Jjk Goyuu Tran Cuoi Mua Dong Khong Ai Thang
Đêm đó, sau khi quyết tâm được thắp lại, Yuuji chơi game với một tinh thần khác hẳn. Không còn là những trận đấu leo rank vô định chỉ để giết thời gian hay tìm chút giải trí rẻ tiền nữa. Mỗi cú click chuột, mỗi pha xử lý giờ đây đều mang một trọng lượng khác, một sự tập trung mà chính cậu cũng ngạc nhiên. Ánh mắt cậu dán chặt vào màn hình, nhưng tâm trí lại không ngừng quay về khoảnh khắc ngắn ngủi buổi trưa."Đánh tốt đấy."Lời khen gọn lỏn, lạnh lùng của Gojo Satoru cứ vang vọng mãi. Nó giống như một mồi lửa nhỏ được ném vào đống củi khô khát khao bấy lâu nay của Yuuji. Lần đầu tiên, có người từ thế giới đó – thế giới của những game thủ chuyên nghiệp, của ánh hào quang và những chiếc cúp vô địch – công nhận cậu. Dù chỉ là một câu nói thoáng qua, nhưng với Yuuji, nó còn hơn cả ngàn lời động viên từ bạn bè hay thầy cô về một con đường mà cậu không thực sự thuộc về.Cậu bắt đầu stream đều đặn hơn, không chỉ chơi mà còn phân tích lại các trận đấu của mình, tìm lỗi sai, học hỏi kỹ năng từ các pro player khác – đặc biệt là Gojo. Cậu xem đi xem lại các VOD trận đấu của đội ToKyo, tua chậm những pha xử lý đỉnh cao của Gojo, cố gắng giải mã tư duy chiến thuật đằng sau những bước di chuyển tưởng chừng như ngẫu hứng đó. Cậu muốn giỏi hơn, không chỉ vì bản thân, mà còn vì một hy vọng mong manh rằng, biết đâu đấy, Gojo sẽ lại chú ý đến cậu lần nữa.Trong khi đó, Gojo Satoru, sau khi rời khỏi phòng game trưa hôm đó, cũng không hoàn toàn quên đi cậu nhóc tóc hồng đã cả gan ngồi vào máy của mình. Anh không giận, chỉ thấy hơi buồn cười và... một chút tò mò. Thằng nhóc đó là ai? Sao lại xuất hiện đúng lúc đó? Và quan trọng hơn, tại sao lại có thể chơi vị trí của anh một cách khá ổn như vậy? Cái cách cậu ta lao vào trận đấu, không chút do dự, với một sự tập trung gần như tuyệt đối, có gì đó rất quen thuộc.Một buổi tối rảnh rỗi hiếm hoi, khi lướt qua các kênh stream game ít người xem, một cái tên quen quen lọt vào mắt Gojo. Itadori_Yuu. Anh nhíu mày, nhớ lại cái tên trên bảng tên đồng phục của cậu nhóc hôm trước. Click vào xem thử, màn hình hiện lên giao diện game quen thuộc và gương mặt đầy quyết tâm của Yuuji.Gojo không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát dưới một tài khoản ẩn danh. Anh thấy được sự tiến bộ rõ rệt trong kỹ năng của Yuuji so với lần "chơi hộ" bất đắc dĩ kia. Vẫn còn non nớt, vẫn còn những lỗi cơ bản, nhưng có một ngọn lửa trong cách chơi của cậu ta – một sự liều lĩnh, táo bạo và tinh thần không bỏ cuộc. Anh thấy Yuuji giao tiếp gượng gạo với vài người xem ít ỏi, thấy cả những lúc cậu vò đầu bứt tai khi thua trận, hay nụ cười rạng rỡ khi giành được chiến thắng sít sao. Có gì đó... chân thật và đầy sức sống, khác hẳn với thế giới chuyên nghiệp đầy áp lực và tính toán mà anh đang ở.Một ý nghĩ chợt lóe lên, Gojo tiện