ZingTruyen.Store

Joyrene Cho Nguoi Noi Tieng Yeu

Tôi lại giơ tay lên, ý bảo có chuyện muốn nói, Seulgi dưới chân bàn đá tôi một cước, tôi ngoan ngoãn thả tay xuống, tiếp tục lấy ớt ra khỏi thức ăn của Joohyun. Một lát sau Seulgi lại đá tôi một cước, tôi tức giận nhìn cô ấy, tôi đã không nói gì rồi mà còn đá tôi, Seulgi nghênh ngang đắc ý.

"Gà con ngốc, nếu sau này Joohyun đem công ty giao cho em trai cậu ấy, cậu có khi nào cũng đi tìm tiểu tam không?"

Tôi vội vàng lắc đầu.

"Mình không có khả năng đó"

Seungwan lại chen miệng vào.

"Đúng đó, Sooyoung, đến lúc đó cậu bị mấy cô nàng trẻ trung hơn Joohyun quyến rũ đừng quên chia sẻ với mình nha! Seulgi dùng ánh mắt phun lửa nhìn trừng trừng Seungwan, Seungwan lập tức im lặng cúi đầu nhìn vào cơm trong chén, Joohyun nhìn tôi cười không nói gì.

Tôi có chút không hiểu, Joohyun già thì tôi cũng già, thế nào mà tôi lại thoát được? Nếu là có cô gái trẻ quyến rũ cô ấy, thì tôi phải làm sao bây giờ?

Ăn tối xong mọi người trở về nhà mình, ăn ở ngoài có một chỗ tốt, đó là không cần vào phòng bếp. Sau khi tắm xong tôi cùng Joohyun xem TV, phim truyền hình đúng là một công trình vĩ đại, viết ra được tình yêu đầy máu và nước mắt như thế không biết phải tốn bao nhiêu sinh lực và thể lực, thật muốn hỏi tác giả công trình như vậy bao lâu mới làm xong.

Cô ấy yên lặng dựa vào người tôi, không nói lời nào cũng không cử động, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy xuất thần như vậy.

"Sao lại nghiêm túc như vậy?"

Cô ấy vẫn không nói, rất lâu sau cô ấy nhẹ nhàng gọi tôi.

"Sooyoung ah..."

"Dạ"

"Chuyện Seulgi hỏi em, em vẫn chưa trả lời"

Thì ra cô ấy xuất thần không phải do TV, mà là đang suy nghĩ lời nói của Seulgi. Tôi tắt TV, suy nghĩ một lúc rồi hỏi cô ấy.

"Joohyunie, nếu như em già đi chị có chị em không?"

Cô ấy lắc đầu một cái.

"Sẽ không"

"Em cũng sẽ không"

Cô ấy nở nụ cười, lắc đầu.

"Sooyoungie, đó không thể xem là câu trả lời"

Tôi nghĩ là tôi hiểu ý của cô ấy, không ngại không có nghĩa là cự tuyệt cám dỗ, tôi trả lời như vậy cũng không phủ nhận sẽ có sự xuất hiện của người thứ ba. Tôi sửa lại tư thế ngồi nghiêm túc đối diện với cô ấy.

"Joohyunie, chị muốn nghe nói thật sao?"

Cô ấy gật đầu một cái.

"Ừm, muốn nghe lời thật lòng"

"Lời thật lòng chính là em không có cách nào trả lời vấn đề này. Em không thể bảo đảm tình cảm của chúng ta vĩnh viễn sẽ không thay đổi thành tình thân nhưng mà em có thể đảm bảo em nhịn được cám dỗ"

Tôi không dám nói ra lời thề non hẹn biển cho dù trong lòng tôi có một trăm phần trăm chắc chắn và quyết tâm, bởi vì không ai biết tương lai sẽ như thế nào cho nên tôi không thể dễ dãi cam kết. Tương lai có lẽ sẽ có muôn hình muôn vẻ hấp dẫn, sẽ có rất nhiều sự vật mới mẻ nhưng mà yêu thương của tôi quá ít, ít đến nỗi chỉ dành cho cô ấy còn cảm thấy không đủ, lòng của tôi quá nhỏ, trừ cô ấy ra thì không chứa nổi bất kỳ ai. Loại yêu này theo thời gian có lẽ sẽ biến thành tình thân, biến thành một thói quen trong cuộc sống nhưng bất luận thế nào, bản chất của tình cảm cũng không thay đổi, bởi vì mệt mỏi mới phải tìm kiếm sự mới mẻ trong cám dỗ, bởi vì chán nản mới cần đi tìm kích thích mới lạ nhưng mà tôi không thích cuộc sống bị khuấy động, cũng không thích sự vật mới mẻ xâm nhập.

