ZingTruyen.Store

Jichen Sungchen Co Cho Dua Khong So Hai


       Trung thu đến nhanh rồi đi cũng thật nhanh, ngày hôm sau Chung Thần Lạc đã phải quay về Bắc Kinh, chuẩn bị tranh thủ ngày nghỉ cuối để hoàn thành bài tập nhóm ở trường.

  Vừa trở lại chỗ Phác Chí Thịnh thì đã gần đến giờ ăn trưa, trong nhà không có ai nên hắn cũng chỉ đơn giản gọi đồ ăn ngoài về, trong khi chờ đợi, Chung Thần Lạc gửi tin nhắn WeChat hỏi Phác Chí Thịnh đi đâu rồi.

  Chung Thần Lạc ngồi một lúc không thấy trả lời nên không đợi nữa, vì thế bắt đầu đi loanh quanh trong nhà. Lúc trước đến chỉ nhìn thoáng qua không quan sát kỹ, sau đó thời gian ở đây cũng không nhiều, vừa đến nhà liền bị người mang lên giường, hiện tại cũng rảnh rỗi nên dạo xung quanh xem.

  Nhà Phác Chí Thịnh thường xuyên có người đến dọn dẹp nên rất sạch sẽ, nếu không phải trong phòng bếp có đặt gia vị thì Chung Thần Lạc đều cảm thấy ở đây không người ở.

  Chung Thần Lạc xem chỗ này một cái, sờ chỗ kia một chút, đang đi loanh quanh thì chuông điện thoại reo lên, hắn còn tưởng là người giao hàng nên vội vàng đi lấy điện thoại, chuẩn bị chuyển tiền thì thấy là Phác Chí Thịnh gọi đến.

  "Alo?"

  "Về đến nhà rồi?"

  "Ừ". Chung Thần Lạc đặt mông ngồi xuống sô pha, hỏi hắn: "Cậu đang ở đâu?"

  "Ở nhà chính"

  Chung Thần Lạc ngay lập tức hiểu Phác Chí Thịnh đang ở Lý gia, sau đó hỏi hắn tối nay có quay về không.

  "Không trở về". Phác Trí Thịnh dừng một chút. "Không có việc gì thì cúp máy đây"

  "Ừm"

  Người vừa cúp máy đặt điện thoại sang một bên rồi liếc nhìn đồng hồ trên bàn cà phê.

  Lần này trở về Thượng Hải, Chung Thần Lạc đã cầm đồng hồ của hắn và Phác Chí Thịnh hồi trung học lại đây, hiện tại đang được đặt nghiêm chỉnh trên bàn.

  Bởi vì là đồng hồ thiên về nữ tính nên dây đeo tay không đặc biệt thô, chiếc đồng hồ cung Bọ Cạp còn được mang vài lần nên có chút sờn, mặt khác chiếc kia thì còn mới tinh, Chung Thần Lạc mới nhớ ra trước đây Phác Chí Thịnh hầu như không đeo nó.

  Trong một khoảnh khắc, hắn nhớ lại vài "chuyện tốt" mà mình làm hồi trung học. Khi Phác Chí Thịnh vừa mới đi, Chung Thần Lạc còn nghĩ chỉ cần hắn cố gắng tìm kiếm thì rồi sẽ tìm được, một thời gian dài tìm kiếm không có kết quả hắn còn cho rằng cả đời này sẽ không gặp lại, trời xui đất khiến, bọn họ âm kém dương sai gặp lại nhau.

  Mối quan hệ giữa hai người trong vài ngày ngắn ngủi đã kéo lại đặc biệt gần, mà loại quan hệ này giống như nhốt Chung Thần Lạc trong một ngôi nhà kính trong suốt, rõ ràng thấy Phác Chí Thịnh đang ở bên ngoài bức tường, những chuyện xảy ra giữa hai người giống như sợi tơ xuyên thấu qua mặt kính liên kết với nhau, nhưng người ở bên trong dù làm gì cũng không thể tiếp cận được bên ngoài.