tay nhấn nút donate một số tiền kha khá, kèm theo một dòng tin nhắn ngắn gọn, ẩn danh: "Phản xạ tốt, nhưng cần kiểm soát bản đồ tốt hơn."Phía bên kia màn hình, Yuuji giật nảy mình khi thấy thông báo donate và tin nhắn hiện lên. Trăm yên từ một người xem vô danh thì cậu có gặp hai ba lần, nhưng một lời nhận xét chuyên môn như thế này? Tim cậu đập nhanh hơn một chút. Ai vậy? Cậu đọc đi đọc lại dòng chữ. Nó không giống những bình luận trêu chọc hay khen ngợi vu vơ thường thấy. Đây là một nhận xét cụ thể, chỉ thẳng vào điểm yếu mà chính cậu cũng đang cảm thấy mơ hồ. "Kiểm soát bản đồ tốt hơn..." Đúng là cậu thường quá tập trung vào giao tranh mà đôi khi quên mất việc bao quát tình hình xung quanh.Người này... chắc hẳn là một người chơi có kinh nghiệm, có thể là rank cao hoặc thậm chí là ai đó trong giới bán chuyên tình cờ ghé qua. Ý nghĩ có một người chơi giỏi đang theo dõi và đánh giá mình khiến Yuuji cảm thấy một áp lực thú vị, một sự phấn khích lạ lẫm len lỏi. Mặt cậu hơi nóng lên, không phải vì nghi ngờ cụ thể ai, mà vì cảm giác được nhìn nhận một cách nghiêm túc, dù chỉ là từ một người ẩn danh. Cậu lắp bắp cảm ơn người donate trên stream, giọng hơi run vì phấn khích, và quyết tâm khắc phục điểm yếu đó càng trở nên mạnh mẽ.Từ hôm đó, Yuuji càng thêm nỗ lực. Lời nhận xét ẩn danh kia trở thành một mục tiêu cụ thể. Cậu dành nhiều thời gian hơn để xem lại replay, tập trung vào việc di chuyển, quan sát minimap, và đưa ra quyết định dựa trên thông tin toàn cục chứ không chỉ là kỹ năng cá nhân.Sự thay đổi trong thái độ và kỹ năng của Yuuji, dù chậm rãi, cũng không hoàn toàn thoát khỏi sự chú ý tình cờ của Gojo. Thỉnh thoảng, khi đi ngang qua sân tập trống trải sau giờ học, anh thấy bóng dáng quen thuộc của Yuuji đang miệt mài chạy bền một mình – có lẽ là thói quen cũ từ thời còn được câu lạc bộ điền kinh săn đón. Một lần khác, anh thấy cậu đứng tần ngần khá lâu trước bảng thông báo của câu lạc bộ Esports, ánh mắt phức tạp khó tả. Và cả hình ảnh cậu ngồi một mình trong căn tin vào giờ nghỉ trưa, vừa ăn ngấu nghiến suất cơm rẻ tiền vừa lẩm nhẩm phân tích lại trận đấu nào đó trên điện thoại. Gojo chỉ lướt qua, không dừng lại, nhưng hình ảnh cậu nhóc với mái tóc hồng nổi bật và nguồn năng lượng có phần mâu thuẫn đó đã lưu lại trong tâm trí anh lâu hơn một chút so với bình thường. Cái nguồn năng lượng thuần khiết, có phần ngây ngô nhưng lại vô cùng mãnh liệt tỏa ra từ Yuuji khiến Gojo cảm thấy khá thú vị. Nó khác hẳn với những toan tính, áp lực và sự cạnh tranh mà anh phải đối mặt hàng ngày trong giới chuyên nghiệp. Đôi khi, anh tự hỏi, liệu sự nhiệt huyết đó có thể đi được bao xa.Sự tương tác trực tiếp vẫn gần như bằng không, nhưng những lần chạm mặt thoáng qua ở trường lại tăng lên một cách kỳ lạ. Một buổi chiều, Yuuji đang loay hoay mua lon nước ở máy bán hàng tự động gần khu nhà