Jichen Sungchen Co Cho Dua Khong So Hai
Bởi vì Phác Chí Thịnh khăng khăng kiên trì nên khoảng thời gian này tất cả lịch đi học của Chung Thần Lạc đều do hắn đưa đi. Nguyên bản việc đưa đón đến công ty Phác Chí Thịnh cũng muốn bao luôn, nhưng bị Chung Thần Lạc kiên quyết từ chối nên mới thôi. Hôm nay lúc tan học, Chung Thần Lạc cùng mấy bạn học cùng nhau đi ra, đến cổng thì Chung Thần Lạc nói tạm biệt: "Tớ phải đi rồi, xe đang chờ tớ" Trong đó có một nữ sinh ngờ vực hỏi: "Trước đây không phải cậu toàn tự lái xe à, thế nào đột nhiên có người đến đón?" "Tớ cũng muốn hỏi một chút, còn vội vàng về nhà như vậy, gần đây cũng không cùng bọn tớ đi ăn" Chung Thần Lạc nở nụ cười, giải thích là một người bạn hắn đang đợi. "Bạn nào tốt vậy, mỗi ngày đều ở cổng trường chờ cậu tan học, đừng nói là bạn gái nhé!" Một nữ sinh khác ngắt lời người đang nói chuyện: "Ầy, có thể là bạn trai đấy!". Còn liếc nhìn Chung Thần Lạc. "Khi nào ở cùng một chỗ thì đừng quên mời bọn tớ ăn tối nhé!" Mọi người lập tức cười ồ lên, người bị trêu thì cười khổ một chút, cũng không giải thích thêm, nói lời chào tạm biệt rồi chạy về phía xe của Phác Chí Thịnh. Vừa lên xe, Chung Thần Lạc thấy Phác Chí Thịnh đang bưng khuôn mặt lạnh lùng. Hôm nay nghiên cứu xong đề tài thì lớp học kết thúc có chút muộn. Phác Chí Thịnh có lẽ đã đợi nửa tiếng, vừa mới còn trò chuyện với các bạn cùng lớp một lúc, Chung Thần Lạc có hơi ngại ngùng, thắt dây an toàn mà lòng còn hơi lo lắng. "Tán gẫu gì với bạn bè vậy?" "Hả?". Người bị gọi tên đột nhiên sửng sốt một chút, nghe rõ câu hỏi của Phác Chí Thịnh thì tự hỏi nên trả lời như thế nào. Chung Thần Lạc hơi mím môi, vươn đầu lưỡi liếm cánh môi khô khốc. "Bọn họ hỏi tớ...hỏi tớ sao không tự lái xe...". Chung Thần Lạc nói nửa chừng thì dừng lại, nghĩ muốn lừa dối cho qua. "Còn gì nữa?". Phác Chí Thịnh lái xe, mắt dán chặt vào phía trước. "Đã không còn nữa..." Âm cuối kéo thật dài khiến Phác Chí Thịnh càng thêm tin tưởng Chung Thần Lạc đang nói lái sang chuyện khác. Kỹ năng nói dối của Chung Thần Lạc vẫn là bị hắn vừa nhìn liền phát hiện trong nháy mắt. "Nói chuyện lâu vậy mà chỉ có chuyện này? Không phải còn đã cười sao?" Lần đầu tiên trong những ngày hội ngộ vừa qua, Chung Thần Lạc cảm thấy Phác Chí Thịnh nói quá nhiều và thật phiền. "Cậu muốn nghe?" "Ừm" "Bọn họ hỏi tớ có phải bạn trai đến đón không". Chung Thần Lạc quay đầu nhìn người đang lái xem, mắt hơi mở to, muốn xem Phác Chí Thịnh sẽ trả lời như thế nào. Bây giờ đến lượt Phác Chí Thịnh mím môi, không khí đột nhiên trở nên yên lặng, một lúc lâu sau người lái xe cũng không trả lời lại. Nhìn một lát, Chung Thần Lạc quay đầu trở lại, cơ thể uốn éo một chút rồi cúi đầu xuống. Là ai, không muốn nói thì cứ phải hỏi, hỏi xong lại