Jujutsu Kaisen Dong Nhan Inumaki Senpai Thinh Noi Yeu Ta
Tác giả: sửa lại giả thiết một chút. Koi bị nhốt vào không gian màu xám là lúc 7 tuổi nha~______________Koi-san hôm nay nằm mơ thấy một giấc mộng hay nói đúng hơn là kí ức mơ hồ trước 6 tuổi ùa về.Vốn kí ức ấy đã sớm quên do một cú sốc tinh thần mà lựa chọn quên mất.Nhưng nó rất quan trọng Koi-san cũng không muốn quên mất nó đi.Lúc ấy Koi-san còn thực nhỏ chưa hiểu được hết, suy nghĩ còn rất mơ hồ nhưng hiện tại Koi-san đã trưởng thành cũng hiểu được nhiều hơn.Thế giới của mình thuộc một thời không khác biệt được gọi là tinh cầu. Nó nằm cách xa trái đất và không cùng hệ ngân hà. Nó rất nhỏ và phong tục ở nơi đó gần như của Nhật Bản, chính là trang phục kimono, yukata nhiều loại. Thế giới thuộc về cường giả vi tôn, mặc dù là thế giới coi trọng kẻ mạnh nhưng lại cực đoan chán ghét dị loại và cực kỳ cố chấp với huyết mạch.Địa vị được chia thành 3 bậc, đứng đầu là các gia tộc, thứ hai là dân thường và thứ ba là người làm công hay cũng chính là những kẻ phục vụ cho các gia tộc.Thế giới bắt trước theo trái đất nhưng không mấy phát triển bởi đối với họ thực lực mới là thứ quan trọng.Gia tộc Koi-san đứng hàng thứ 7 trong "thất đại cường tộc", và sử dụng về điện.Koi-san sinh ra cũng chỉ có ba ba thật lòng vui vẻ.Nói thế nào đâu, thực kỳ lạ nha. Bọn họ vốn không có tình yêu, ba ba nói vậy, ba ba còn nói tình yêu khiến người ta ngọt ngào, điên cuồng, ánh mắt chỉ hướng tới một người, tình yêu được diễn giải rất nhiều nhưng Koi-san không nhớ nữa, cũng không hiểu.Vú nuôi nói, ba ba là dị loại, ba ba trong lòng thực khổ sở Koi-san phải bên cạnh ba ba nha.Koi-san không hiểu dị loại là gì, cũng chỉ nghe rằng ba ba khổ sở mà chạy tới an ủi: "ba ba không khổ sở, con ở đây nha~".Nói thế nào nhỉ.Ba ba là đứa con thứ trong gia tộc, bên trên có đại thúc, bên dưới có tiểu thúc. Nhưng mà ba ba không giống họ, ba ba không ra chiến trường cũng không được ông nội thích.Bởi ba ba bị coi là dị loại.Nhưng mà do năng lực của ba ba mới được giữ lại.Cảnh trong mơ đã tái hiện lại khi Koi-san vừa thức tỉnh năng lực, bị coi là dị loại và bị anh họ đẩy ngã, lúc ấy chảy máu thật nhiều, ba ba chạy tới dỗ dành Koi-san, ba ba giọng nói thực ôn nhu mà hát: "đau ơi đau ơi bay bay đi...". Một vầng sáng màu xanh lục bao vây lấy vết thương chỉ vài giây liền khép lại.Mặc dù không đau nữa nhưng Koi-san không hiểu sao cứ òa khóc mãi, cảm giác ủy khuất mà dụi vào lòng ba ba khóc.Sau chuyện hôm đó, ba ba sẽ thường xuyên nhìn chằm chằm Koi-san, đặc biệt là khi có người tiếp xúc tới.Koi-san từng hỏi qua về năng lực của ba ba, ba ba nói đó là [ bảo hộ], có thể chữa bất kì vết thương. Cũng vì năng lực này mà ba ba được giữ lại, mặc