phụ - nơi có phòng tập riêng của đội tuyển. Cánh cửa phòng tập bật mở, Gojo bước ra, vẻ mặt có chút mệt mỏi và lơ đãng sau nhiều giờ luyện tập. Yuuji giật mình, luống cuống làm rơi đồng xu xuống đất. Khi cậu cúi xuống nhặt, ngẩng lên thì thấy Gojo đã đứng ngay trước mặt.Khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân. Yuuji có thể thấy rõ sự sắc bén trong đôi mắt xanh sau cặp kính đen, dù nó đang ánh lên vẻ thờ ơ thường trực. Tim cậu như ngừng đập một giây. Gojo chỉ liếc nhìn cậu một cái thoáng qua, không biểu cảm, rồi lách người đi thẳng, để lại Yuuji đứng ngây ra đó, tai ù đi vì tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu thậm chí còn chẳng kịp nói một lời chào.Lần khác, trong giờ nghỉ trưa ồn ào ở căn tin, Yuuji và Nobara đang ngồi cách đó không xa, hào hứng tranh luận về một chiến thuật mới trong game mà họ vừa xem được đêm qua. Giọng Nobara khá to, vang vọng cả một góc. Yuuji đang cố gắng giải thích một pha xử lý phức tạp thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm, lười biếng vang lên từ bàn bên cạnh, nơi Gojo đang ngồi một mình và chuẩn bị đứng dậy rời đi:"Dùng kỹ năng đó để ép góc thì hiệu quả hơn là tấn công trực diện."Câu nói không hướng vào ai cụ thể, giống như một lời lẩm bẩm cho chính mình. Nhưng nó lại khớp hoàn hảo với vấn đề mà Yuuji và Nobara đang tranh cãi. Gojo rời đi ngay sau đó, không hề nhìn lại. Yuuji và Nobara ngơ ngác nhìn nhau."Ủa? Anh ta nói mình hả?" Nobara nhướng mày."Chắc... chắc là không đâu." Yuuji lắp bắp, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác xáo trộn khó tả. Có phải Gojo thực sự nghe thấy cuộc nói chuyện của họ không? Hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?Những tương tác nhỏ nhặt, những lần chạm mặt thoáng qua, những lời nói bâng quơ nhưng đầy ẩn ý (hoặc có lẽ chỉ do Yuuji tự suy diễn) – tất cả đang dần dần kéo cậu vào một quỹ đạo khác. Sự ngưỡng mộ dành cho Gojo Satoru, game thủ thiên tài, giờ đây không chỉ là nhìn từ xa. Nó đang trở nên gần hơn, thực tế hơn, và... nguy hiểm hơn cho trái tim đang loạn nhịp của cậu.Đêm đó, khi ngồi trước màn hình máy tính, chuẩn bị vào trận, Yuuji lại nhìn vào dòng bình luận ẩn danh hôm trước. "Phản xạ tốt, nhưng cần kiểm soát bản đồ tốt hơn." Cậu bất giác nghĩ đến dáng vẻ thờ ơ của Gojo ở hành lang, nghĩ đến câu nói lẩm bẩm ở căn tin. Một sự nghi ngờ mơ hồ, một tia hy vọng điên rồ mà cậu không dám chắc chắn, lại len lỏi vào tâm trí. Có một sợi dây liên kết vô hình nào đó đang hình thành giữa cậu và người đó không? Hay tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng cậu?Câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ, treo lơ lửng trên trăng khiến Yuuji vừa thấp thỏm mong chờ, vừa hoang mang sợ hãi. Con đường cậu chọn dường như ngày càng có bóng hình của Gojo Satoru hiện hữu rõ nét hơn.—--
