Joyrene Cho Nguoi Noi Tieng Yeu
Suốt cả buổi sáng văn phòng cô ấy không ngừng đón khách ra vào, thỉnh thoảng tôi còn có thể nghe thấy tiếng cười nói của bọn họ, do có thủy tinh ngăn cách nên âm thanh cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên nét cười xinh đẹp kia tôi lại thấy rõ đến lạ kỳ, cô ấy luôn cười rực rỡ, cũng thật tỏa sáng, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập cô đơn và mỏi mệt. Tôi không thể không thở dài, cô gái này rốt cuộc là người như thế nào? Đến tột cùng mười năm ở nước ngoài đã xảy ra việc gì làm cho cô ấy trở nên có trách nhiệm, có khí phách như vậy? Sức mạnh nào chống đỡ cô ấy trở nên kiên cường như thế? Đến giữa trưa, cô ấy xách túi ra khỏi văn phòng, tôi cũng theo sau cô ấy đi ra. Tôi biết giờ cơm đã đến, cũng chính là lúc cô ấy phải đi xã giao. Lần này địa điểm là một nhà hàng hải sản. "Sooyoung, buổi chiều không cần đợi chị, chờ chị gọi điện rồi hãy lại đây" "Vâng" Đến nhà hàng, cô ấy xuống xe liền đi vào trong, tôi lái xe về nhà, sau đó lại chờ điện thoại của cô ấy giữa đêm khuya. Trong khoảng thời gian nhàn rỗi, tôi sẽ thư phòng luyện thư pháp, hoặc là xem phim ảnh, tuy nhiên đa số thời gian tôi vẫn dùng để nghĩ về Chaeyoung, em ấy tựa như một ma chú trong cuộc đời tôi, không thể thoát khỏi, không thể giải trừ. Cứ thế ngày qua ngày, liên tục nửa tháng, mỗi buổi sáng tôi sẽ đón cô ấy đến công ty, giữa trưa chở cô ấy đi ăn cơm, sau đó tự mình về nhà, hoặc là ở trong thư phòng luyện chữ đến ngẩn người, hoặc là xem phim rồi ngủ, đến đêm khuya sẽ chờ điện thoại từ cô ấy, lái xe đi đón cô ấy, đưa cô ấy về, sau đó về nhà, sau đó ngủ. Tuy nhiên, mỗi ngày cô ấy đều rất mệt mỏi, nhất là vào buổi tối khi tôi đưa cô ấy về, vừa lên xe, cô ấy liền nhắm mắt dựa vào ghế, sau đó lại một lần nữa ngủ thẳng cho đến lúc về nhà mới tự nhiên tỉnh dậy. Mỗi lần xuống xe cô ấy đều cười với tôi nói gặp lại sau, tôi cũng cười nói với cô ấy gặp lại sau. Nửa tháng sau, tình trạng này cuối cùng cũng có cải biến, cô ấy vẫn thường đi xã giao nhưng ít ra cô ấy không còn về trễ như trước, lịch trình của tôi cũng được cải thiện tốt hơn. Cũng sau nửa tháng, vào một sáng đẹp trời, Seulgi rốt cuộc gọi điện thoại đến, lúc này tôi đang lướt web trong văn phòng. "Gà con, có nhớ tỷ tỷ hay không?" Thật là tốt khi được nghe lại tiếng nói sang sảng của cô ấy. "Nữ nhân chết tiệt, còn biết gọi điện thoại cho mình, hai chục ngày nay cậu đi chơi chốn nào, lại có thêm nam nhân xui xẻo nào bị cậu gây họa?" Tôi đem sức nặng toàn thân dựa vào ghế bắt đầu cùng cô ấy nói chuyện huyên thuyên. "Nói cái quái gì vậy? Muốn gieo tai họa thì người đầu tiên tôi tìm chính là tên tiểu súc sinh nhà cậu" "Hắc hắc, mình chỉ là một thanh niên "bốn không", sao có thể lọt vào mắt xanh của cậu? Nhanh khai báo, rốt cuộc đã đi vui vẻ chỗ nào?" "Bệnh viện của mình cùng bệnh viện Busan có mở hội nghị nghiên cứu, thế là mình bị chuyển đi. Ở Busan suốt nửa tháng, cuối cùng