dù là dị loại.Koi-san thực thích màu bạc, đó là màu tóc của ba ba, nó giống như đám mây vậy, nhất là khi mỗi khi đêm xuống, ba ba ngồi ngoài cửa, ánh trăng lại phủ nên nó một màu sáng lấp lánh.Chỉ tiếc là màu tóc của Koi-san giống gia tộc, thực đen, thực tối, là màu sắc quạ.Ba ba có công việc đó là chữa thương cho mọi người, ba ba thực bận, nhiều khi không có thời gian chú ý tới Koi-san. Nhưng Koi-san vẫn thực ngoan, chỉ ngồi bên cạnh nghịch món đồ nhỏ và chú ý tới những vị khách ra vào."Ba ba những thứ đó là gì?""Ba ba tại sao bọn họ khi cười lại toát ra bùn đen?""Ba ba, cái thứ gì đang vây quanh họ?"Koi-san hỏi ra những thắc mắc của mình khi tới tuổi đã có thể thành thạo nói chuyện, đặt câu hỏi với mọi thứ.Cũng chỉ có ba ba sẽ vì Koi-san hỏi đáp, cũng chỉ có ba ba kiên nhẫn và tỉ mỉ với Koi-san. Sẽ chỉ có ba ba xoa đầu nhẹ nhàng ôm lấy Koi-san.Mỗi khi bị mọi người xa lánh, bị gọi là dị loại, nguyền rủa, Koi-san cảm thấy ủy khuất, ba ba sẽ vỗ về an ủi nói: "đó là thiên dứ ở bên cạnh bảo hộ cho Koi-san nha, sao có thể là nguyền rủa đâu".Ba ba lúc nào cũng ôn nhu mỉm cười, nghiêm túc, tinh tế. Mỗi khi mệt mỏi chỉ cần thấy ba ba cười liền có cảm giác mệt mỏi đã xua tan.Nhưng mà một người ôn nhu đối đãi với thế giới như vậy, thế giới lại không ôn nhu đối đãi hắn.Nếu như năng lực [ thỉnh ngươi chớ chết] có thể bộc lộ sớm hơn, có phải hay không ba ba sẽ không mất đi?Cũng ở thế giới đấy chỉ có một mình hắn là quang mà thôi, tất cả đều được kết thành vũng bùn hôi thối.Sa đọa thiên sứ [ thỉnh quân chớ chết] chỉ có tác dụng đối với người sắp chết lại không thể giống ba ba như vậy, bởi vì khi chữa thương phải làm vết thương tới mức sắp chết mới có thể cứu, vì vậy mới gọi nó là sa đọa. Gọi nó [ thỉnh ngươi chớ chết] bởi đó là một chấp niệm khắc sâu vào trong linh hồn, cho dù có bị kí ức quên đi nhưng theo bản năng Koi-san đã đặt nó như vậy.Một cái khẩn cầu, một cái chấp niệm khắc sâu: "cầu ngươi đừng chết, đừng rời đi ta".Hướng tới mẹ mà vươn tay cũng chỉ là hy vọng đạt được quang, ôm sự chờ đợi cũng chỉ là an ủi chính mình, thử nhen nhói chút hy vọng, an ủi sự cô độc.Vốn dĩ chúng ta đâu giống nhau, cũng không có tình cảm gọi là tình mẹ con.Buồn cười.Cái thế giới giải dối ấy từ lâu đã mất đi quang rồi, chính nó đã tự giẫm đạp đi quang mà không biết gì.Một lúc nào đó nó cũng sẽ tự hủy diệt bởi chính những quy tắc mà nó đặt ra."Ánh sao thực sáng nha baba". Không thuộc hệ ngân hà nên có thể nhìn thấy mặt trăng là điều ít ỏi nói chi là những ngôi sao nhỏ xíu kia."Nó thực sáng, giống như tiểu A vậy"."Vậy baba chính là mặt trăng kia nhé""...""Khi ấy con sẽ quay quanh baba ở trên bầu trời, như vậy baba sẽ không cảm thấy khổ sở""Được... Sẽ không khổ sở"."Baba xem! Đó là sao băng. Nó thực đẹp!""