Jjk Fanfic Sena
Tôi lên năm hai.Trường Cao chuyên có tận năm năm, chuyện tốt nghiệp sau đó đi làm đối với tôi bây giờ quá là xa vời.Tôi nhàm chán đặt cằm lên mặt bàn, ngước đôi mắt lờ đà lờ đờ nghe giáo viên dạy phổ thông (cụ thể là Quốc ngữ).Chuyện là lúc ở giữa năm một, đột nhiên có hai chú thuật sư chuyên giáo dục phổ thông cho các học sinh Cao chuyên Chú Thuật xuất hiện, sau đó, tiến hành dạy học cho chúng tôi, và chúng tôi buộc phải học như những học sinh bình thường như bao trường khác.Mặc dù khóa của tôi chỉ vỏn vẹn bốn người.Tôi cũng chẳng chắc là chương trình chúng tôi học có giống như chương trình của những học sinh bình thường khác không.Thôi kệ, ai quan tâm."____ _____ __"Ông thầy kia đang đọc gì đó, tôi không nghe rõ, vì lúc này đầu tóc tôi sắp lạc lên chín tầng mây tới nơi rồi.Mắt tôi díu lại, dù cố gắng bao nhiêu nó cũng chẳng mở ra được.Sau đó tôi thiếp đi.Tôi lại mơ.Dạo này, nói đúng hơn là từ năm ngoái, ngay sau khi có một cuộc chuyện trò vui vẻ với 'người đó', tôi thường xuyên nằm mơ, những giấc mơ rải rác, không có trận tự nào.Tôi chẳng hiểu mình mơ gì nữa, nhưng ngày qua ngày, tôi cũng quen dần.Lại nữa rồi. - Tôi thầm nghĩ, ngồi xuống, khoanh chân, chống cằm nhìn về con người ở trước mặt tôi.Đó chắc chắn là một con người, chứ chẳng phải một con quỷ. Đây là điều tôi xác nhận sau mấy tháng nhìn 'nó'.Con người này mặc đồ bó sát, bên ngoài khoác áo khoác dài, thân hình mảnh khảnh nhưng không thiếu thịt, bằng chứng là ở đường cong cơ bắp lưu sướng trên cơ thể anh ta. Nhìn cặp chân kia, thon dài là thế chứ tung một cú chắc cũng đá vỡ được xương ngực chứ đùa (nhìn chân anh ta khiến tôi nghĩ tới chân của Satoru, chân anh ta đá vỡ xương ngực, chân Gojo đá rớt mịa đầu, đừng coi đó là lời nói đùa, Satoru từng đã rớt đầu của một con chú linh thật đấy). Anh ta cao xấp xỉ tôi, tóc cắt ngắn ngang cổ, nhìn mượt mà đến lạ. Trên quấn băng vải vẽ bùa chú lên, chỉ chừa lại đôi mắt cùng mũi để thở.Không biết sao nhìn vào đôi mắt đó, tôi lại thấy có một cảm giác kỳ quái, lại quen thuộc đến lạ kì.Tôi đã nhìn qua nó vô số lần, nó giống, cũng chẳng giống, và giống gì thì tôi không rõ.Nói tóm lại là tôi chẳng rõ gì hết.Điều tôi ấn tượng là đôi mắt ấy đen kịt, như vực sâu, không tiêu cự, nhưng đôi khi lại tựa chiếc gương, phản ánh khuôn mặt đờ đẫn vì thức khuya của tôi.Anh ta chẳng thấy gì, là một người mù. - Tôi cho ra kết luận sau khi quan sát đôi mắt ấy hàng trăm lần.Tôi có thử bắt chuyện với anh ta rồi, nhưng anh ta chẳng trả lời gì.Dường như anh ta không nghe được.Người gì đâu mà vừa mù vừa điếc, lại còn bị hủy dung (?), thảm quá thảm quá.Tôi than thở trong lòng, không biết tại sao lại có cảm xúc tự giễu.Khó hiểu ghê.Cộp cộp cộp cộp két két....Tôi nghe thấy âm thanh như có gì đó gõ lên bàn, sau đó là tiếng cọ xát chói tai.Mẹ.Tôi đau đầu, nhắm mắt lại, trời đất như đảo lộn. Trong mơ hồ, tôi nhìn thấy sau lưng người dị hợm kia có một bóng đen rất cao rất cao. Bóng đen ấy, nhìn giống như một người trùm áo choàng đen lên hơn. Một bàn tay trắng nõn, thon dài nhưng to một cách quái dị đột nhiên vươn ra, che đi khuôn mặt của người kia.Tôi cảm giác như khuôn miệng của bóng đen kia đnag mấp máy, như muốn nói điều gì đó, hoặc có lẽ do tôi đã nhầm.Tôi tỉnh lại, đầu vẫn còn nặng, bèn nhìn sang bàn bên cạnh.Hai tên Satoru và Suguru trẻ trâu đang cười hi hi