ZingTruyen.Store

[JIMIN X Y/N] TOP 1: TỚ VÀ CẬU

CHƯƠNG 5: TỚ ĐỨNG ĐẦU HÔM NAY (END)

Wonsuhyeon_pu

"Cúp vô địch từng là đích đến. Nhưng đến khi chạm tay vào nó, cô mới nhận ra có những chiến thắng không mang theo cảm giác vinh quang. Và có những người, khi biến mất, để lại khoảng trống lớn hơn cả vị trí số một."

Ánh chiều tà nhàn nhạt buông xuống căn phòng học quen thuộc, xuyên qua ô cửa sổ kính đã ố màu thời gian, rọi những vệt sáng cam đỏ ấm áp lên mặt bàn gỗ nơi Y/N vẫn ngồi học mỗi ngày. Trên đó, chiếc cúp danh giá của cuộc thi học sinh giỏi cấp liên trường lặng lẽ tỏa sáng. Mọi đường nét của nó đều lấp lánh ánh vinh quang nhưng trong ánh mắt Y/N, nó lại lặng câm.

Chiếc cúp ấy, là giấc mơ từ năm nhất trung học. Là điều cô đã cố gắng không ngừng nghỉ suốt ba năm, là mục tiêu để cô vượt qua áp lực, mất ngủ và vô số lần thất bại. Quan trọng hơn cả, nó là điều cô từng nghĩ sẽ chứng minh rằng… cô đã vượt qua được Park Jimin – người luôn đứng đầu, người luôn thản nhiên như thể mọi thử thách chỉ là một trò chơi nhỏ.

Nhưng khi giấc mơ trở thành hiện thực, Y/N không cảm thấy thỏa mãn. Ngược lại, tim cô trống rỗng như thể đã đánh rơi điều gì đó quan trọng hơn cả chiến thắng. Cô ngồi lặng bên bàn học, ánh mắt không rời chiếc cúp, như muốn nhìn thấu một câu trả lời mà chiếc cúp kia chẳng thể nào nói ra được.

Đã ba ngày Jimin không đến lớp.

Trên nhóm chat lớp, tin nhắn từ lớp trưởng ngắn gọn: "Jimin nghỉ học do không khỏe." Không một chi tiết nào thêm. Cũng không ai hỏi quá nhiều – vốn dĩ, Jimin luôn như thế: lặng lẽ, không cần ai quan tâm.

Nhưng với Y/N, từng buổi học trôi qua vắng bóng Jimin là một khoảng trống kỳ lạ. Không còn ai ngồi bên cửa sổ. Không còn ai thỉnh thoảng ngước lên nhìn cô khi giáo viên đọc điểm, không còn nụ cười nhẹ nhõm khi cả hai cùng làm đúng một bài toán khó.

Y/N khẽ thì thầm, như một câu hỏi tự vấn mình:
“Cậu ấy mệt… hay là đã quá mệt với mình rồi?”

Chiều hôm đó, Y/N được phân công trực nhật cùng nhóm lớp trưởng. Cô nhận nhiệm vụ lau bảng và sắp xếp lại bàn giáo viên – việc mà bình thường cô không mấy hứng thú, nhưng hôm nay lại làm rất kỹ.

Trong lúc kéo ngăn bàn giáo viên ra để lau bụi, Y/N chợt cảm thấy có thứ gì đó mắc kẹt giữa ngăn trên và đáy bàn. Cô luồn tay vào lấy – một quyển sổ điểm cũ, có vẻ bị bỏ quên từ học kỳ trước. Giữa những trang giấy nhăn nhúm và thấm màu mực thời gian, một tờ giấy gấp đôi rơi ra.

Trái tim Y/N bỗng khựng lại. Nét chữ trên mặt giấy rất quen thuộc nắn nót, ngay ngắn, với những nét cong đều như người viết luôn dành thời gian để viết từng chữ một cách chỉn chu. Là chữ của Jimin.

Tay cô run nhẹ khi mở ra, như thể trong đó là một điều cấm kỵ nào đó mà cô không chắc mình nên biết hay không. Nhưng sự im lặng trong lòng đã quá lâu, cô cần một lời giải đáp.

Và những dòng chữ hiện ra, như một lời từ biệt dịu dàng nhưng khiến tim đau nhói:

“Gửi người đã từng là đối thủ, từng là lý do tớ cố gắng và giờ là người khiến tớ lùi lại. Tớ đã nói sẽ nhường vị trí số một. Nhưng tớ không nói rằng mình sẽ biến mất. Chỉ là, khi thấy cậu rực rỡ một mình, tớ chợt nhận ra… tớ không nên đứng cạnh. Tớ từng nghĩ, chỉ cần cậu chiến thắng, tớ sẽ vui. Nhưng hoá ra, tớ lại là người thua trong chính cảm xúc của mình.”

Y/N siết chặt tờ giấy trong tay. Tim cô đau như có ai dùng tay siết lại, ngực thắt nghẹn. Đôi môi cô mím chặt, rồi buột miệng thì thầm:
“Cậu ngốc thật đấy, Park Jimin.”

