Chapter 2: Vệt mực và lòng hiếu kì
Summary: Chenle khám phá ra điều kì diệu của bút bi"Này, Park!"Jisung nhìn quanh một vòng dãy hành lang cuối cùng dừng mắt ở cậu bạn tóc vàng đang chạy nhanh qua nhóm học sinh đông đúc. Khi đối phương đến gần, Jisung nhanh nhớ lại những gì mình biết về cậu ta.Tên: Zhong Chenle. Nhà: Gryffindor. Năm: năm, cùng năm với Jisung. Máu: thuần chủng. Ồn ào. Jisung nghĩ cậu có nghe rằng Zhong có nằm trong đội Quidditch nhà Gryffindor, nhưng ở vị trí nào thì cậu không thể nào biết khi cậu ta chưa từng tham gia vào một trận đấu nào. Như vậy là quá nhiều; Jisung chưa bao giờ để ý quá nhiều vào ai trừ khi họ quá ồn ào trong thư viện tĩnh lặng hoặc lớp học.Zhong Chenle nở nụ cười vui vẻ dù phải đối diện với cặp mắt khó hiểu từ Jisung. "Park, thật may tớ đuổi kịp cậu cậu! Cậu làm rơi... ừmmm, cái này nè". Cậu bạn ấy xoè tay ra, trong lòng bàn tay là cây bút bi yêu thích của Jisung. "À, tớ cảm ơn" Jisung lịch sự đáp rồi quăng cây bút vào túi. Với mong đợi rằng cuộc nói chuyện này sẽ kết thúc tại đây khi Jisung cười ngại ngùng quay đầu lại tiếp tục đi về đại sảnh để ăn trưa, nhưng Gryffindor lại không nghĩ vậy."Nhưng mà, cái đó là gì á?" Cậu bé tóc vàng tò mò hỏi."Tớ chưa thấy bao giờ""Đấy là bút bi" Jisung trả lời, hình như hơi khó chịu khi nghe câu bình luận về dòng máu muggle của cậu, nhưng Chenle chỉ nghiêng đầu thích thú, dường như không có chút ác ý nào hiện lên trên gương mặt này. "Bút bi," Cậu ấy nhắc lại như chắc chắn mình không nghe nhầm. "Cái đó để làm gì á?""Nó giống như bút lông vũ, nhưng cậu không cần phải chấm mực," Jisung giải thích, giọng nói vang lên giữa những tiếng ồn ở đại sảnh. Một lần nữa, cậu mong rằng cuộc trò chuyện sẽ đến đây thôi nên đã ngượng ngùng đi về phía bàn Ravenclaw, nhưng lần nữa bị cản trở bởi sự tò mò phiền phức của cậu bạn Gryffindor."Wao, thật á?" Cậu không tin vào những gì mình nghe thấy. "Không cần á? Cậu viết cho tớ xem được không!""Uh, được thôi" Jisung thoáng ngạc nhiên, ngập ngừng tìm một vị trí để ngồi ở dãy bàn dài của nhà Ravenclaw, lấy cây bút và một miếng giấy từ cặp đặt lên bàn trước sự mong đợi, háo hức của Chenle. Jisung bấm bút làm cậu bé tóc vàng giật mình. "Cậu viết gì đi như bình thường cậu hay làm đó"Zhong Chenle, cậu vẽ thêm vài đường trang trí ở cuối tên. "Xịn ghê đó! Vậy mực có từ đây nhỉ?""Có một ống mực nhỏ bên trong," Jisung giải thích, đưa tay chỉ vào đầu kim loại, "và mực chảy ra khi hạt bi nhỏ ở đây xoay tròn lúc chạm vào bề mặt giấy" Chenle xoay bút lại, cậu ngập ngừng nhấn đầu bút, âm thanh click làm cậu thích thú không ngừng nhấn nó. "Xịn sò ghê á! Cậu làm ra nó á?"Jisung cười lớn. "Tất nhiên không rồi! Tớ mua nó lúc ở nhà""À, đúng ròi, tớ quên cậu là muggle" Câu nói của Chenle khiến Jisung dường như đóng băng, cậu chuẩn bị gào lên giận dữ thì Chenle lại cười. "Tớ thấy họ có nhiều sáng kiến tuyệt vời. Tớ nghĩ mấy người dùng phép thuật chúng ta nên học hỏi nhiều thêm từ những phát minh của loài người. Nếu có cái này chúng ta sẽ chẳng cần tới bút lông vũ nữa" Cậu lại bấm đầu bút lần nữa, "Tớ cũng sẽ chẳng còn tình trạng đổ hết mực vào bài luận bùa chú của mình"Jisung cười giòn, hơi bất ngờ và khá mới lạ. Không có nhiều người có thể làm cậu cười, và không phải thuần chủng nào cũng có suy nghĩ thoáng như vậy. Zhong Chenle thì có chút, để nói dễ hiểu hơn thì là đáng yêuTrong một phút không thèm suy nghĩ, Jisung lục trong cặp tìm cây bút dự phòng của mình. "Đây", cậu nói, một chạm nhẹ vào thân bút biến mực xanh hoàng gia sang màu đỏ tươi, như màu trên cà vạt áo của Chenle, đưa ra