[ JiJoon ] Giữ Một Cánh Hoa Trong Lòng Bàn Tay
CHƯƠNG 17: BÓ HOA CHỜ MÙA
Có những bó hoa không để ngắm, mà để chờ một mùa đủ ấm để nở.
Trời chưa kịp sáng rõ, bầu không khí xám xanh như được vắt từ một giấc mơ chưa thức dậy. Tiệm Aloha vẫn đóng kín, tấm biển "Closed" khẽ đong đưa nơi khung cửa kính. Phía sau lớp rèm trắng mỏng là bóng người đang cặm cụi với đôi tay đầy quyết tâm.
Jimin đã đến sớm hơn thường lệ. Không phải để cắm hoa cho khách, cũng không phải để bày biện gì đặc biệt cho tiệm. Trên bàn là một bó hoa nhỏ, cậu tự tay bó lấy không theo đơn đặt, chẳng vì ai yêu cầu. Là bó hoa đầu tiên cậu làm không theo logic nghề nghiệp, mà theo logic của trái tim.
Bó hoa ấy, Jimin đặt tên: “Gọi Mùa Về”.
Không rực rỡ, không phô trương, chỉ là những loài hoa bình dị nhưng mỗi loài đều mang một phần ký ức, một ý nghĩa dịu dàng:
Lavender khô như một ký ức đẹp, không héo đi mà chỉ hóa thành điều đã cũ.
Thạch thảo tím lời thì thầm chờ đợi, lặng lẽ và kiên nhẫn.
Cúc tana nhỏ mảnh bình yên giữa những ngày gió thổi.
Một nhánh mộc lan trắng vừa cứng cáp vừa dịu dàng, như lòng kiêu hãnh của một người không muốn ai thương hại.
Tất cả được hòa vào nhau bằng tông tím trắng xanh nhạt, như một mảnh mùa xuân chưa kịp chín, được đặt gọn trong lớp giấy gói tím nhạt, buộc bằng một dải ruy băng màu tro.
Bó hoa không để tặng trong lễ tình nhân, cũng không để ai đem về chụp ảnh đăng mạng. Nó tồn tại, chỉ vì một người.
Namjoon đang ở phòng đọc sau tiệm nơi cậu thích lui về mỗi khi cần yên tĩnh. Một căn phòng nhỏ, có kệ sách cũ, một chiếc bàn gỗ sậm màu và chồng bản thảo viết tay chưa chỉnh sửa. Ánh sáng từ cửa sổ đổ nghiêng, vàng mơ như mật ong buổi sớm.
Khi Jimin bước vào, Namjoon vẫn đang chúi mắt vào một quyển sách dày. Mùi mực và giấy cũ quyện với hương mận chín nhè nhẹ tỏa ra từ cậu một mùi hương không thể gọi tên chính xác, chỉ có thể cảm nhận bằng tim.
Jimin không nói gì ngay. Cậu đặt bó hoa xuống bàn, trước mặt Namjoon, rồi ngồi xuống ghế đối diện. Giọng cậu nhẹ, như một cơn gió len qua khung cửa:
“Cho anh. Không vì dịp gì cả. Chỉ là... em nghĩ căn phòng này cần một chút màu mới.”
Namjoon ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn đọng lại sự tập trung của vài phút trước. Cậu thoáng ngạc nhiên, nhưng không từ chối. Đôi tay đón lấy bó hoa nhẹ nhàng và lịch sự, như bao lần cậu nhận một món quà.
Cậu không mở giấy gói. Chỉ đặt bó hoa lên bàn, cạnh chồng giấy nhớ và cây bút mực.
Một khoảnh khắc im lặng.
Jimin ngồi yên, mắt khẽ dõi theo từng động tác của Namjoon cách cậu chỉnh lại vị trí bó hoa, vuốt thẳng mép giấy gói... Nhưng suốt quá trình ấy, đôi tay Namjoon không một lần chạm vào những cánh hoa.
Cậu như đang giữ cho bó hoa ấy nguyên vẹn hoặc như đang sợ, chỉ cần chạm nhẹ, mọi thứ sẽ nở bung, sẽ lỡ.
Jimin vẫn cười cái cười dịu như nắng muộn đầu xuân:
“Không sao đâu. Có lẽ… mùa sau, hoa mới nở.”
Cậu đứng dậy. Bước chân không vội, nhưng lòng như nén lại.
Trong Jimin lúc ấy không còn là ngọn lửa hy vọng rực cháy, mà là một ánh đèn nhỏ trong đêm lặng lẽ, bền bỉ. Đủ sáng để thấy đường mình đi, nhưng không đủ ấm để khiến người khác quay đầu.
Cậu đã học cách yêu mà không đòi hỏi. Cách cho đi mà không chờ nhận lại. Nhưng hôm nay, khi bước khỏi căn phòng ấy, Jimin nhận ra: tình cảm của cậu đã không còn là hạt mưa rơi chơi đùa mà là một cơn mưa đầu mùa, đủ để thấm, để lạnh, và để đau.
Namjoon ngồi lại một mình.
Ánh mắt cậu chạm vào bó hoa vẫn nằm yên trong lớp giấy gói tím nhạt. Trong căn phòng không một tiếng động, mùi hoa và mùi mận chín lặng lẽ giao thoa.
Một giọng nói nào đó vọng lại trong đầu cậu giọng của Nari, người đã rời đi từ lâu:
“Anh chưa từng biết cách giữ mùa lại, phải không?”
Namjoon khẽ nhắm mắt. Cậu rút một tờ giấy nhớ, viết vài dòng gì đó tay run nhẹ, nhưng nét chữ vẫn ngay ngắn. Cậu kẹp mảnh giấy ấy vào trong bó hoa. Không đọc lại. Không mở ra.
Chỉ để đó như một điều mình chưa dám đối diện. Như một nỗi sợ đã đặt tên nhưng chưa gọi thành lời.
Buổi chiều, Jimin quay lại quầy.
Cậu không tìm Namjoon. Không bước vào phòng đọc. Chỉ lặng lẽ nhìn từ xa qua khe cửa gỗ hẹp.
Bó hoa vẫn nằm yên trên bàn, nguyên vẹn như sáng nay. Không mở giấy, không lộ những cánh hoa ẩn giấu bên trong. Như một bí mật không ai muốn chạm đến.
Jimin cúi xuống, mở cuốn sổ nhật ký của tiệm, viết vài dòng bằng mực tím:
“Hoa hôm nay không nở. Nhưng em vẫn trồng.”
Một dòng chữ nhỏ, không ngoan cố, cũng không than trách. Chỉ như một lời nhắc nhở: có những điều phải chờ đúng mùa. Và có những tình cảm, sinh ra là để đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store