Không cần nghĩ quá nhiều, Y/N nhét tờ giấy vào túi, lao ra khỏi lớp, đôi chân vô thức hướng về phía sân sau – nơi có chiếc ghế đá cũ kỹ dưới tán cây phượng đã trút gần hết lá.

Và anh ở đó.

Park Jimin – với mái tóc hơi rối, dáng người gầy đi một chút, tay đút túi áo khoác, ngồi lặng nhìn xuống mặt đất lốm đốm sắc đỏ phượng rơi. Dưới ánh chiều nhạt, anh như hòa vào khung cảnh yên lặng, u buồn và có chút cô đơn.

Cô bước chậm đến gần. Cứ như thể, chỉ cần làm mạnh hơn một chút thôi, anh sẽ biến mất như khói mờ.

“Sao cậu biết tớ ở đây?” – Jimin cất tiếng, không ngoảnh lại.

“Vì… nơi nào buồn nhất, cậu thường ở đó.” – cô trả lời, đứng sau lưng anh, giọng nhỏ nhưng rõ.

Jimin khẽ nghiêng đầu, môi nhếch nhẹ thành một nụ cười mờ nhạt. Cô bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh. Cả hai im lặng trong vài giây, chỉ có tiếng gió lùa qua cành cây.

“Chiếc cúp đâu rồi? Không mang khoe tớ à?” – anh cất tiếng, trêu nhẹ.

“Nó ở nhà.” – cô đáp, nhìn thẳng về phía trước – “Tôi để nó một mình… như cách tôi từng để cậu vậy.”

Jimin không đáp. Anh chỉ khẽ thở ra, như thể đang thả một điều gì đó nặng nề ra khỏi lồng ngực.

Gió nhẹ lướt qua, tóc cô khẽ bay, chạm vào vai anh. Một khoảnh khắc thật nhỏ, thật dịu dàng như tất cả nỗi đau đã tạm ngưng lại.

“Tôi đã từng nghĩ vượt qua cậu là tất cả. Nhưng khi tôi thực sự làm được…” – giọng cô lạc đi – “…tôi chỉ thấy hụt hẫng.”

“Vì cậu xứng đáng hơn thế.”

“Không.” – cô quay sang, nhìn anh bằng ánh mắt đầy chắc chắn – “Vì tôi muốn có cậu đứng bên cạnh.”

Câu nói ấy như một cú đập mạnh vào những lý do Jimin từng tự tạo ra để rút lui.

Y/N ngẩng đầu, mắt không chớp:
“Park Jimin. Lúc trước cậu bảo tôi muốn vị trí đầu bảng thì phải đánh đổi trái tim. Tôi tưởng cậu đùa.”

Jimin nhìn cô, môi cong lên thành một nụ cười buồn:
“Tớ không đùa. Nhưng tớ cũng không ép cậu.”

Cô mím môi, rồi nhẹ nhàng đáp:
“Vậy thì… tôi sẽ tự nguyện đưa nó cho cậu.”

Trong giây lát, mắt anh mở to. Không còn là ánh mắt lãnh đạm hay bình tĩnh. Là một Park Jimin đầy cảm xúc bối rối, bất ngờ và cả điều gì đó chưa từng hiện hữu trước đây.

“Nhưng cậu phải nhận nó như một người đứng cạnh tôi, không phải đứng sau.”

Jimin mỉm cười đáp:
“Còn cậu thì phải chấp nhận rằng, không phải ai đứng đầu cũng phải đi một mình.”

Cả hai nhìn nhau. Không một lời thừa. Mọi điều cần nói, đều đã hiện rõ qua ánh mắt.

Vài tuần sau, bảng điểm học kỳ được dán công khai trước sảnh trường. Học sinh ùa đến, háo hức tìm tên mình. Không khí rộn ràng hơn mọi khi vì đây là học kỳ cuối cùng của năm ba ai cũng mong đợi.

Tiếng xôn xao vang lên từ đầu hàng:
“Ơ? Gì vậy? Lần đầu tiên có hai người cùng điểm tuyệt đối!”

“Không thể nào… Là Jimin và Y/N á?”

Y/N đứng lùi lại, nhìn tấm bảng từ xa, đôi môi khẽ mỉm cười. Tên cô và Jimin, nằm cạnh nhau không trên, không dưới mà sánh vai.

Từ phía sau, Jimin bước đến, balo khoác hờ trên vai như thói quen. Anh dừng lại bên cô, ánh mắt ánh lên sự hài hước quen thuộc:
“Không ngờ cậu kịp kéo tớ lại ngang hàng.”

“Không ngờ cậu chịu để tôi đứng cạnh.”

“Ai nói tớ chịu? Tớ muốn thế mà.”

Cả hai bật cười.

Không còn cạnh tranh. Không còn cô đơn.

Trái tim không cần nhường nhịn. Vị trí đầu cũng không cần độc quyền. Chỉ cần có nhau là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store