Ừ""Nhưng có chút ngắn ngủi quá, mỗi năm chỉ có thể 1 lần. Chúng nó phải dùng 1 năm để quay lại sao?""Không phải chính nó, lần tới sẽ là những sao băng khác. Chúng nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình"."Vậy có thể cùng ba ba ngắm sao băng vào lần tới sao?""Có thể, đương nhiên rồi"................"Hôm nay sao cũng thực sáng"."Đẹp mà không lóa sao?""Ý gì vậy?""Không có gì, tiểu A xem lại lần nữa sao băng rơi xuống"."Thực đẹp, chúng ta năm tới sẽ còn ngắm chứ?""Đương nhiên rồi"........."Sao băng đã rơi xuống"."Chúng ta còn ngắm sao băng năm sau sao?""Đương nhiên rồi"........."Sao băng lại rơi xuống, chúng ta còn ngắm sao?""Baba thất hứa... Baba không giữ lời..."Thế giới chỉ còn lại màn đêm cô tịch, chỉ có sáng lên lượng đèn nhỏ chiếu tới một đứa bé ngồi trước hiên cửa.___________________Sắp tới tỷ muội giao lưu giáo cho nên trường cao chuyên chú thuật Tokyo cật lực luyện tập, cố gắng muốn dành được giải nhất của năm nay."Koi-chan đâu?" Zenin Maki kiểm tra lại nhân số liền phát hiện thiếu thiếu cái gì đó."Hình như lại trốn buổi luyện tập"Vì sao phải nói là "lại" bởi vì Koi vẫn luôn luôn trốn chạy, bỏ khóa.Có lúc không bỏ khóa thì lại lười nhác ngồi một bên ngủ. Mọi người chăm chỉ luyện tập còn Koi một bên "nghịch nước sờ cá", răng rắc mà cắn khoai nát.Zenin Maki chướng mắt với hành động lười nhác này bèn cầm đao đuổi theo để Koi vận động.Nhưng Zenin Maki chạy bán sống bán chết cũng không tóm được một góc áo, rõ ràng vừa chạy áo khoác bay về đằng sau nhưng không rơi xuống, nhìn như cái cờ nhỏ phất phất. "Mau đi tìm, hôm nay phải tìm bằng được" Zenin Maki nghiến răng đằng đằng sát khí."E là không tìm được, Koi-chan mỗi khi ra cửa thường thích chơi cos, không nhận ra được bản nhân đâu" Itadori Yuuji."Hừ! Chúng ta còn có Toge-kun. Thả Toge-kun ra là có thể tìm được người, nếu không được còn có Ngọc Khuyển" Panda góp ý.Thả? Có phải hay không Panda-senpai dùng từ không đúng, lại còn đặt tên của Inumaki-senpai ngang hàng với Ngọc Khuyển.Di~ Môn ngữ văn của Panda-senpai thực kém, có nên mách với thầy hiệu trưởng cho Panda-senpai học bổ túc không, cứ như vậy sẽ kéo mất văn hóa của trường cao chuyên chú thuật Tokyo mất."Vậy việc này giao cho Inumaki-senpai" Kugisaki Nobara."Cá hồi" Inumaki Toge chỉ chờ có vậy lập tức đáp ứng, nhanh nhẹn chạy đi chỉ còn tàn ảnh."Có phải hay không Inumaki-senpai thực phấn khởi?" Itadori Yuuji."Cảm giác giống như chạy đi liền sẽ không trở về?" Kugisaki Nobara."Đoán đúng rồi đấy" Fushiguro Megumi đứng bên cạnh khoanh tay.Đúng vậy, Inumaki Toge thật sự chạy đi không trở về, gọi là quang minh chính đại trốn học.