Cô ấy nhẹ nhàng ôm tôi, có chút bất đắc dĩ nói.

"Hmmm, sao em không thể gạt chị một chút chứ hả?"

Tôi ôm cô ấy bắt đầu mơ màng, mới vừa nói muốn nghe nói thật, bây giờ lại nói muốn tôi lừa gạt cô ấy, vậy rốt cuộc muốn nghe nói thật hay nói dối đây?

"Vậy em trả lời lại với chị, tương lai em chắc chắn sẽ thay lòng, chị chuẩn bị tinh thần đi"

Cô ấy bật cười thành tiếng.

"Ừm, vậy em muốn tìm nam hay nữ?"

"Nam nữ đều được, già trẻ không tha"

Cô ấy vỗ nhẹ mặt tôi.

"Vậy thì chị cũng thay lòng, chị không thèm sợ"

"Hừ, chị đừng có thay đổi"

Cô ấy tò mò nhìn tôi.

"Tại sao vậy chứ?"

Tôi một bộ dạng vì nghĩa diệt thân.

"Hy sinh một mình em vì hạnh phúc ngàn vạn nhà"

Cô ấy chợt lạnh nhạt đẩy tôi nằm qua một bên.

"Hắc hắc, em nói bừa thôi"

Cô ấy nhắm mắt giả bộ ngủ không nói tiếng nào.

"Joohyun, Joohyun ah, đừng giận mà..."

Cô ấy vẫn không quan tâm tới tôi.

"Ách, vừa rồi là em nói vì hạnh phúc của em mà hy sinh ngàn vạn nhà"

"Ừm, tốt"

"..."

Tôi ôm Joohyun nằm xuống, suy nghĩ đến vấn đề vừa rồi, trong lòng có chút không thoải mái, cô ấy vẫn là lo lắng, lo lắng tương lai của chúng tôi, lo lắng hạnh phúc không dễ có được của chúng tôi vì thời gian mà thay đổi. Tình yêu dường như mãi mãi không có kết cục tốt đẹp, không thể sống với người mình yêu đau khổ đến mức không muốn sống, mà có thể ở cùng nhau rồi lại phải đối diện với những cạm bẫy của cuộc sống. Đến tột cùng là do con người quá tham lam, hay là do cuộc sống quá bất đắc dĩ?

"Joohyunie..."

"Ơi?"

"Em có việc muốn nói với chị"

"Ừm, em nói đi"

Tôi rời cô ấy, xuống giường.

"Chị chờ một chút"

Tôi chạy một chuyến lên lầu trên, ngồi lại vào giường, đem đồ vật từng món bày la liệt trước mặt cô ấy. Cô ấy cũng ngồi dậy nhìn động tác trên tay tôi.

"Joohyun, đây là thẻ ngân hàng của em, tất cả tiền của em đều ở trong này, mặc dù bây giờ có thể không nhiều lắm, còn đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà lúc trước em cùng với Soo Hwan đi mua cho mẹ, trên đó là tên của chị..."

Cô ấy hết sức kinh ngạc nhìn tôi, tựa như chịu một kích thích rất lớn, tôi không để ý tới vẻ cứng ngắc của cô ấy, tiếp tục lẩm bẩm, mùa đắt hàng bên vật liệu xây dựng một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền, mùa ít khách thì kiếm được bao nhiêu, tôi và Seungwan mỗi tháng chia tiền thế nào, trừ ra các loại chi phí còn dư lại bao nhiêu nói hết một lần, nói xong tôi đẩy mọi thứ tới trước mặt cô ấy.