  Chung Thần Lạc lập tức ngồi thẳng dậy, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn, dục vọng trong nội tâm lập tức được phóng đại lên vô số lần, sự khinh thường và phủ nhận trên đầu môi lần trước lập tức bị nghiền nát, suy nghĩ chân thực cũng lộ ra.

  Thử lại một lần, lại theo đuổi thêm một lần, cùng lắm thì cả đời không qua lại với nhau nữa.

  Khi nói về chuyện tình cảm, Chung Thần Lạc từ trước đến nay nói bắt đầu thì sẽ lập tức bắt đầu, cũng không lằng nhằng, đương nhiên chỉ giới hạn lúc còn là thiếu niên.

  Thời niên thiếu hắn có thể nhân lúc Phác Chí Thịnh là học sinh nghèo phải làm việc khắp nơi mà chạy theo đằng sau, cũng thừa dịp Phác Chí Thịnh là học bá nên nhờ hắn dạy mình học tập, còn thừa dịp chính mình có tiền có thời gian nên dùng dũng cảm và lớn mật của thanh xuân đến nói với Phác Chí Thịnh tớ thích cậu.

  Bây giờ thì sao? Thời gian đúc thành căn phòng thủy tinh không chỉ ngăn cách hắn với Phác Chí Thịnh mà còn mài mòn sự phóng đãng không chịu gò bó của hắn, thiếu niên tiên y nộ mã cũng sẽ trở nên do dự không chắc.

(*tiên y nộ mã: ăn mặc đẹp, cưỡi ngựa đẹp. Ở đây là quần áo sang trọng hào hoa xa xỉ)

  Người vừa hạ quyết tâm còn chưa bắt đầu hành động đã mày chau mặt ủ.

  Chung Thần Lạc mang tâm lý thử một lần mở lên Zhihu rồi vào thanh tìm kiếm.

  "Làm sao để theo đuổi người yêu cũ"

  Đề tài vừa được nhập vào, một bài đăng có nhiệt độ cao nhất đập vào mí mắt: Làm thế nào để quay lại với nhau sau khi chia tay? Dạy bạn cách quay lại sau khi chia tay (Yêu thích 8w+)

  Toàn văn dài hai vạn từ, Chung Thần Lạc xem xong thì tổng kết ra một vài điểm:

  1. Phải lạt mềm buộc chặt, tỏ vẻ không có hứng thú với người ta (Pass–vừa thấy liền biết không áp dụng được Phác Chí Thịnh)

  2. Lúc thích hợp thì cắt liên lạc, đề cao bản thân ( Pass–cái này tương đương lạc mềm buộc chặt)

  3. Kỹ năng đọc nguội, làm đối phương tin tưởng, sau đó sinh ra cộng hưởng với bạn, từ đó yêu bạn (có vẻ như hữu ích, nhưng Phác Chí Thịnh toàn tin tức mới , pass)

  Xem xong toàn bộ bài viết, tất cả các điểm quan trọng đều bị Chung Thần Lạc cho qua. Bình tĩnh suy nghĩ kỹ thì hắn cùng Phác Chí Thịnh không phải là chia tay bình thường. Sao không có bài viết nào về chia tay bạn trai cũ trăm năm sau đó còn trở thành thành bạn giường nhỉ.

  Chung Thần Lạc tiếp tục cuộn xuống xem, thấy được một bài đăng chỉ có mười sáu lượt thích, nhưng biện pháp thì có vẻ rất hợp lý: Trên thế giới có hai cách để làm người khác xúc động, một là thật biết lừa gạt, khiến người ta một lòng tin tưởng; một cách khác chính là chân thành.

  Vì thế Chung Thần Lạc thay đổi từ khóa một lần nữa, "Làm thế nào để theo đuổi một người chân thành?"