ha ha gì đó, trên tay là cây compa và thước kẻ, chắc chắn mấy âm thanh cộc cộc két két là từ hai thằng này mà ra.Chẹp, dở hơi.Tôi thở dài như người bố già khi thấy những đứa con của mình mãi chẳng chịu trưởng thành, quay sang nhìn Shoko.Sau đó tôi thấy Shoko cũng đang nhìn tôi.Hai chúng tôi vô tình chạm mắt nhau, sau đó, tôi không biết là ai dời mắt đi trước, chắc là tôi.Không khí trong phòng chợt này nọ thấy rõ. Đừng hỏi tôi 'này nọ' là thế nào, đó là một cảm giác khó tả mà tôi chẳng thể nói thành lời.Đây chẳng lẽ là rung động của nam sinh tuổ-"Há há há há há há há há."Tiếng cười bất bình thường vang vọng khắp căn phòng, không, nếu có người ngoài kia chắc cũng nghe thấy được chứ đùa.Tôi sởn tóc gáy, thái dương giât giật, quay lại nhìn hai tên khùng đang làm gì đó không biết mà cứ ôm bụng cười ngặt nghẽo.Shoko đẩy ghế đi đến, nhíu mày, ngó ngó một hồi, rồi nhìn sang hai người kia.Satoru và Suguru nhìn cô ấy, sau đó nhìn lên bàn rồi thì thầm.Sau đó Shoko bật cười: "Pff-"Gì thế nhỉ?Tôi tò mà dịch ghế lại gần, nhìn lên bàn, chỉ thấy một đông gạch ngang gạch dọc hỗn loạn trên mặt bàn.Quỷ gì thế này?Vẽ bùa à?Tôi ngẩng mặt, rồi sững người, cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng.Tôi không thấy ba người bạn của mình đâu cả.Cái gì đây?Ông bà ta thường nói, gặp biến mà toạn thì tất loạn thêm, vậy nên tôi đang cố gắng bình tĩnh.Tôi đi xung quanh phòng, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.-Bên ngoài hành lang vẫn trống như thế, nhìn chẳng khác gì bình thường. Nhưng chính sự bình thường này chính là 'bất thường', còn bất thường thế nào thì tôi cũng chẳng biết.Tôi chỉ cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng nó chỉ có tăng chứ không hề giảm.Nhưng hình như cơn ớn lạnh này của tôi nó không xuất phát từ nỗi sợ hãi, mà xuất phát từ một yếu tố khác, một cái gì đó mà tôi sắp phải đối mặt.-Tôi quyết định đi xuống sân trường, dạo một vòng ra sân sau, nơi có những tán cây xanh ngắt đang đu đưa xào xác trong gió. Ánh nắng vẫn chói chang, rực rỡ như thế. Tôi nhìn xuống chiếc bóng của mình, nhưng dường như đó không phải tôi, mà là một 'tôi' khác.Chiếc bóng đó không gióng 'tôi' hiện tại, nhưng tôi biết đó chính là 'tôi'."Sena-" Tôi nghe một tiếng gọi, một giọng nói như quen như không.Theo bản năng, tôi quay đầu lại, thấy một người phụ nữ với đôi mắt nâu ấm dịu dàng và mái tóc cùng màu dài đến lưng, mặc blouse trắng đang mỉm cười nhìn tôi."Shoko?" - Tôi không chắc lắm, hỏi.Người phụ nữ ấy gật đầu, chậm rãi rảo bước đến bên tôi. "Cậu đang làm gì đấy?" - Shoko hỏi, như thể không có chuyện gì bất thường xảy ra.Tôi cũng không rõ nữa, có một điều kì quái đang xảy ra, tôi nhận thức được việc ấy, nhưng tâm trí tôi đang rất mơ hồ.Tôi không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.Ý nghĩ này khiến tôi nổi da gà. Tôi nghiêng đầu nhìn Shoko, cô nàng vẫn là cô nàng, có điều lớn hơn một chút so với ký ức của tôi."Này, có nghe tớ hỏi không đáy?" - Shoko lại hỏi."Có." - Tôi máy móc trả lời, cả người căng cứng. Vì tôi nhìn thấy, phản chiếu trong cặp mắt trong veo kia của Shoko, chính là 'thứ' mà tôi thường mơ thấy mỗi khi chìm vào giấc ngủ.______________________Tâm sự của con hàng tác giả:Tui muốn cho cp Sena x Shoko ghê á, mà kiểu mập mờ này nọ, cuối cùng không thành đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store