Mặt trời treo trên cây, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt tập trung của Yuuji. Cậu vừa kết thúc một trận đấu rank nữa, cảm giác trống rỗng quen thuộc lại ùa về. Việc leo rank không còn mang lại niềm vui thuần túy như trước. Những lời nhận xét ẩn danh, những lần chạm mặt thoáng qua với Gojo, và cả cái nhìn vào thế giới game chuyên nghiệp hào nhoáng nhưng xa vời khiến cậu nhận ra một điều: chơi một mình mãi thế này sẽ chẳng đi đến đâu. Cậu cần đồng đội, cần một môi trường để cọ xát, để học hỏi thực sự.Câu cứ ôm trăm ngàn nỗi suy tư cùng gương mặt cá chết ngủ không đủ giấc đó mà lê lết từ nhà đến trường. Ý nghĩ về việc tham gia đội tuyển chính thức của trường, dù chỉ là đội dự bị, vẫn còn quá xa vời. Khoảng cách giữa cậu và những người như Gojo là một vực thẳm. Nhưng nếu không phải con đường đó, thì là con đường nào?"Này, Itadori," giọng nói quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Đó là Yoshino, một cậu bạn cùng lớp, cũng là thành viên của câu lạc bộ Esports nửa vời của trường - nơi chủ yếu tụ tập để chơi game giải trí hơn là luyện tập thi đấu. Yoshino chìa điện thoại ra trước mặt Yuuji. "Thấy cái này chưa? Giải đấu 'Khát Vọng Tân Binh' dành cho các đội nghiệp dư trong thành phố. Phần thưởng không lớn, nhưng nghe nói mấy tay to cũng hay đến xem để tìm gà đấy."
Yuuji nheo mắt nhìn vào màn hình. Một giải đấu nghiệp dư. Không yêu cầu thành tích, không cần trực thuộc trường lớp hay tổ chức nào, chỉ cần lập một đội đủ năm người và đăng ký."Một giải đấu nghiệp dư..." Yuuji lẩm bẩm. Đây có lẽ là thứ cậu cần. Một sân chơi vừa sức hơn, một nơi để bắt đầu."Nhưng... lấy đâu ra đội bây giờ?" Yuuji thở dài. Câu lạc bộ của trường thì toàn những người chơi cho vui, khó mà tập hợp nghiêm túc được."Hay là..." Yoshino ngập ngừng, "Chúng ta thử tự lập một đội xem sao? Tao biết vài đứa cũng máu chiến lắm, nhưng chưa có cơ hội thôi."Ý tưởng đó bắt đầu nhen nhóm trong đầu Yuuji. Tự lập một đội? Nghe có vẻ điên rồ, nhưng cũng đầy hấp dẫn.Những ngày tiếp theo, Yuuji và Yoshino bắt đầu hành trình tìm kiếm đồng đội. Họ hỏi han trong câu lạc bộ, dò la những người chơi có kỹ năng khá trong trường nhưng không thuộc đội tuyển chính thức. Thật bất ngờ, họ tìm được Hanami và Jogo - hai nhóc năm nhất cũng thường xuyên luyện tập một mình ở phòng máy chung và luôn ao ước được thi đấu.Thành viên thứ năm lại đến từ một nơi không ngờ tới. Trong một lần nghỉ giải lao ở quán ramen nơi Yuuji làm thêm, cậu tình cờ nghe thấy anh bếp trưởng Ino đang lẩm bẩm về chiến thuật trong game với cậu phụ bếp mới. Hóa ra, anh Ino từng là một game thủ khá có tiếng ở thế hệ trước, giờ chỉ chơi giải trí nhưng kỹ năng và tư duy chiến thuật vẫn còn rất sắc bén. Sau vài lần dò hỏi và thuyết phục đầy nhiệt tình của Yuuji (cậu hứa sẽ rửa bát gấp đôi trong một tuần), anh Ino đã đồng ý gia nhập "cho vui", đảm nhận vị trí hỗ trợ và