cho người bạn mới. "Nhờ nó bảo vệ cho bài luận của cậu"Nụ cười tươi chói từ Chenle, "Thật sao? Cảm ơn cậu rất nhiều, Park!"Jisung nhún vai, không cảm xúc. Đây là cuộc đối thoại dài nhất của cậu với mọi người trừ bố mẹ và giáo viên trong vòng, mmmm, nhiều năm đổ lại đây. Sau nhiều năm đối mặt với sự ganh tị khó giấu của những Ravenclaw cùng khóa, thật lạ khi được tiếp xúc với ai đó vui vẻ thế này. Được mệnh danh là học sinh sáng giá nhất của Hogwarts cả thập kỷ qua bởi hiệu trưởng Lee kể từ năm học đầu tiên đã giúp một phần cho sự nổi tiếng của cậu tại đây.Không phải là vì sự nổi tiếng mà cậu đạt được trong đám bạn cùng tuổi mình, mà là vì Jisung quá trầm lặng, quá sách vở, quá thông minh để làm bạn với ai đó.Đối diện với thái độ đó của Jisung thì Chenle chẳng buồn khó chịu vẫn nở nụ cười vừa gom tất cả ánh mặt trời về. "Ừm vậy thì, gặp lại cậu sau. Cảm ơn lần nữa vì... bút bi? Đúng rồi, bút bi!"Jisung cười vui vẻ đáp lại. "Không gì đâu. Gặp cậu sau, Zhong""Cậu có thể gọi tớ Chenle." Gryffindor rời đi, để lại một Jisung hiếu kỳ còn hơn lần đầu tiên cậu phát hiện ra những chú nhân mã sống ở rừng cấm khi trốn ra tìm chúng. (Cậu đã đành vài tiếng đồng hồ với chúng, lẳng lặng nhìn lên bầu trời sao ngắm những hành tinh lười biến xoay quanh vòng quỹ đạo của chính mình. ---------------------------------------------------------------------------------Khi một thứ gì mới thu hút được sự chú ý của Jisung, cậu thường thích tìm hiểu mọi thứ về nó. Cậu khao khát hiểu về nó.Bởi vì điều đó, ánh mắt của Jisung đã bắt đầu có một thói quen mới chính là tìm kiếm Zhong Chenle ở mọi nơi. Jisung càng tìm kiếm người nọ, thì sự tò mò dành cho cậu ấy càng tăng.Chenle không bao giờ ngồi tại bàn Gryffindor, thay vào đó cậu chọn ngồi ở cuối dãy bàn Slytherin cùng với những người bạn kì quặc của mình. Họ là một nhóm bạn hơi khó nói: ba Slytherin năm sáu Lee Donghyuck, Na Jaemin, Huang Renjun, hai người từ Gryffindor là Zhong Chenle và Mark Lee năm bảy và cuối cùng là năm sáu Hufflepuff Lee Jeno.Jisung không hiểu sao mà một nhóm bạn pha trộn như họ lại có thể chơi với nhau được và bằng một cách nào đó cậu đã bắt gặp mình trong suy nghĩ sẽ như thế nào nếu bản thân trở thành một phần của họ, nơi mà cậu có thể phù hợp để chơi cùng – nhưng cậu lại ngăn cản bản thân mình lang thang trong suy nghĩ đó. Cậu chỉ là một người xa lạ nhìn vào tình bạn của họ. Ở đó không có chỗ cho một người thông minh vượt bậc như Ravenclaw để lắng nghe những cuộc trò chuyện nhảm nhí rồi cười bò ra.---------------------------------------------------------------------------------Trước sự bất ngờ của Jisung, Chenle đã tìm cậu vài ngày sau cuộc nói chuyện đầu tiên của họ khi họ gặp nhau trước khi học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."Cậu nhìn nè" Chenle nói, mở cuộn giấy được trang trí hoa văn đẹp mắt để lộ ra một bài luận dài nói về những tên giám ngục, được viết bằng bút màu đỏ đậm. "Không có bất cứ một vệt mực nào luôn! Tớ sẽ không bao giờ đụng lại cái cây bút lông vũ kia nữa.""Không có vết mực," Jisung gật gù, "nhưng cậu viết sai chính tả kìa 'Azkaban'. Viết là 'k' chứ không phải 'c'"Chenle thở dài than vãn, lôi cây bút từ trong áo choàng nguệch ngoạc viết lại từ kia. "Cảm ơn cậu đã nhận ra, Park, tớ sẽ chẳng đời nào để ý đến chi tiết đó""Không có gì," Jisung trả lời, thích thú nhìn Chenle khó khăn viết lại hàng tá từ 'Azkaban' mà cậu viết sai ban đầu. "Hình như cậu cần có một chiếc bút chì cho quá trình viết bài luận.""Cậu đang nhắc tới thứ gì thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store