không chịu trả lời. Mãi cho đến nhà Phác Chí Thịnh, hai người vẫn không nói thêm lời nào. Chung Thần Lạc lúc trước còn ôm chờ mong nên cũng dự định chờ một chút. Mặt sau suy nghĩ cẩn thận, không phải của mình thì nghĩ cũng đừng nghĩ. Trong khoảng thời gian này, hai người ở chung rất hòa bình, xuất hiện cũng là ba điểm một đường thẳng, đưa Chung Thần Lạc đến trường, đón Chung Thần Lạc tan học, ở trên giường. Cuộc sống bình thường khiến Chung Thần Lạc bỗng nhiên cảm thấy cứ ở bên Phác Chí Thịnh như thế này cũng không tệ. Thời gian trôi nhanh đến Tết Trung thu, hình thức hắn và Phác Chí Thịnh ở bên cạnh nhau vẫn không thay đổi. "Cho nên cậu định cứ mặc kệ thế à?" Tết Trung thu khó mới được một kỳ nghỉ hiếm hoi. Chung Thần Lạc chạy đến chỗ Lý Khải Xán chơi, hai người giống hai con cá nhàn rỗi nằm dài trên ghế sô pha xem phim, được chăng hay chớ trò chuyện với nhau. "Bởi vì thật sự không tệ, muốn gì đều có". Tình, tiền, Phác Chí Thịnh dường như đều cho. Màn chiếu được kéo ra, phía trên chiếu bộ phim "Love Letter" do Lý Khải Xán chọn, âm thanh của bộ phim cùng với bóng tối trong phòng khiến Chung Thần Lạc có chút buồn ngủ, hắn ngáp một cái. "Quả thật muốn gì đều có, nhưng không có gì đảm bảo" "Muốn đảm bảo cậu còn đi chơi tình một đêm?". Chung Thần Lạc lạnh lùng trả lời hắn. Đạo lý thì đúng là như vậy, nhưng vẫn nói khiến Lý Khải Xán á khẩu không trả lời được. Cả hai đang xem đến đoạn nữ chính Fujii Itsuki nhận được sách từ các học muội, không biết có phải vì đồng cảm hay không, Chung Thần Lạc xem cực kỳ mê mẩn, còn thấy ra nhiều chi tiết mà người chọn bộ phim này đã không để ý. Fujii Itsuki mở sách ra thì thấy có thẻ thư viện kẹp trong sách, tên ở mặt trên cũng không có gì đặc biệt, sau khi được các học muội nhắc nhở thì mới lật ra đằng sau, rồi thấy được chân dung của chính mình, giống như một lời tỏ tình thầm lặng. Cảnh tượng trước mắt phản chiếu vào mắt Chung Thần Lạc, hắn hơi mở miệng thở dốc, nhưng mà không nói gì. "Thật sự sẽ không tiếc nuối sao?". Người bên cạnh lại nói một câu. Lý Khải Xán nhìn sang bạn tốt của mình hỏi. Câu hỏi này dường như là hỏi nữ chính của bộ phim, tuổi trẻ tâm động không có kết quả, sau đó để lại tiếc nuối. Trong phim, nữ chính lộ vẻ kinh ngạc, không biết làm sao định cất thẻ thư viện vào thì phát hiện quần áo của mình không có túi, đành phải nhét lại vào sách rồi ôm chặt lấy. Thời gian sẽ không chờ đợi một ai và lời tỏ tình muộn màng này cuối cùng cũng chẳng có kết quả. Chung Thần Lạc không trả lời Lý Khải Xán, hắn thấy hơi choáng váng, đầu óc trở nên quay cuồng. Hắn chậm rãi nhớ về mùa hè năm năm trước lúc hắn gặp Phác Chí Thịnh, thiếu niên nhiệt huyết đổ mồ hôi trên sân bóng rổ; nhớ về trận mưa to xác định mối quan hệ kia, khóe miệng Phác Chí