cũng trở lại, vừa về tới liền gọi điện cho gà con nhà cậu đó, có thấy hạnh phúc không?" Cô ấy so với tôi càng khoe khoang. "Hạnh phúc, hạnh phúc, được đệ nhất mỹ nhân Seoul nhớ kỹ là chuyện rất hạnh phúc" "Nói vậy còn nghe được, nhìn thấy cậu thật lòng như vậy, hôm nay tỷ đãi ăn" "Hay lắm, hay lắm, bất quá ăn hay không không phải do mình quyết định. Hiện giờ mình đã là người của Giám đốc, việc này cậu phải đi thương lượng với Giám đốc của mình, cô ấy có rảnh thì mình mới rảnh được" Tôi biết Seulgi nhất định sẽ gọi điện cho cô ấy. "Ôi, mở miệng là giám đốc này giám đốc kia, gọi mới thân thiết làm sao, quả nhiên nói chuyện với người không quan trọng như cậu sẽ không có tiến triển, mình nói chuyện trực tiếp với Joohyun còn tốt hơn. Một lát mình liền gọi điện hỏi cô ấy, trước tiên cậu cứ tự mình đắc ý đi, cúp đây" Nói một tiếng liền cúp điện thoại, tôi nhìn di động nửa ngày không kịp phản ứng. Chỉ chốc lát sau, Giám đốc nhận được điện thoại, không cần đoán tôi liền biết nhất định do Seulgi gọi đến. Tôi không nghe được các cô ấy nói gì, nhưng thấy Giám đốc cười thật vui vẻ, thỉnh thoảng còn liếc qua nhìn tôi vài lần. Giữa trưa Giám đốc mời nhân viên trong công ty ăn cơm, từ lúc cô ấy tiếp quản công ty, đây là lần đầu tiên tổ chức ăn cơm tụ hội. Toàn công ty từ thấp đến cao mấy chục người chậm rãi đi đến một nhà hàng tự chọn. Lúc ăn cơm, cô ấy đi đến từng bàn mời rượu, cho dù mỗi lần chỉ uống một ngụm nhỏ nhưng mời một lượt mấy chục người xong cũng đã tương đối nhiều, tửu lượng của cô ấy so với trong tưởng tượng của tôi còn tốt hơn, uống nhiều như vậy mà mặt chỉ hơi đỏ lên. Ăn cơm xong cô ấy thanh toán, còn cấp thêm tiền cho tài vụ, giao cho hắn dẫn theo mọi người tiếp tục đi chơi đùa giải trí, còn cô ấy nói lời tạm biệt mọi người sau đó liền rời đi. Cô ấy thật sự là một vị lãnh đạo rất tốt, có thể suy nghĩ cho cấp dưới, cô ấy hiểu được nếu mình ở lại sẽ ảnh hưởng cảm xúc của họ, làm họ có thể thoái mái vui đùa? Lãnh đạo còn ngồi chỗ này ai có thể tự nhiên phóng túng? Cô ấy cấp tiền, vừa giải quyết được tình huống khó xử vừa được sự cảm kích của mọi người. "Sooyoung, trở về công ty đi" Sau khi lên xe cô ấy nói với tôi nơi cần đến. "Dạ" Tôi lái xe chạy về công ty, lúc xe sắp đến công ty, cô ấy nhận được một cuộc gọi, nói chuyện toàn bằng tiếng Anh. Tôi nghĩ nhất định là bạn ở nước ngoài của cô ấy gọi đến, là nam hay nữ không biết được nhưng dường như cô ấy không được vui, mày luôn nhíu lại, nói chuyện cũng rất lãnh đạm. Đến công ty cô ấy như trước trở lại văn phòng của mình, ngồi trước bàn không ngừng xem báo cáo, tôi cũng ngồi trên ghế xoay cùng với máy tính giết thời gian. Đến giờ cơm chiều tôi lấy làm lạ vì cô ấy không đi ăn như thường lệ, dường như đang chờ đợi một người nào đó. Cho đến tận bảy giờ, sau khi nghe một cuộc điện thoại cô ấy mới rời khỏi văn phòng, tôi cũng tắt máy tính đi theo, một trước một sau ra khỏi thang máy ngồi vào xe. "Sooyoung, tối