dẫn dắt chiến thuật.Vậy là đội "Ramen Vô Địch" (cái tên do Yuuji nghĩ ra trong lúc đói bụng và bị mọi người miễn cưỡng chấp nhận) được thành lập. Năm con người hoàn toàn khác biệt: một học sinh năm hai đầy nhiệt huyết nhưng thiếu kinh nghiệm (Yuuji), một cậu bạn cùng lớp khá kỹ năng nhưng hơi thiếu tự tin (Yoshino), hai đàn em năm nhất năng nổ (Hanami và Jogo), và một ông chú bếp trưởng bất đắc dĩ (Ino). Họ không có phòng tập riêng, không có huấn luyện viên chuyên nghiệp, chỉ có niềm đam mê chung và một quán net quen thuộc để tụ tập sau giờ học hoặc giờ làm.Những buổi luyện tập đầu tiên diễn ra đầy khó khăn và tiếng cười. Họ phối hợp rời rạc, tranh cãi về chiến thuật, và thua nhiều hơn thắng trong các trận đấu tập với những đội ngẫu nhiên trên mạng. Yuuji, với vai trò carry chính, cảm nhận rõ gánh nặng và trách nhiệm. Cậu nhận ra kỹ năng cá nhân là chưa đủ, giao tiếp và sự ăn ý với đồng đội mới là chìa khóa.Trong một buổi chiều luyện tập tại quán net ồn ào, khi cả đội đang vò đầu bứt tai sau một pha giao tranh thua tan nát, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng Yuuji, đủ lớn để cả đội nghe thấy giữa tiếng game xập xình."Heh... Phối hợp như mấy đứa mẫu giáo tập diễu hành vậy."Yuuji giật bắn mình quay lại. Gojo Satoru đang đứng đó, tay đút túi quần, tình cờ ghé vào quán net (có lẽ để mua đồ uống hoặc chỉ đơn giản là đi ngang qua). Ánh mắt anh lướt qua màn hình của cả đội với vẻ nửa đùa cợt, nửa đánh giá."A-anh G-Gojo!" Yoshino lắp bắp. Hanami và Jogo thì mắt tròn mắt dẹt nhìn thần tượng bằng xương bằng thịt. Chỉ có anh Ino là vẫn bình tĩnh lau mồ hôi.Gojo không nhìn ai cụ thể, ánh mắt dừng lại trên màn hình của Yuuji một thoáng. "Phản xạ tốt đấy," anh lẩm bẩm, như lặp lại lời nhận xét ẩn danh nào đó, rồi nhún vai. "Nhưng mà, một cánh én không làm nên mùa xuân đâu, nhóc."Anh không nói gì thêm, chỉ quay lưng bỏ đi, để lại cả đội "Ramen Vô Địch" trong sự ngỡ ngàng và... một chút tự ái. Lời nói của Gojo, dù có vẻ giễu cợt, lại như một gáo nước lạnh khiến họ tỉnh táo hơn."Thấy chưa! Ngay cả anh Gojo cũng nói chúng ta cần phối hợp tốt hơn!" Yuuji siết chặt chuột, ánh mắt ánh lên quyết tâm mới. "Được rồi! Làm lại nào! Lần này nhất định phải thắng!"Sự xuất hiện và lời nhận xét của Gojo, dù thoáng qua, lại vô tình trở thành động lực mạnh mẽ cho đội game nghiệp dư non trẻ. Họ biết con đường phía trước còn rất dài và đầy thử thách, nhưng họ đã có mục tiêu - giải đấu "Khát Vọng Tân Binh" - và quan trọng nhất, họ có nhau. Đêm đó, sau khi quán net đóng cửa, năm thành viên của "Ramen Vô Địch" đã chính thức hoàn thành bản đăng ký tham gia giải đấu, một bước chân nhỏ bé đầu tiên trên hành trình chinh phục giấc mơ của riêng mình, một hành trình giờ đây có thêm gia vị từ sự tồn tại của một thiên tài tóc bạch kim nào đó.Hết chương 2.