"Đây là toàn bộ gia sản của em, bây giờ em giao hết tất cả cho chị"

Cô ấy nhìn tôi một chút lại cúi đầu nhìn gia sản của tôi một chút, cầm giấy sở hữu nhà mở ra, nửa ngày cũng không nói câu gì.

"Joohyun, em biết là hơi ít, nhưng WJ gần đây kinh doanh rất tốt..."

Không đợi tôi nói xong cô ấy ôm chầm lấy tôi.

"Sooyoung ah, sao em lại ngốc như vậy..."

Tôi cười.

"Bây giờ em có muốn thay lòng cũng không dám"

"Em không sợ chị lấy hết tiền rời bỏ em sao?"

"Chị có muốn bỏ đi cũng phải chờ em kiếm thêm nhiều nhiều một chút rồi hãy đi, bây giờ còn ít quá"

Cô ấy nhéo thắt lưng tôi một cái, khe khẽ thở dài.

"Em còn muốn chị hạnh phúc thế nào đây?"

"Đừng nói quá như vậy, em không để ý đến tiền bạc, cái này chị nên quản lý"

Hồi lâu sau, cô ấy rời ra nhìn vào tôi nói.

"Chị cũng có chuyện muốn nói với em"

"Dạ"

Nói xong cô ấy cũng xuống giường, chỉ trong chốc lát trong tay cũng cầm đồ trở lại, ngồi xuống lấy ra một cái thẻ tín dụng và một túi công văn để trước mặt tôi.

"Vốn là chỉ định chờ sau này rời khỏi công ty sẽ nói với em nhưng chị cảm thấy hôm nay thích hợp hơn"

Cô ấy nhìn vào mắt tôi, vô cùng nghiêm túc nói.

Yeonnie, có thể chị không được giàu có như em nghĩ"

Tôi vừa định nói cô ấy đã lắc đầu.

"Chị biết em muốn nói gì nhưng nghe chị nói hết được chứ?"

Tôi gật đầu một cái, nghe cô ấy nói tiếp.

"Thật ra thì chị và ba chị cũng không hoà thuận như em nghĩ, trong lòng chị đối với ông ấy vẫn có ít nhiều oán hận. Sau khi ông ấy đưa chị ra nước ngoài, sự quan tâm dành cho chị ngày càng ít, mặc dù chị biết đó là ông ấy nghĩ cho chị nhưng chị lại cảm thấy mình là thành viên dư thừa trong gia đình. Khi vừa trở về nước, tâm trạng chị rất rối, bởi vì nhiều năm như vậy ông ấy đều không cần có chị bên cạnh những khi ông ấy bệnh cần đến chị thì cũng không chút nào quan tâm đến cảm nhận của chị. Khi đó chị rất bất mãn với ông ấy, trước giờ chị vẫn nghĩ tất cả những thứ này đều không thuộc về mình, bao gồm cả BJ cũng không muốn ở lại quá lâu, cho nên chị không đụng đến một chút tiền của BJ, chị không muốn làm mẹ kế và em trai nghĩ là chị làm mọi thứ chỉ vì tiền bạc và địa vị. Chị lại càng không cùng họ tranh đoạt những thứ không phải của mình..."

Cô ấy cầm thẻ lên, cười vô cùng gượng ép.

"Biệt thự này là do nhiều năm chị tích góp mua được. Mỗi năm ông ấy đều gửi tiền học phí và chi tiêu vào tài khoản của chị, bởi vì chị ở nước ngoài vừa làm vừa học, còn có học bổng nên dùng rất ít. Trong này còn có tiền chị chuyển
nhượng công ty sau khi về nước, công ty mặc dù không lớn nhưng cũng có chút tên tuổi, đối phương đánh giá cao nên tiền bán được cũng tốt, bình thường chị chi tiêu cũng không nhiều lắm cho nên cuộc sống cũng không mấy khó khăn. Về phần chiếc xe kia, là do ông ấy mua trước đó, từ trước đến giờ chị chưa từng mở miệng nói với ông ấy bất kỳ yêu cầu gì, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật ra mình không cần phân biệt rõ ràng như thế, dù sao đó cũng là ba mình..."