nay Seulgi mời chúng ta ăn cơm" Cách nói của cô ấy giống như tôi và cô ấy vốn là bạn bè lâu năm vậy. "Vâng, Seulgi có nói với em, có điều em không ngờ lại là tối nay" "Vì sao?" Cô ấy lười biếng dựa vào ghế, vẻ mặt mỉm cười nhìn khung cảnh trước mắt. "Bởi vì em cứ tưởng chị không rảnh, gần đây chị luôn bận rộn nhiều việc" "Ừm, thật sự bận rộn, bất quá dù bận cách mấy, bữa cơm này nhất định phải ăn" Cô ấy bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi hỏi. "Sao em không hỏi chị đi ăn chỗ nào?" "Có phải Seulgi nói muốn đi ăn lẩu hay không?" Mỗi lần nhắc tới tên nhiều chuyện ấy tôi lại không nhịn được cười. "Ừm" Cô ấy gật gật đầu. "Vậy có phải cô ấy còn nói mùa hè ăn lẩu mới đặc biệt kích thích hay không?" Tôi tiếp tục hỏi, cô ấy dùng ánh mắt không thể tin nhìn tôi. "Đến hè, một khi Seulgi mời ăn thì phần lớn đều là dẫn đi ăn lẩu, hơn nữa mỗi lần đều nói y như vậy, cho nên chị không cần nói, em cũng biết đi đâu" Tôi cười giải thích cho cô ấy. "Haha, cô ấy vẫn không thay đổi chút nào, tình cảm của hai người thật tốt" Nói xong cô ấy quay sang nhìn khung cảnh bên ngoài, lộ vẻ cô đơn, tịch mịch. Tôi nghĩ một mình cô ấy ở nước ngoài mười năm hẳn rất cô độc, nhưng chẳng lẽ cô ấy không có bạn trai ở bên cạnh chia sẻ vui buồn hay sao? Hoặc là bạn bè thân thiết chẳng hạn? Những chuyện về cô ấy đến nay tôi vẫn còn chưa biết gì cả, có điều một cô gái thông minh xinh đẹp như vậy lẽ nào lại không có bạn trai? Tôi thầm tự hỏi tự đáp một mình. Lúc đến nhà hàng, chúng tôi nhìn thấy Seulgi đứng trước cửa liên tục xem đồng hồ, hết nhìn đông lại nhìn tây. "Gà con, cậu lái loại xe quỷ quái gì? Là xe hết xăng hay sao? Mình vừa mới nghĩ ra cho cậu một yết hậu ngữ rất hay nha. Park Sooyoung lái xe - tốc độ rùa bò" Tôi nghe vậy liền xanh cả mặt, trước mặt Giám đốc sao cô ấy dám sỉ nhục tôi như vậy? Tôi nhanh chóng liếc nhìn Giám đốc, thấy cô ấy vừa che miệng cười vừa đi nhanh về phía trước. "Bà tám chết tiệt, ngày thường cậu sỉ nhục mình, mình không tính toán, bây giờ ở trước mặt Giám đốc cậu cũng dám làm thế!" Tôi giận, thật sự giận, tuy nhiên vì ngại Giám đốc ở đằng trước nên tôi không dám rống to, chỉ dám nhỏ giọng trừng mắt. "Hắc hắc, do mình gấp quá liền quên mất thôi, không có việc gì, không có việc gì, Joohyun là người một nhà" Cô ấy ôm lấy tay tôi cười trừ. "Cô ấy với cậu là người một nhà, với mình thì không phải" "Sao thế? Các cậu ở chung không hợp hay sao?" "Không biết, dù sao chính là như vậy" Đây là vấn đề không thể giải thích rõ ràng trong một hai câu. "Ừm, có thể do Joohyun một mình nước ngoài quá lâu, không dễ dàng tiếp xúc" Cô ấy níu tay tôi, vừa nhìn bóng lưng của Giám đốc vừa kề tại tôi nói nhỏ. "Một mình? Cô ấy ở nước ngoài không có bạn trai sao?" "Mình cũng không biết, chưa từng nghe cô ấy nhắc đến" Bọn tôi giống như kẻ trộm đang mưu đồ chuyện xấu, sự thật cũng chính là như vậy. --
Xingg
Xingg
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store