Jsolnicky Sua Bot Kem Dau
°
đến lúc cả đoàn rời đi, phong hào mới tỉnh dậy vì lời gọi của kim long. anh mệt mỏi bước lên xe, bỏ qua chiếc ghế trống bên cạnh thái sơn mà chen lấn xuống ngồi cùng hội anh em tiểu học. thật ra chẳng có gì to tác, chỉ là, hiện tại, anh bơ gã, không muốn nhìn mặt họ nguyễn tên thái sơn.
lớn chuyện thật rồi!!
khi xong tất cả việc, kệ cả chạy chương trình thì cả đám mới về khách sạn. lần này gã quyết tâm dỗ được mèo lớn, nên đành mặt dày đòi đổi phòng. chuyện này sẽ rất dễ nếu gã không bị anh em tiểu học của anh ngăn cản, họ muốn đòi người, hội đồng quản trị muốn nhúng tay vào!!
"anh..."
giọng thái sơn mềm xèo, không dám lớn tiếng, thật sự rất hèn. gã thừa nhận, gã sợ nhất là lúc anh im lặng. phong hào bình thường rất hoạt bát và ồn ào, một khi im lặng thì chỉ có chuyện lớn thôi.
"anh sao vậy, sao lại giận em, em làm gì sai hả? hào ơi, hào mắng em đi, đừng im lặng, đánh chết em cũng được, hào như vậy em đau lòng."
anh vẫn im lặng, ánh mắt cứ dán vào ga nệm trắng của khách sạn. không khí ngày càng trở nên căng thẳng, làm hội anh em núp ngoài cửa sắp ngộp theo.
"anh..."
"em đi ra khỏi phòng, anh không muốn nói chuyện với em."
giọng phong hào run lên, không còn đủ bình tĩnh để nhìn mặt gã. đột nhiên anh lại bù lu bù loa khóc oà cả lên, làm thái sơn sợ đến run người. cả đám ngoài cửa cũng phá cửa xông vào.
thái sơn ôm anh, phong hào mắt nhìn mọi người, môi mếu ra như con nít.
"sao..."
"mọi người đi ra cho em giải quyết chuyện gia đình."
cả đám lủi thủi quay đầu, không dám chọc giận mấy đứa đang bị bồ dỗi, nhất là mấy ngòi bom nổ chậm như nguyễn thái sơn.
"phong hào, có chyện gì thì mình nói rõ, anh im vậy sao em biết đường sửa? anh nín đi có được không, làm ơn...em chịu thua anh rồi, tất cả là tại em, anh đánh em đi, đừng im lặng với em."
phong hào vẫn khóc, vẫn không muốn nói chuyện. anh dụi đỏ cả mắt nhưng vẫn không thể ngừng. có lẽ là vì tủi thân, vì áp lực. anh xa người yêu hơn một tuần, công việc lại quá áp lực, lúc gặp thì người yêu không đủ tinh tế để dỗ dành. phong hào cảm thấy thật sự ganh tị với mấy đứa em thành an hay cả bảo khang. bọn nhỏ có người yêu lớn tuổi hơn, đủ bao dung và tinh tế để biết bọn nó muốn gì. anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi yêu gã, nhưng thái sơn đối với anh đôi lúc quá trẻ con và thiên vị chính mình. gã luôn để anh dạy cách yêu thương, mà quên mất đôi lúc phong hào cũng thật sự rất cần được yêu thương, như một em nhỏ.
"anh..."
gã ôm lấy anh vào lòng, dù phong hào đã cố đẩy ra nhưng gã vẫn cố chấp. con mèo nhỏ này có vẻ rất giận, rất uất ức nên mới khóc nhiều như vậy.
"anh ghét em, né ra."
"em yêu anh."
anh quay mặt lên nhìn gã, ánh mắt thâm tình của thái sơn dán lên người anh như sắp nuốt chửng đi hết nỗi buồn. anh không dám nhìn gã nữa, thái sơn, anh không thể giận gã quá lâu.
"nói em nghe đi."
"không phải người ta nói yêu đúng người sẽ thành trẻ con sao, anh sắp thành ông già đa tình rồi. em không biết anh mệt, không biết anh buồn, em quên hết tất cả để đi chơi với mọi người, em bỏ anh một mình ở phòng ngủ. em với anh xa nhau hơn một tuần, đến khi gặp lại em chỉ hỏi thăm vài câu, em vô tình với anh đến vậy sao? hay sơn hết yêu anh rồi?"
"em cấm anh nói bậy."
giọng gã đanh lại, lấy tay bịt cả miệng nhỏ. thái sơn vừa nhận ra mình vô tâm với anh nhường nào, có lẽ vì quá ham chơi, quá muốn khám phá hà nội mà quên một lí do lớn nhất để gã yêu hà nội vẫn đang ở đó.
"em xin lỗi, là em vô tâm, là em ham chơi. sau này không thế nữa, anh cũng không được nói em hết yêu anh. hào ngoan, em ôm anh ngủ, nhé?"
anh gật đầu, ngoan ngoãn để người yêu ấp ủ trong lòng. cũng may thái sơn đẹp trai nên anh mới không nỡ bỏ, chứ không là chia tay rồi đấy nhé!!!
"tao mà là hào tao dỗi luôn cả năm."
"ông sơn trẻ trâu quá."
"hên là quân nhà mình không ham chơi như vậy."
"tính ra yêu ngu ma vương lợi ghê."
"còn lần sau nữa thì đòi người."
"ủng hộ."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store