Mặt trời treo trên cây, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt tập trung của Yuuji. Cậu vừa kết thúc một trận đấu rank nữa, cảm giác trống rỗng quen thuộc lại ùa về. Việc leo rank không còn mang lại niềm vui thuần túy như trước. Những lời nhận xét ẩn danh, những lần chạm mặt thoáng qua với Gojo, và cả cái nhìn vào thế giới game chuyên nghiệp hào nhoáng nhưng xa vời khiến cậu nhận ra một điều: chơi một mình mãi thế này sẽ chẳng đi đến đâu. Cậu cần đồng đội, cần một môi trường để cọ xát, để học hỏi thực sự.Câu cứ ôm trăm ngàn nỗi suy tư cùng gương mặt cá chết ngủ không đủ giấc đó mà lê lết từ nhà đến trường. Ý nghĩ về việc tham gia đội tuyển chính thức của trường, dù chỉ là đội dự bị, vẫn còn quá xa vời. Khoảng cách giữa cậu và những người như Gojo là một vực thẳm. Nhưng nếu không phải con đường đó, thì là con đường nào?"Này, Itadori," giọng nói quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Đó là Yoshino, một cậu bạn cùng lớp, cũng là thành viên của câu lạc bộ Esports nửa vời của trường - nơi chủ yếu tụ tập để chơi game giải trí hơn là luyện tập thi đấu. Yoshino chìa điện thoại ra trước mặt Yuuji. "Thấy cái này chưa? Giải đấu 'Khát Vọng Tân Binh' dành cho các đội nghiệp dư trong thành phố. Phần thưởng không lớn, nhưng nghe nói mấy tay to cũng hay đến xem để tìm gà đấy."
Yuuji nheo mắt nhìn vào màn hình. Một giải đấu nghiệp dư. Không yêu cầu thành tích, không cần trực thuộc trường lớp hay tổ chức nào, chỉ cần lập một đội đủ năm người và đăng ký."Một giải đấu nghiệp dư..." Yuuji lẩm bẩm. Đây có lẽ là thứ cậu cần. Một sân chơi vừa sức hơn, một nơi để bắt đầu."Nhưng... lấy đâu ra đội bây giờ?" Yuuji thở dài. Câu lạc bộ của trường thì toàn những người chơi cho vui, khó mà tập hợp nghiêm túc được."Hay là..." Yoshino ngập ngừng, "Chúng ta thử tự lập một đội xem sao? Tao biết vài đứa cũng máu chiến lắm, nhưng chưa có cơ hội thôi."Ý tưởng đó bắt đầu nhen nhóm trong đầu Yuuji. Tự lập một đội? Nghe có vẻ điên rồ, nhưng cũng đầy hấp dẫn.Những ngày tiếp theo, Yuuji và Yoshino bắt đầu hành trình tìm kiếm đồng đội. Họ hỏi han trong câu lạc bộ, dò la những người chơi có kỹ năng khá trong trường nhưng không thuộc đội tuyển chính thức. Thật bất ngờ, họ tìm được Hanami và Jogo - hai nhóc năm nhất cũng thường xuyên luyện tập một mình ở phòng máy chung và luôn ao ước được thi đấu.Thành viên thứ năm lại đến từ một nơi không ngờ tới. Trong một lần nghỉ giải lao ở quán ramen nơi Yuuji làm thêm, cậu tình cờ nghe thấy anh bếp trưởng Ino đang lẩm bẩm về chiến thuật trong game với cậu phụ bếp mới. Hóa ra, anh Ino từng là một game thủ khá có tiếng ở thế hệ trước, giờ chỉ chơi giải trí nhưng kỹ năng và tư duy chiến thuật vẫn còn rất sắc bén. Sau vài lần dò hỏi và thuyết phục đầy nhiệt tình của Yuuji (cậu hứa sẽ rửa bát gấp đôi trong một tuần), anh Ino đã đồng ý gia nhập "cho vui", đảm nhận vị trí hỗ trợ và dẫn dắt chiến