ZingTruyen.Store

[JJK] [KenGo] [Edit] CH2O

Chương 3: Kẹo sữa

Aini05091507


Trà pha xong, trong phòng cũng tràn ngập hương thơm nhàn nhạt. Gojo dựa vào mép giường, nhìn nguyền sư điều khiển cơ thể Suguru bưng ly thủy tinh lên, thổi nhẹ lớp khói trên bề mặt.

"Hôm nay không có gì mấy, nếu ngươi buồn ngủ thì cứ ngủ trước."

"Có ngươi ở đây, ta sao có thể an giấc."

"Tồn tại của ta làm ngươi bất an đến vậy sao?" Kenjaku uống một ngụm trà. "Còn tưởng rằng chú thuật sư mạnh nhất Gojo Satoru vẫn có thể trấn định mà coi ta như không khí chứ."

"Chuyện gì đã xảy ra xung quanh đây? Tại sao lại không có điện? Rõ là trong thành thị, nhưng trước khi ngươi trở về, ta không nghe được bất kì thanh âm nào khác." Gojo quyết định trước thử tìm kiếm chút manh mối từ trong miệng đối phương. Nơi này không có tiếng động cơ nổ vang, không có ríu rít tiếng chim, cũng không có tiếng người đối thoại, hết thảy đều tĩnh lặng như một vùng đất chết.

"Phải ha, ngươi vẫn không biết bên ngoài ra sao... Ở phạm vi xung quanh kết giới có lẽ vẫn còn người may mắn tồn tại, nhưng nơi này gọi là thành phố chết cũng không sai biệt lắm." Kenjaku trả lời. "Ngươi cùng ta là hai kẻ duy nhất có thể miễn cưỡng gọi là sinh vật còn tồn tại."

Nói tới đây, hắn giống như bỗng nhiên nhớ đến cái gì, buông chén trà trong tay xuống, bắt đầu lục lọi túi áo cà sa. Thần kinh Gojo căng chặt theo từng động tác của hắn, không nghĩ tới thứ hắn lấy ra lại là... một cái kẹo mút?

Một cái kẹo mút vị sữa bình thường, có thể thấy ở mọi cửa hàng siêu thị?

Kenjaku xé vỏ giấy, cầm que kẹo đưa đến trước mặt Gojo: "Ăn kẹo không?"

"...Bị khùng hả?" Gojo nghiêng đầu, né tránh que kẹo. "Đừng coi ta như trẻ con! Hơn nữa ta sẽ không ăn đồ ngươi đưa! Tên khốn!"

"Không thích vị này sao." Kenjaku cũng không ép, hắn thu tay về tự nhét kẹo vào miệng, giọng nói cũng trở nên lúng búng. "Đã đến lúc này, học sinh của ngươi chắc cũng nghe từ Tengen rồi nhỉ... Cho nên nói tên thật của ta cho ngươi cũng không sao. Nếu không muốn dùng tên của cơ thể này để xưng hô, ngươi có thể gọi ta là Kenjaku."

"Khốn nạn."

"Vừa nói ta không được coi ngươi như trẻ con, nhưng lời nói giọng điệu lại như trẻ con dỗi vặt." Kenjaku không để ý đến Gojo, chỉ nhàn nhã mà nhấm nháp kẹo que.

"Cũng không biết là ngươi đang làm hỏng vị kẹo hay làm hỏng vị trà." Trong phòng trừ bỏ hương trà dần đạm còn có hương sữa ngọt nồng.

"Chỉ là đồ mua tạm ở siêu thị dùng nước khoáng để pha, cũng không thể nói là làm hỏng vị." Kenjaku ngồi cạnh án thư bên cửa sổ, cách Gojo một khoảng, không gần cũng không xa. Hắn nhìn được Gojo đang do dự, không rõ nên tiếp cận hắn dò xét thử hay nên mặc kệ hắn đấy rồi đi ngủ. Hắn cũng không nóng nảy, chỉ chậm rãi ăn kẹo thưởng trà.

Kenjaku đã bận rộn hơn một ngàn năm vì kế hoạch của mình, cho nên hắn hoàn toàn không nôn nóng chút nào. Kế hoạch được chuẩn bị hoàn thiện, cũng không có điểm nào yêu cầu tạm thời bổ khuyết.

"Chỉ là trước đây ta đã chắc chắn rằng đây là vị ngươi sẽ thích... Xem ra có một số việc phải đến gần mới có thể biết rõ được."

Cuối cùng Gojo vẫn quyết định đi ngủ trước. Không thể vận dụng chú lực, phản chuyển thuật thức cũng chỉ có thể chậm chạp lưu động, không thể giúp cơ thể bớt mệt mỏi, cũng không cho phép anh suy nghĩ quá độ.

Anh nằm lại trên giường, đưa lưng về phía Kenjaku. Trước khi ngủ, Gojo thoáng đưa mắt nhìn vỏ kẹo trong thùng rác góc phòng.

Chính xác chỉ là bởi vì tùy hứng mà thôi, vì Kenjaku nói không sai, đó chính là vị anh thích nhất. Hiện tại, hương thơm ngọt trong không khí vẫn thoảng qua chóp mũi anh.

Kể từ khi hai bên tiếp xúc, đối thủ đáng sợ này tựa như đã điều tra mọi thứ về anh, một chút cũng không bỏ sót. Có thể nói, tình huống hiện giờ còn tệ hơn anh đã dự đoán...

Đến khi nào Kenjaku mới phạm sai lầm đây? Gojo mơ màng nghĩ trước khi chìm vào giấc ngủ. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store