ZingTruyen.Store

JUJUTSU KAISEN X OC: BÁNH BÔNG LAN VÀ CƠM NẮM

Chương 9: Khúc Biến Tấu Đắng Lòng Trong Màn Sương

KiyoshiSui001

Thời gian: Đầu tháng 4 năm 2019. (Một tuần sau khi Toge trở về).
Địa điểm: Khu phố mua sắm nhỏ gần căn hộ của Kiyoe.

​Cuộc sống của Kiyoe đã ổn định một cách đáng ngạc nhiên trong tuần vừa qua. Cô đi làm, ngủ đủ giấc, và dành buổi tối để nhắn tin hoặc trò chuyện yên tĩnh với Toge (luôn có sẵn món cơm nắm cá hồi và thuốc xịt họng cho anh).

​Tình cảm giữa họ không cần phải nói thành lời hoa mỹ. Nó được thể hiện qua hành động: Toge gửi ảnh những con vật ngốc nghếch ở trường (Panda); Kiyoe mua thêm quần áo mùa xuân cho Toge (những chiếc áo len cao cổ có khóa kéo mượt mà hơn).

​Chiều nay, Kiyoe đang trên đường từ siêu thị về nhà. Trời Tokyo hôm nay có một lớp sương mù mỏng manh, khiến ánh nắng vàng vọt trở nên mờ ảo.

​Khi Kiyoe rẽ vào con hẻm gần nhà, một cảm giác ớn lạnh không tên chạy dọc sống lưng. Không phải là cái lạnh của mùa xuân, mà là sự trống rỗng, vô định mà cô quen thuộc – chú lực.

​Khu phố trở nên vắng vẻ đến lạ. Tiếng xe cộ biến mất, chỉ còn lại tiếng bước chân cô và tiếng vo ve khó chịu trong không khí.

​Màn. Kiyoe nhận ra ngay. Cô đã nghe Gojo và Toge nói về kết giới này. Nó không ngăn cản người thường, nhưng nó ngăn cản Chú thuật sư cấp cao phát hiện ra sự tồn tại của Nguyền hồn bên trong.
​Kiyoe đứng sững lại. Cô không còn sợ hãi tột độ như trước đây, thay vào đó là sự cảnh giác lạnh lùng.
​"Toge..." cô lẩm bẩm, vội vàng lấy điện thoại.

​Đúng lúc đó, âm thanh vo ve khó chịu trong không khí đột ngột chuyển thành tiếng cười khúc khích nhỏ nhẹ, giống như tiếng chuông gió bị đứt dây.

​Từ góc hẻm tối tăm, một sinh vật lờ mờ hiện ra. Đó là một Nguyền hồn Cấp Đặc biệt, có hình dạng như một đám sương mù dày đặc màu tím than, với một khuôn mặt nhếch mép rách toạc và đôi mắt màu vàng ghê rợn. Khả năng chính của nó là Huyễn Ảnh (Illusion) và Thao túng Tâm lý, nó được gọi là Nguyền hồn Mộng Mị (Yumei no Noroi).

​Nguyền hồn Mộng Mị lượn lờ xung quanh Kiyoe, phát ra một giọng nói như tiếng gió rít qua khe cửa sổ cũ kỹ.

​"A... Ngươi chính là cô gái đó. Cái điểm yếu ngọt ngào, yếu đuối của Chú Ngôn sư?"

​Kiyoe cảm thấy đầu óc choáng váng. Nguyền hồn này... nó biết Toge.

​"Ngươi muốn gì?" Kiyoe cố giữ giọng bình tĩnh, siết chặt túi đồ ăn.

​"Ta không muốn gì cả," Nguyền hồn cười khúc khích. "Ta chỉ muốn chỉ cho ngươi thấy, việc ngươi chọn đồng hành cùng lũ giết chóc đó là sai lầm lớn đến mức nào."

​Đột nhiên, Nguyền hồn Mộng Mị biến mất, thay vào đó là hai bóng người quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt Kiyoe.

​Ba mẹ cô.

​Họ mặc bộ quần áo mà Kiyoe nhớ đã mặc vào ngày định mệnh đó. Khuôn mặt họ tái nhợt, nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự giận dữ lạnh lùng.