thuật.Vậy là đội "Ramen Vô Địch" (cái tên do Yuuji nghĩ ra trong lúc đói bụng và bị mọi người miễn cưỡng chấp nhận) được thành lập. Năm con người hoàn toàn khác biệt: một học sinh năm hai đầy nhiệt huyết nhưng thiếu kinh nghiệm (Yuuji), một cậu bạn cùng lớp khá kỹ năng nhưng hơi thiếu tự tin (Yoshino), hai đàn em năm nhất năng nổ (Hanami và Jogo), và một ông chú bếp trưởng bất đắc dĩ (Ino). Họ không có phòng tập riêng, không có huấn luyện viên chuyên nghiệp, chỉ có niềm đam mê chung và một quán net quen thuộc để tụ tập sau giờ học hoặc giờ làm.Những buổi luyện tập đầu tiên diễn ra đầy khó khăn và tiếng cười. Họ phối hợp rời rạc, tranh cãi về chiến thuật, và thua nhiều hơn thắng trong các trận đấu tập với những đội ngẫu nhiên trên mạng. Yuuji, với vai trò carry chính, cảm nhận rõ gánh nặng và trách nhiệm. Cậu nhận ra kỹ năng cá nhân là chưa đủ, giao tiếp và sự ăn ý với đồng đội mới là chìa khóa.Trong một buổi chiều luyện tập tại quán net ồn ào, khi cả đội đang vò đầu bứt tai sau một pha giao tranh thua tan nát, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng Yuuji, đủ lớn để cả đội nghe thấy giữa tiếng game xập xình."Heh... Phối hợp như mấy đứa mẫu giáo tập diễu hành vậy."Yuuji giật bắn mình quay lại. Gojo Satoru đang đứng đó, tay đút túi quần, tình cờ ghé vào quán net (có lẽ để mua đồ uống hoặc chỉ đơn giản là đi ngang qua). Ánh mắt anh lướt qua màn hình của cả đội với vẻ nửa đùa cợt, nửa đánh giá."A-anh G-Gojo!" Yoshino lắp bắp. Hanami và Jogo thì mắt tròn mắt dẹt nhìn thần tượng bằng xương bằng thịt. Chỉ có anh Ino là vẫn bình tĩnh lau mồ hôi.Gojo không nhìn ai cụ thể, ánh mắt dừng lại trên màn hình của Yuuji một thoáng. "Phản xạ tốt đấy," anh lẩm bẩm, như lặp lại lời nhận xét ẩn danh nào đó, rồi nhún vai. "Nhưng mà, một cánh én không làm nên mùa xuân đâu, nhóc."Anh không nói gì thêm, chỉ quay lưng bỏ đi, để lại cả đội "Ramen Vô Địch" trong sự ngỡ ngàng và... một chút tự ái. Lời nói của Gojo, dù có vẻ giễu cợt, lại như một gáo nước lạnh khiến họ tỉnh táo hơn."Thấy chưa! Ngay cả anh Gojo cũng nói chúng ta cần phối hợp tốt hơn!" Yuuji siết chặt chuột, ánh mắt ánh lên quyết tâm mới. "Được rồi! Làm lại nào! Lần này nhất định phải thắng!"Sự xuất hiện và lời nhận xét của Gojo, dù thoáng qua, lại vô tình trở thành động lực mạnh mẽ cho đội game nghiệp dư non trẻ. Họ biết con đường phía trước còn rất dài và đầy thử thách, nhưng họ đã có mục tiêu - giải đấu "Khát Vọng Tân Binh" - và quan trọng nhất, họ có nhau. Đêm đó, sau khi quán net đóng cửa, năm thành viên của "Ramen Vô Địch" đã chính thức hoàn thành bản đăng ký tham gia giải đấu, một bước chân nhỏ bé đầu tiên trên hành trình chinh phục giấc mơ của riêng mình, một hành trình giờ đây có thêm gia vị từ sự tồn tại của một thiên tài tóc bạch kim nào đó.Hết chương 2.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store