  Chủ bài viết có nhiệt độ cao nhất đã giảng giải chính mình như thế nào thông qua tài nấu nướng theo đuổi được người yêu của mình, nguyên bài viết ngọt ngào một trăm phần trăm, kỹ xảo cũng tràn đầy.

  Tục ngữ nói, muốn bắt lấy một người người thì trước tiên phải bắt được dạ dày của người đó.

  Thế nhưng Chung Thần Lạc không biết nấu ăn, lúc trước ở nhà hắn toàn gọi đồ ăn ngoài hoặc nấu mỳ gói, hoặc luộc ít sủi cảo, ngoài ra không biết làm gì khác .

  Thế là hắn bình luận một câu: Không biết nấu ăn thì phải làm sao?

  Vừa đăng lên đã cảm thấy hơi hối hận, Chung Thần Lạc cảm thấy câu hỏi này quá ngu ngốc.

  Không biết làm thì phải làm sao? Không biết học à!

  Ngay lập tức, hắn thoát khỏi phần mềm rồi mua một loạt nguyên liệu trên Meituan, lớn từ thịt bò đến nhỏ như hẹ tây tỏi. Chung Thần Lạc tình cảm dạt dào đặt đồ sau đó quyết định "sản phẩm thí nghiệm" đầu tiên là beefsteak.

  Đang chuẩn bị làm việc lớn một phen thì đồ ăn ngoài được giao đến, Chung Thần Lạc lúc này mới nhớ ra mình chưa ăn trưa.

  Khi Phác Chí Thịnh bước vào cửa liền nhìn thấy một người đang ngồi dưới mặt đất, trước mặt còn đặt món cơm risotto chưa ăn xong, đang hết sức chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

  "Ngồi dưới đất nhìn cái gì đấy?"

  Giọng nói quen thuộc truyền đến tai Chung Thần Lạc, ngay lập tức đưa người đang đắm chìm trong việc học nấu ăn trở về thực tại, cả người còn bị dọa đến run lên.

  Chung Thần Lạc từ từ quay sang nhìn Phác Chí Thịnh bên cạnh, ngửa đầu nhìn người đang đứng, hỏi: "Không phải cậu nói hôm nay cậu không về à?"

  "Bên kia không có chuyện gì nên tôi trở về". Phác Chí Thịnh lặp lại câu hỏi vừa rồi. "Đang xem cái gì?"

  Câu hỏi này khiến Chung Thần Lạc nhất thời không biết trả lời như thế nào, nếu nói với Phác Chí Thịnh rằng mình muốn học nấu ăn thì liệu có bị Phác Chí Thịnh chế nhạo không? Dù sao Phác Chí Thịnh nấu ăn ngon như vậy, so sánh cùng với sản phẩm của tay mơ quả thật là trời với đất, huống hồ nếu nói cho hắn thì sẽ không còn cảm giác bất ngờ.

  "Đang xem tài liệu". Vì vậy hắn giơ tay khép lại máy tính, lại nói dối một chút, hẳn là không ảnh hưởng toàn cục.

  Phác Chí Thịnh nhìn máy tính đã đóng không nói gì nữa, tay phải của Chung Thần Lạc vẫn đặt trên đó, giống như sợ bị người khác lấy đi vậy.

  Chờ người trở lại phòng ngủ, Chung Thần Lạc mới lật máy tính lên lại rồi tiếp tục nghiên cứu công thức nấu ăn của mình.

  "Thêm bơ và tỏi để tăng mùi thơm, sau đó rán cho đến khi chín một mặt rồi lật lại...". Chung Thần Lạc một mình ngồi trong phòng khách nhỏ giọng đọc các bước, thỉnh thoảng còn lặp lại một hai lần.

  Đột nhiên chuông cửa vang lên, người đang ngồi dưới đất lập tức đứng dậy chạy ra mở cửa, tiếng dép lê lạch cạch lạch cạch và tiếng chuông cửa hấp dẫn Phác Chí Thịnh đi ra khỏi phòng ngủ.