Tôi khoác khăn lên người cô ấy, không ngắt lời.

"Cho đến khi chị yêu em rồi cùng sống với em, ý nghĩ này ngày càng kiên định. Chị biết chúng ta sẽ có một ngày phải đối mặt với ba mẹ, chị đã chuẩn bị hết mọi thứ. Lúc đó chị nghĩ nếu ông ấy ngăn cản chúng ta, chị có lập trường vững vàng để đấu tranh với ông ấy, dùng thái độ cứng rắn buộc ông ấy phải đồng ý cho chúng ta bên nhau, cho nên lúc đó chỉ mới có lập trường kiên định đứng trước mặt ông ấy, nói cho ông ấy biết chị không cầm một đồng một xu của BJ, cái chị quan tâm không phải là tài sản của ông ấy, cũng không muốn thứ gì cả. Chị rời khỏi ông ấy cũng có thể có được một cuộc sống rất tốt, hơn nữa em cũng có năng lực cho chị một cuộc sống tốt đẹp..."

Cô ấy từ từ dựa vào người tôi.

"Sooyoungie, nếu không có sự độc lập về kinh tế của em hậu thuẫn, chị sẽ không có dũng khí mạnh mẽ như vậy. Chính em cho chị sức mạnh, em mới là hậu phương vững chắc của chị, thật ra thì ông ấy chẳng qua là không thể chấp nhận chúng ta đều là nữ, ngoài ra thì không còn gì khác"

Cô ấy đứng dậy cầm túi công văn đặt vào tay tôi.

"Đây là tài sản của ông ấy chia cho chị sau khi chị chia tay em muốn quay trở về Mỹ"

Cô ấy cười buồn.

"Lúc đó chị không muốn nhận, bởi vì khi đó chị rất oán hận thậm chí là rất hận công ấy, không tiếc cùng ông ấy đoạn tuyệt quan hệ, một mình quay về Mỹ. Sau đó em xảy ra chuyện, khi ba mẹ đồng ý chúng ta ở chung với nhau chị mới nhận, chị muốn cuộc sống của chúng ta sau này có chút bảo đảm, không cần một mỏi như vậy"

Cô ấy trầm mặc một hồi, ôm cổ tôi.

"Bây giờ chị cũng đem những thứ này giao cho em"

Tôi nhìn chằm chằm túi công văn và thẻ ngân hàng trong tay.

"Joohyun, chị không sợ em là tên lừa gạt sao?"

"Nếu như em ở đây chỉ vì tiền của chị thì em sẽ không chịu khổ nhiều như vậy"

Cô ấy cầm thẻ ngân hàng của tôi lên quơ quơ.

"Huống chi tài sản của em không phải cũng nằm trong tay chị sao?"

Tôi lấy lại thẻ trong tay của cô ấy, cầm túi công văn trong tay mình đặt lại trên tay cô ấy, nhỏ giọng lầu bầu.

"Cái đó của em sao coi là tài sản, không thể trao đổi được, của em quá ít"

Cô ấy cười, bắt chước động tác vừa rồi của tôi, lấy đồ trong tay chúng tôi đổi lại.

"Chị càng muốn đổi, chị thích xài tiền của em a"

".._"

Tôi nhìn túi công văn trong tay, trong này là tất cả tiền bạc và tài sản của cô ấy, cô ấy giao tất cả cho tôi, không giữ lại chút gì nhưng tại sao tôi một chút cũng không thấy mừng rỡ hưng phấn, ngược lại cảm thấy cầm trong tay là trách nhiệm trĩu nặng?

Có được một phụ nữ có địa vị cao như vậy có lẽ nên cảm thấy kiêu ngạo và tự hào nhưng tới bây giờ tôi không có bất cứ cảm giác thành tựu nào khi chinh phục được, chỉ cảm thấy nặng nề. Một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy lại tình nguyện chịu thiệt thòi bên cạnh một kẻ bình thường như tôi, cũng không chê bai tôi mà giao phó cả đời.

Tình nghĩa sâu nặng này làm tôi sợ không thể đảm đương nổi trách nhiệm, cũng là ân tình khó báo đáp nhất trong cuộc đời của tôi.

