Joongdok Tiem Com Ba Vuong
Kim Dokja sau khi về nhà kể chuyện với cái bụng no nê lập tức tắm rửa rồi đánh một giấc quên cả trời trăng. Lâu lắm rồi anh mới ăn uống với một sự thích thú như này. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Kim Dokja tự nhủ ngày mai phải quay lại quán cơm đấy, vì chủ tiệm đẹp trai vẫn đang cầm tin em dế yêu của anh mà.Nhưng Kim Dokja của đêm hôm ấy không hề biết, cái ngày mai của anh đã là một tuần sau đó rồi.Kim Dokja tỉnh dậy khỏi giấc ngủ từ rạng sáng. Tối qua anh phải đi tiếp khách với chỗ làm ăn, ông chủ bên đấy uống ác. Rồi lính của tên đó đến chúc mừng cả bọn thành công lấy được tiền, chén chú chén anh đến tận ba giờ sáng Kim Dokja mới được tha cho về nhà. Bây giờ đầu anh đau như búa bổ, dạ dày trống không vì đã nôn hết những gì hôm qua nạp vào. Thề có Chúa, cái cảm giác tỉnh dậy sau say rượu khổ sở lắm luôn.Hiện tại đã nhập nhoạng chiều, ánh nắng cuối ngày đỏ rực chiếu vào căn phòng trọ. Kim Dokja xoa hai bên thái dương, thật sự quá mệt mỏi. Mấy nay bận rộn tối mắt tối mũi, anh không kịp ăn uống đàng hoàng. Ngay lúc này, trong đầu Kim Dokja hiện lên hình ảnh quán cơm ấm cúng nào đó. Rồi anh thấy thèm chiếc bánh bao nhân thịt mềm mại, bát súp gà thơm phức mùi gừng. Cái bụng đói meo của Kim Dokja sôi lên theo tưởng tượng của chủ nhân nó.Kim Dokja đói sắp chết rồi, anh tự nhủ mình phải đứng dậy đi ăn thôi. Quơ quào xung quanh gối rồi anh bàng hoàng nhận ra. Điện thoại vẫn đang làm con tin tiệm cơm Bá vương. Con di động cùi bắp vốn là vật bất ly thân mà nay bận đến mức anh không có thời gian nhớ đến nó. Kim Dokja ôm lấy đầu lầm bầm."Agh, anh ấy sẽ nghĩ mình là tên lừa đảo mất."Thật sự Kim Dokja không hề cố ý tí nào. Anh đã hẹn người ta là sẽ quay lại ngay hôm sau, để rồi một tuần trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng. Đừng nói là cậu chủ tiệm, ngay cả chính anh cũng cảm thấy không thể tin nổi lời mình. Nhớ lại bộ dạng chắc nịch hôm đấy, anh lại càng thêm xấu hổ. Trước mặt là người đúng gu, à không, chính là gu của mình mà lại để lại cái ấn tượng bê bết như vậy.Anh chàng ngồi sám hối một lúc, mãi đến khi không thể chịu nổi cơn đói nữa mới rời khỏi giường. Kim Dokja, với quyết tâm cháy bỏng phải quay lại gây ấn tượng thật tốt với cậu chủ tiệm đẹp trai, dựng cái thây như một con zombie lên đi sửa soạn. Chàng xã hội đen tắm rửa mất cả tiếng đồng hồ, sấy tóc vuốt keo, xịt thêm chút nước hoa nữa. Con zombie biến mất, thay vào đó là một chàng trai bảnh tỏn khác hẳn vừa rồi.Kim Dokja vui vẻ rời khỏi căn hộ của mình. Rồi lại vui vẻ đi thang bộ xuống bảy tầng lầu. Trông anh vừa đi vừa huýt sáo đến mức Jang Hayoung, trợ lí đắc lực kiêm cánh tay phải sốc tới mức trợn mắt há mồm. Cậu xin thề đại ca của mình mỗi ngày rời khỏi nhà sẽ đều rủa xả việc khu tập thể này không có nổi cái thang máy, trong khi xây trần cao vống lên. Đại ca đáng ra phải chửi từ người thiết kế cho đến người thầu dự án, chửi từ tầng bảy xuống đến tầng một, chứ không phải vừa đi vừa huýt sáo như này."Đ-đại ca."" Ây dô, chào nhóc Jang. Ăn cơm chưa?"Kim Dokja vui vẻ vẫy tay chào đàn em của mình. Sau đó anh sáp lại gần cậu nhóc."Em ăn cùng tụi nó rồi ạ. Anh ăn chưa?"Jang Hayoung xin thề, Kim Dokja chuẩn bị mượn cái gì của cậu khi anh nở nụ cười ranh mãnh ấy. Đại ca túm lấy vai cậu, nói bằng cái giọng rất nghiêm túc."Anh chưa ăn. Chú có bận đi đâu không?""Em không."Jang Hayong trả lời một cách ngây ngốc. Chỉ đợi có thể, Kim Dokja hớn hở lắc vai cậu."Tốt quá! Cho anh mượn xe đạp nhé, anh đi ăn tối phát."Rồi chẳng đợi cậu nhóc trả lời. Kim Dokja đã rất tự nhiên vào chỗ để xe, lấy con xe Thống Nhất phải từ cỡ ông cố của trợ lý để lại. Sau đó lại hí hửng dắt xe đi mất trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác của Jang Hayoung."Đ-đại ca của mình bị ấm đầu rồi."
***
***
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store