​"Kiyoe," Mẹ cô nói, giọng nói sắc nhọn, không còn sự dịu dàng trong giấc mơ. "Con đang làm gì ở đây? Con đang dọn dẹp nhà cửa cho cái tên giết người đó sao?"
​"Tên Chú thuật sư đó không xứng đáng!" Cha cô gầm gừ. "Chúng ta chết vì bọn chúng đến muộn, con quên rồi sao? Con đã hứa hận thù chúng. Con đã hứa sẽ không bao giờ tha thứ!"

​Nỗi đau cũ như một dòng điện chạy qua người Kiyoe. Cô lùi lại một bước, túi đồ ăn rơi xuống đất, văng ra những nắm cơm cá hồi đã làm sẵn cho Toge.

​"Không... không phải," Kiyoe run rẩy. "Ba mẹ đã nói... trong mơ... rằng ba mẹ không trách con. Ba mẹ trách bản thân đã bỏ rơi con."
​"Một giấc mơ ngu ngốc!" Mẹ cô gào lên, bước lại gần Kiyoe. "Con gái! Thức tỉnh đi! Con sống sót chỉ là một sự sỉ nhục. Con nên chết cùng bọn ta! Con nên chết cùng bọn ta, thay vì sống để làm điểm yếu cho kẻ thù!"

​Tâm trí Kiyoe chao đảo. Nước mắt trào ra. Hình ảnh này, giọng nói này quá chân thật. Nó tấn công vào nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của cô: Nỗi sợ bị cha mẹ ruồng bỏ vì đã sống sót.

​Tuy nhiên, bên cạnh nỗi sợ hãi, cô nhìn thấy một chi tiết không đúng. Đôi mắt của "Mẹ" cô, chúng có màu vàng ghê rợn của Nguyền hồn Mộng Mị. Và ngay cả khi họ gào thét, họ cũng không hề chạm vào chiếc cơm nắm đang nằm dưới đất.

​Không phải. Đây không phải là sự thật.

​"Câm miệng!" Kiyoe hét lên.
​Cô nhắm mắt lại, siết chặt tay. Cô nhớ lại ánh mắt của Toge dưới gốc cây Bạch Đằng, sự kiên nhẫn của cậu trong bệnh tật, và lời hứa của cậu: Cậu là người ấm áp nhất tớ từng gặp.

​"Ba mẹ tôi không như vậy!" Kiyoe mở mắt, nhìn thẳng vào hai cái bóng ma đang gào thét. Giọng cô tuy run rẩy, nhưng đã lấy lại được sự sắc bén.

​"Ba mẹ tôi đã nói tha thứ cho tôi! Và ba mẹ tôi sẽ không bao giờ bắt tôi ghét Toge! Toge là người đã dạy tôi cách sống lại!"

​Nguyền hồn Mộng Mị bị bất ngờ trước sự phản kháng của cô gái này. Hình ảnh ba mẹ Kiyoe bị vỡ vụn, để lộ khuôn mặt quái dị.
​"Khá lắm, cô bé," Nguyền hồn rít lên. "Nhưng Chú Ngôn sư của ngươi sẽ không đến kịp đâu! Ta sẽ bẻ gãy cổ họng ngươi ngay bây giờ!"

​Nguyền hồn lao tới, những xúc tu sương mù sắc bén nhắm thẳng vào cổ họng Kiyoe, nơi Toge thường bị đau.

​Kiyoe nhắm mắt lại, hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.

​BÙM!

​Một tiếng động kinh hoàng vang lên. Không phải tiếng xúc tu của Nguyền hồn, mà là tiếng phá vỡ kết giới và một luồng xung kích cực đại.

​Nguyền hồn Mộng Mị bị đánh bật ra xa. Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện, nhanh như một mũi tên.

​"Dừng lại!"

​Tiếng hét quen thuộc, dồn nén của Chú Ngôn sư vang lên. Toge xuất hiện, không kịp mặc đồng phục hoàn chỉnh, chỉ khoác chiếc áo khoác cao cổ và đeo băng đô. Anh đã chạy bộ gần như hết quãng đường từ trường Cao chuyên.
​Thấy Nguyền hồn đang tấn công Kiyoe, Toge đã sử dụng một mệnh lệnh mạnh mẽ, liều lĩnh, không quan tâm đến phản phệ.

​Nguyền hồn Mộng Mị bị đóng đinh tại chỗ. Nó không thể cử động.