Tôi cẩn thận đem đồ vật cho vào ngăn kéo khoá kỹ, nằm xuống giúp cô ấy đắp kín chắn, cô ấy khoác tay lên hông tôi, nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi, cười vô cùng ngọt ngào xinh đẹp với tôi.

"Sooyoungie, ngủ ngon"

"Chị ngủ ngon"

Nhắm mắt lại, tôi cảm thấy cuộc sống lại có thêm động lực và trách nhiệm, mang theo hy vọng với tương lai êm đềm đi vào giấc ngủ.

Đến bây giờ tôi vẫn không mở ngăn kéo đó ra xem Joohyun có bao nhiêu tài sản hay trong thẻ tín dụng có bao nhiêu tiền, cũng không phải nhân cách tôi quá tốt đẹp, thanh tâm quả dục mà coi tiền tài như cỏ rác, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết, vị trí của cô ấy trong lòng tôi sẽ không vì danh lợi mà thay đổi, cũng không vì kim tiền mà dao động.

Tôi không nghĩ định ra với cô ấy một con số cụ thể, bởi vì cô ấy đối với tôi mà nói là không thể dùng tiền mà so sánh được.

Gần tới cửa ải cuối năm mọi người đều bận rộn, Joohyun vội vàng phát tiền thưởng và phúc lợi cuối năm cho người ở công ty, tôi và Seungwan cũng bắt đầu vì chuyện của WJ mà mệt tâm suy nghĩ, cũng may chuyện của công ty căn bản không cần tôi quan tâm, cũng cho tôi nhiều thời gian để lười biếng. Seulgi trở thành người rảnh rỗi nhất trong chúng tôi, bên này đắc ý bên kia khoe khoang, tôi và Seungwan bận rộn, cô ấy liền làm tài xế của Joohyun, không có gì còn làm cơm.

Seulgi bỗng chốc hiền lành làm Seungwan vui mừng khôn xiết, ôm tô cơm vừa ăn vừa khen Seulgi làm cơm thật ngon nhưng mà kiểu gì thì tôi vẫn cảm thấy khó ăn. Tôi từng nghiêm túc hỏi Seungwan vấn đề này, Seungwan cực kỳ khinh bỉ trả lời.

"Cậu là đồ ngốc, nếu mình không nói ăn ngon Seulgi có thể nấu cơm cho chúng ta ăn nữa sao?"

Tôi thoáng chốc bừng tỉnh đại ngộ, từ đó về sau, chỉ cần là Seulgi nấu, tôi liền nói ăn ngon, Seungwan nấu liền nói khó ăn.

Sự cảm kích của Seungwan đối với tôi dĩ nhiên là không cần nói cũng biết nhưng trong lòng tôi lại tràn ngập tội lỗi, bởi vì sống ba mươi năm trên đời đây là lần đầu tiên tôi nói dối như cuội, cũng may Joohyun suy nghĩ thay cho quần chúng lao khổ, thỉnh thoảng cải thiện đãi ngộ làm mấy món Tây, mặc dù tôi và Seungwan bận đến tối mày tối mặt, bất quá bốn người phân công hợp lý, trật tự rõ ràng.

WJ đóng cửa nghỉ đông, đưa cậu mợ về với ông bà mừng năm mới, tôi và Seungwan mới hoàn toàn trở lại làm người tự do. Kể từ khi Seungwan lấy được đồ tắm thì chẳng khác nào người điên, không lúc nào không hướng người khác biểu diễn vóc người hoàn mỹ của mình, vào trời đông giá rét muốn đi suối nước nóng, Seulgi muốn gió có gió muốn mưa có mưa, nói đi thì lập tức sẽ phải đi. Tôi nghĩ Joohyun nhất định không theo hai người bọn họ, ai biết cô ấy lại cũng gật đầu đồng ý, tôi không có cách nào khác chỉ có thể tuân theo sự sắp xếp của tổ chức, cân nhắc đến vấn đề an toàn và tiết kiệm năng lượng, bốn người một xe là lựa chọn tốt nhất.

---
Xingg

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store