Thịnh hơi cong cong lên; hình ảnh vừa chuyển lại thấy lần đầu tiên hẹn hò, nụ hôn triền miên khiến chính mình tim đập nhanh. Thời điểm lúc đó có lẽ đã thích. Những cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng, ở bên Phác Chí Thịnh bao nhiêu ngày như vậy, chính mình dường như thật sự đã thỏa mãn. Nỗi lòng bất đắc dĩ cùng sự hối hận bị che giấu trong nháy mắt ùa về trong hắn. Bộ phim đi đến hồi kết, bên cửa sổ thư viện không còn thiếu niên mặc đồng phục học sinh nữa, tuổi trẻ yêu thầm kết thúc tại đây. Trên đường về nhà Phác Chí Thịnh, Chung Thần Lạc kìm nén lại cảm xúc của chính mình, nhưng khi hắn mở cửa ra rồi nhìn thấy Phác Chí Thịnh đang đợi mình ở bàn ăn thì những cảm xúc đã bị kìm nén lại trào ra, câu hỏi của Lý Khải Xán lại một lần nữa lang thang trong tâm trí. Ngày hôm đó trên giường Chung Thần Lạc vô cùng quấn quít, như thể mãi cũng không đủ, ngay cả Phác Chí Thịnh cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ, chẳng qua hắn không hỏi. Chính là lúc sau bị Chung Thần Lạc kéo lại không cho đi thì lần đầu tiên đồng ý ở lại ngủ với hắn. Mèo con từ từ nhắm mắt lại, meo meo khẽ chui vào trong lòng người bên cạnh, biên độ động tác cũng không dám quá lớn, sợ bị Phác Chí Thịnh phát hiện. Mà Phác Chí Thịnh cũng lười so đo, chỉ nghĩ là Chung Thần Lạc tướng ngủ vẫn không ngoan ngoãn thích lộn xộn, lại không biết người trong vòng tay đang tham luyến từng hơi thở của mình, khóe mắt hơi rưng rưng. Yêu đương tuổi trẻ không có kết quả có tiếc nuối không? Chung Thần Lạc đột nhiên cảm thấy mọi thứ trước mắt đều không thể lấp đầy lỗ hổng do "tiếc nuối" tạo ra, điều hắn muốn không phải những thứ này, hắn muốn một kết quả. Ngày hôm sau, Chung Thần Lạc chịu đựng cơn đau rồi thức dậy sớm, vì dù sao Tết Trung Thu cũng là tết đoàn viên, vẫn nên bay về Thượng Hải để đoàn tụ với gia đình. Mới vừa xuống máy bay, tôi đã thấy anh trai, chị dâu và chị họ đang đợi, vì thế hắn tươi cười bước đến. "Chào ~ các mỹ nữ ~". Sau đó a liếc nhìn anh trai mình. "Còn cả soái ca" "Được rồi, bớt ba hoa, lên xe trước đi" Chung Thần Lạc cười hì hì đáp: "Được rồi!" Không ngờ vừa đặt mông ngồi vào thì người trong xe bắt đầu tra khảo. Đầu tiên là anh trai bắt đầu: "Phác Chí Thịnh đã trở lại?" Người đang cúi đầu chơi điện thoại lập tức ngước lên, thấy qua kính chiếu hậu anh trai đang nhìn chính mình liếc một cái. "Sao anh biết?" Nghe vậy, chị họ bên cạnh tức khắc nổi giận, khuôn mặt cũng biến sắc: "Làm sao mà tụi chị biết được hả! Em không nhìn xem đoạn thời gian trước em kê đơn thuốc ác liệt như vậy, bạn chị mấy lần gọi điện hỏi thăm tình hình của em, chị với anh trai và chị dâu em sắp tức chết rồi!" Lần này hỏa lực đặc biệt lớn, Chung Thần Lạc nhớ lại tình trạng đoạn thời gian trước của