nhiều hơn.”June cảm thấy trò chơi này thật thú vị, tất cả mọi người đều đoán, nhưng ở đây chỉ có đương sự mới biết được đáp án, một là Mewnich, người còn lại chính là đối tượng của nàng.Cái loại cảm giác hãnh diện căn tràn trong ngực, thế nhưng đồng thời cũng là một loại tra tấn, June rất muốn nói cho mọi người biết cô và giám đốc Mewnich thật sự đang yêu nhau, đối tượng của cô ấy chính là tôi, chính là tôi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store