​Toge lao đến, quỳ xuống bên cạnh Kiyoe, người vẫn còn đang bàng hoàng ngồi trên mặt đất lạnh lẽo.
​"Kiyoe! Okaka? (Tảo bẹ - Ổn không?)" Toge hỏi, giọng anh đau đớn và tràn đầy lo lắng. Cổ họng anh rát bỏng, nhưng anh phải nói.
​Kiyoe nhìn thấy khuôn mặt Toge, thấy mồ hôi ướt đẫm trên tóc anh và ánh mắt hoảng loạn vì cô. Cô đưa tay run rẩy chạm vào môi anh.

​"Shake... (Cá hồi - Ổn)," Kiyoe thì thầm. "Tớ đã... tớ đã biết đó là giả. Tớ đã trả lời chúng."

​Toge thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơn giận dữ vì Nguyền hồn dám chạm vào cô gái của mình đã lấn át sự mệt mỏi. Anh đứng dậy, quay lưng về phía Kiyoe, chắn hoàn toàn cô lại.

​Nguyền hồn Mộng Mị, biết sắp phải chết, gào thét một lời cuối cùng:

​"Chú Ngôn sư! Ngươi biết mà! Cô ta là điểm yếu! Cứu cô ta đi, rồi ngươi sẽ chết! Ngươi có sẵn sàng hy sinh bản thân vì con người yếu ớt này không?"

​Toge không trả lời. Anh tháo khăn quàng cổ và băng đô xuống, để lộ hoàn toàn ấn chú ở miệng. Anh nhìn Nguyền hồn Mộng Mị bằng đôi mắt lạnh lẽo, vô cảm của một người sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
​Kiyoe nắm lấy vạt áo Toge từ phía sau. Cô không níu kéo, mà là một sự ủng hộ không lời.

​Toge cảm nhận được cái chạm tay của cô. Anh lấy hết sức lực còn lại, dồn chú lực vào một mệnh lệnh hủy diệt, không phải để kết liễu nhanh chóng, mà là để gửi gắm sự phẫn nộ của mình.

​"Sụp Đổ!"

​Âm thanh đó không chỉ là tiếng hét, mà là một sự rung chuyển vật lý. Nguyền hồn Mộng Mị bị bóp méo, vặn xoắn và tan biến thành những hạt bụi chú lực màu tím than.

​Toge ngay lập tức quỵ xuống. Anh ôm lấy cổ họng, máu tươi trào ra, thấm ướt cả cổ áo. Lệnh Chú ngôn lần này quá mạnh, quá liều lĩnh, vượt xa giới hạn thông thường.
​Kiyoe không hoảng loạn. Cô đã thấy điều này ở Cao chuyên. Cô bò tới bên Toge, đỡ lấy đầu anh, tựa vào vai mình.

​"Toge!"

​Toge ho khù khụ, nhưng cố gắng đưa ngón tay cái lên. "Shake."
​Kiyoe lấy chai thuốc xịt họng mà cô luôn mang theo trong túi, xịt thẳng vào họng anh.

​"Cậu điên rồi! Sao lại dùng lệnh mạnh như vậy?" Kiyoe mắng, nhưng giọng cô đầy nước mắt.
​Toge lắc đầu yếu ớt, rồi rút điện thoại ra.

​[Tuna Tuna (Cá ngừ - Tập trung/Bình tĩnh). Nó đã dám gọi cậu là 'điểm yếu'. Tớ không cho phép bất cứ ai làm điều đó. Cậu là sự hồi sinh của tớ.]

​Kiyoe đọc dòng tin nhắn, cô ôm chặt lấy khuôn mặt dính bùn đất của anh vào ngực. Cô biết, trong thế giới của Chú thuật sư, lời thề này nặng hơn cả sinh mạng.

​Cô ngước nhìn lên bầu trời, nơi màn sương mù đang tan dần. Sự việc này đã chứng minh: Thế giới của Toge không bao giờ để cô yên. Nhưng cô cũng đã chứng minh: Cô không còn là cô gái yếu đuối của ngày xưa. Cô là sự hồi sinh của Toge.

​"Chúng ta đi về nhà thôi, Toge," Kiyoe thì thầm. "Tớ sẽ nấu thêm súp miso. Và lần này, chúng ta sẽ mua thêm băng dán hạ nhiệt."

​Toge gật đầu. Dù kiệt sức và đau đớn, nhưng trong mắt anh, không còn sự sợ hãi. Anh đã bảo vệ được tài sản quý giá nhất của mình.

​Và Kiyoe biết, cô phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa, để không bao giờ trở thành "điểm yếu" mà Nguyền hồn muốn Toge phải hy sinh vì cô nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store