tựa hồ không tốt lắm, nhưng hiện tại không nghiêm trọng như vậy, vì thế thấp giọng trả lời: "Hiện tại cũng không nghiêm trọng như vậy... " Người đang lái xe lại nhìn vào kính chiếu hậu, không vui nói: "Em nên thấy may vì đoạn thời gian em vừa mới bị bệnh kia bố mẹ ra nước ngoài nên không biết đi, cho nên bây giờ cũng không biết. Nếu không phải anh bắt quả tang em uống thuốc, em còn định giấu anh bao lâu?" Này đây, Chung Thần Lạc lập tức thấy chột dạ, bởi vì lúc đó hắn thật sự không định để gia đình biết, nhưng là sau đó bị anh trai phát hiện, hiện tại anh trai lật lại chuyện cũ cũng đành phải ngoan ngoãn câm miệng. "Thôi thôi, người ta vừa mới xuống máy bay thôi, quanh năm suốt tháng cũng về chỉ vài lần, làm chi hung dữ với Thần Lạc vậy". Chị dâu ngồi ghế phụ nhận trách nhiệm hòa giải. Triệu Nhất Linh nhìn Chung Thần Lạc hỏi: "Tình huống bây giờ thế nào?" "Tốt lắm, cũng giảm dùng thuốc..." "Chị hỏi em và và người yêu cũ kìa" Chung Thần Lạc ánh mắt đảo qua những người trong xe, nuốt nước bọt, nói: "Thì...cũng vậy?" "Em tốt nhất là đừng lừa bọn chị" "Ơ kìa, làm sao lừa được". Ở cùng với Phác Chí Thịnh vốn vẫn vậy. "Đừng nói, đừng nói nữa, em ngủ một chút, đêm qua ngủ trễ quá" Chung Thần Lạc không muốn nghe những người trong xe càm ràm nữa nên lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ, giả vờ thế nào thực sự ngủ thiếp đi suốt cả đường. Về thấu nhà bị chị họ đánh thức còn hơi mông lung, hắn dụi dụi mắt: "Tới rồi à?" "Ừm, xuống xe đi" Triệu phu nhân hơn nửa năm không gặp con trai nên vừa đón ở cửa đã không thể che giấu được niềm vui trên khuôn mặt. Chung Thần Lạc chạy chậm qua cho mẹ mình một cái ôm. "Được rồi, đi lên cất hành lý trước đã rồi ăn cơm" "OK!" Căn phòng dù nửa năm không ở nhưng mỗi ngày đều có người dọn dẹp, căn phòng vẫn giống như khi hắn về đợt tết âm lịch năm ngoái. Trung thu chỉ về được một hai ngày, hành lý cũng không lớn, quần áo ở bên trong cũng không nhiều, Chung Thần Lạc vội vàng thu dọn, ánh mắt bị một chiếc hộp đối diện giường thu hút sự chú ý. Bên trong hộp là chiếc vòng tay đã bị phá hỏng ban đầu Phác Chí Thịnh tặng hắn, chiếc đồng hồ lúc trước hắn tặng Phác Chí Thịnh, chiếc điện thoại dùng năm năm trước, còn có một ít bức ảnh của Phác Chí Thịnh, ngoại trừ một số bức ảnh do hắn lặng lẽ trộm trên tường tỏ tình của trường sau khi bọn họ chia tay, thì có một bức ảnh 4cut khác của hai người chụp đợt đến công viên giải trí. Chiếc vòng tay trên cổ tay của Chung Thần Lạc bây giờ là chiếc hắn mua sau đó, sau này hắn còn đặc biệt đến quầy khắc tên ở bên trong. Trong hộp không có quá nhiều thứ, nhưng mỗi khi Chung Thần Lạc về nhà đều phải xem xem. Bởi vì bên trong chứa đầy những kỉ niệm của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store