________________Không biết bỗng dưng tại sao Koi lại quyết định cos nhân vật Dazai Osamu.Cái nhìn đối với Dazai Osamu thực mâu thuẫn. Đồng cảm với hắn lại chán ghét hắn.Trong bộ phim anime Bungou Stray Dogs, ấn tượng đối với Dazai Osamu thực sâu.Cảm giác hắn có một phần giống mình, giống nhau bởi [nhân gian thất cách] và cách nhìn nhận với thế giới.Chính bản thân mình và hắn đều thực mâu thuẫn. Chán ghét thế giới này: "nỗi đau lớn nhất mà một con người có thể cảm nhận được, không phải bị bỏ rơi, là là ý thức tự trối bỏ. 'Bây giờ thế gian đã chối bỏ mi. Chẳng phải thế gian. Là mi chối bỏ đấy'"Chán ghét hắn bởi hắn quá khó nhìn thấu. Lúc nào cũng mang trên mặt nạ giả dối, hắn miệng tuy cười nhưng lại không chân chính vui vẻ, hắn cười chỉ là hắn xuyên màu sắc tự vệ mà thôi.Nếu như bản thân Koi là mắc kẹt trong bùn lầy nhưng tâm vẫn hướng quang minh thì Dazai Osamu là cả người chìm trong bùn lầy và tâm đã từ lâu nhiễm màu hôi thối, trước cả khi hắn ngã vào vũng bùn.Koi ghét sự giả dối, ghét sự ác ý, mặt trái của con người. Mà những thứ đó lại tạo nên Dazai Osamu.Lại từng châm chọc ghen ghét hắn, hắn bị mọi người yêu, nhưng hắn lại khuyết thiếu năng lực yêu người khác.Nhưng hiện tại không phải Koi-san cũng có nhiều người yêu sao? Có đồng bạn, có người dẫn đường quan tâm. Mặc dù tới muộn một chút nhưng chẳng phải Koi tốt hơn Dazai Osamu sao? Koi hơn hắn, Koi biết cách yêu người khác chứ không phải mờ mịt, lạnh băng không cảm nhận được.Nhưng không biết vì sao bỗng nhiên muốn thử trở thành hắn. Có lẽ muốn thử mở ra mặt tối của chính mình đi, thử xem xem nhân cách tối tăm bên trong mâu thuẫn trong con người bị cởi khóa."Tuẫn tình ~ tuẫn tình ~. Một người không thể tuẫn tình ~" Kagami bước trên đường lớn, giọng điệu ngâm nga bày hát tự mình biên soạn ra, mặc dù nốt nhạc không đúng tí nào nhưng đền bù được chất giọng khiến bài hát cảm giác còn dễ nghe.Kagami màu tóc quăn ngắn màu nâu sậm gần với màu đen, tóc mái khá dài mềm mại mà gần chạm tới mắt, bên mắt phải cuốn băng vải chỉ để nộ một con mắt diều sắc tối tăm không rõ, ngay cả ánh sáng chiếu xuống cũng không điểm sáng. Khuôn mặt còn chưa thoát trẻ con, phì phì hai má, môi tạo thành sung sướng độ cong, miệng luôn treo tươi cười ngân nga bài hát.Trên người mặc tây trang màu đen, bên trong áo sơ mi trắng, thắt cà vạt bên ngoài khoác trên vai áo gió đen, dài qua đùi gối, trên cổ và trên tay quấn quanh băng gạc trắng tinh làm cho mỹ thiếu niên có cảm giác mong manh, đáng thương, tinh xảo cần được bảo hộ.Mặc dù ăn mặc có chút quái quái không hợp người bình thường nhưng do nhan giá trị đủ soái nên làm hắn có cảm giác chỉ có hắn mới phù hợp.Đi đường không ít người ngoảnh đầu lại nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store