  Chàng trai giao hàng đưa hai túi lớn cho Chung Thần Lạc: "Xin chào, đây là nguyên liệu ngài đặt, chúc ngài vui vẻ!"

  "Ừm, ừm". Chung Thần Lạc dùng hai tay cầm lấy.

  Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một người sống sờ sờ đang nhìn mình chằm chằm, hắn cả kinh, hai mắt còn hơi trợn to, sửng sốt một hồi rồi tắt tiếng.

  "Cậu mua đồ ăn?"

  Chung Thần Lạc giống như một con mèo nhỏ làm chuyện xấu bị bắt quả tang, lắp ba lắp bắp trả lời: "Ừm... à, đúng, đúng, đúng"

  Trả lời xong còn không dám nhìn Phác Chí Thịnh, ánh mắt né tránh, hoàn toàn là bộ dáng có tật giật mình.

  Phác Chí Thịnh đem biểu cảm nhỏ của người đối diện thu vào đáy mắt, ôm ý tưởng muốn xem hắn làm cái quái gì nên đi tới muốn lấy đồ từ tay Chung Thần Lạc nhưng lại bị đẩy ra.

  "Cậu. . . Tớ tự mình xách!". Nói xong nhanh như chớp xách đồ vào phòng bếp.

  Phác Chí Thịnh nhìn bóng lưng chạy chậm của Chung Thần Lạc, chính mình thậm chí không chú ý đến khóe miệng của bản thân đang hơi nhếch lên.

  Suýt chút nữa bị Phác Chí Thịnh phát hiện cũng không cản trở được Chung Thần Lạc, người vừa vào bếp đã bắt đầu hành động. Vì sợ rằng làm một lần chưa thành công nên Chung Thần Lạc đã mua tận sáu miếng thịt bò, các nguyên liệu khác cũng là nhiều phần.

  "Đầu tiên ướp với hạt tiêu và muối thô..."

  Chung Thần Lạc xé lớp đóng gói, lấy miếng thịt bò bên trong ra và đặt vào đĩa, ở bước rắc hạt tiêu và muối thô liền gặp trở ngại.

  "Hướng dẫn nói rắc một chút, nhưng một chút là bao nhiêu chứ, thôi, rắc một chút cho có cũng được". Những câu lảm nhảm như con nít một chữ không thiếu lọt vào tai Phác Chí Thịnh. Chung Thần Lạc không nhận ra rằng Phác Chí Thịnh đang đứng ngay tại cửa bếp.

  Tuy nhiên, hắn cũng không ở đó lâu, chỉ đứng chốc lát rồi quay trở lại phòng làm việc.

  Trong bếp, "thử thách nấu ăn" vẫn đang diễn ra sôi nổi, Chung Thần Lạc đã bắt đầu thả bơ và tỏi vào chảo, vừa cho vào chảo đã dậy lên mùi thơm phức.

  Đợi đến khi bơ tan chảy hết thành dầu thì cho thịt bò vào ngay. Nước dính trên thịt vừa thả lên chảo lập tức phản ứng với dầu, phát ra tiếng từng "xèo xèo", dầu cũng bắt đầu nổ tung.

  Người chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy sửng sốt vài giây, sau đó lập tức cầm lấy nắp nồi bên cạnh che lấy mặt.

  Chung Thần Lạc tính thời gian rồi lật miếng thịt lại, biểu tình vốn tự tin mười phần khi gặp mặt còn lại sau khi lật miếng thịt lập tức giảm xuống.

  Vì nhiệt độ quá cao, miếng thịt bò đen tuyền còn có tỏi cháy dính lên trên đó rơi vào tầm mắt Chung Thần Lạc, mùi khét xộc vào khoang mũi khiến hắn có chút sặc.

  Ngay đang lúc sầu lo thì cánh cửa nhà bếp bị đẩy ra một khoảng, người tập trung nghiên cứu không nhận ra cho đến khi Phác Chí Thịnh lọt vào tầm nhìn của Chung Thần Lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store