ZingTruyen.Store

Jichen Lily Of The Valley

Jisung lái xe chậm lại ghé vào nhà hàng sushi gần công ty anh. Ngồi vào phòng sushi, anh không nói gì, tự cảm thấy bản thân mình kì quặc. Mà Chenle cũng chẳng hề lên tiếng, làm anh không dám quay sang nhìn cậu nữa là... Jisung nhớ lại hành động "quá tự tiện" kéo tay Chenle đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của gia đình cậu ấy mà xấu hổ. Anh thở sâu, nhăn mặt đập đầu xuống bàn...

.

Chenle nãy giờ lặng thinh, không phải vì cậu giận, mà là vì cậu chẳng biết phải mở miệng ra thế nào. Thế nhưng cái hay của Chenle, là nhờ cậu sống trong cái gia đình lố lăng đó, mà cậu đã học được khả năng chai mặt ra khi cực kì xấu hổ.

Vậy mà khi nhìn Jisung đột nhiên đập đầu vào bàn mà thở dài, cậu bối rối, tự hỏi bản thân có đúng Jisung là người "bình thường" không.

"Anh làm cái gì thế? Bị làm sao?" – Chenle nói, cố gắng rút bớt nồng độ lo lắng trong âm sắc ra.

"Hả? À..." - Jisung ngẩng đầu lên nhìn Chenle – "Tôi cũng không hiểu được mình đang làm gì?"

"Sao cơ?" – Chenle nhếch mày lên.

.

Với cậu, dù Donghyuck giả ngây thế nào, Mark vớ vẩn cỡ nào, Jaemin đanh đá cỡ nào, hay Jeno giảo hoạt cỡ nào, cậu cũng đoán ý được hết. Mà vì bọn người kia ỷ thằng em út "đã" và "đang" và "phải" hiểu ý mình, nên cứ vô tư mà bắt nạt nó. Mà Chenle cũng nổi tiếng là người đọc ý nghĩ người khác, nên chẳng mấy khi cậu nổi cáu lên với ai lâu, mà chẳng ai nổi cáu được với cậu vì cậu đã đoán được ý trước mà liệu cách đối xử... Thế nhưng... trước mặt anh là một con hamster với IQ siêu thấp mà bản thân nó đang làm gì cũng không biết, thử hỏi sao Chenle đoán được...

Nhưng còn một chuyện quan trọng hơn, mà tới giờ Chenle vẫn không nhận ra...

Đó là đứng trước Jisung, cảm giác của cậu hoạt động trước não bộ, và vì thế nên mãi mãi Chenle sẽ không hiểu được ... tại sao mình không hiểu được con người này. Và chính vì thế, với Jisung, câu nói của Chenle thường mang ý nghĩa 100% ngược lại với những gì cậu nghĩ. Hoặc giả nó có đúng ý chính đi nữa, thì những "phụ từ" kèm theo thường đạp ý nghĩa tích cực của nó xuống mà đẩy phần tiêu cực lên cao chót vót.

"Anh không hiểu là thế nào?" – Chenle cau mày hỏi.

"Tôi không biết thì làm sao trả lời cậu được." – Jisung nói lấp liếm, mà thực ra anh cũng chẳng tìm được câu gì thích hợp để giải thích, bản thân anh có hiểu được đâu.

"Chuyện của bản thân mình mà anh không biết là thế nào, đồ ngốc?" – Chenle trợn mắt lên, lần đầu tiên trong đời cậu cảm nhận được sự một mặt của tính cách cậu - "cứng đầu".

"Tôi đã nói tôi không biết!" – Jisung mệt mỏi đáp – "nên tôi không – thể - trả - lời – được."

"Tại sao anh không biết được, anh điên à?" – Chenle gắt. Chẳng hiểu vì lý do gì cậu cứ dai dẳng bám lấy cái chủ đề lãng nhách này. Bình thường cậu đã cho nó qua một bên từ lâu rồi.

"TÔI ĐÃ NÓI TÔI KHÔNG BIẾT! CẬU CÓ THỂ THÔI ĐI KHÔNG??" – Jisung gào lên, anh thật sự mất bình tĩnh, mà bản thân anh cũng không nhận ra một Jisung lãnh đạm, ăn nói nhỏ nhẹ đến mức cả nam nhân viên trong công ty còn phải khen anh không ngớt lời, đang nổi cáu lên chỉ sau vài ba câu đối thoại... không hề có nội dung.

.

Chenle cau mày nhìn khuôn mặt đang dỗi của Jisung mà chùng người. May mà đây là nhà hàng sushi phục vụ theo phòng, chứ không thì nãy giờ khối người nhìn hai người dị nghị rồi, Chenle thầm nghĩ.

Nhưng anh ta đúng là... Chenle im lặng, đủ để Jisung bình tĩnh xuống mà lo lắng nói.

"Xin lỗi. Tôi..." - Jisung bối rối nói

"..." – Cậu cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của Jisung.

"Tôi xin lỗi." – Jisung nheo trán nói lại. Anh thật sự cảm thấy có lỗi. – "Chenle?"

"Anh..." – Vai Chenle run lên – "Hahahhahahha! Con người anh hay thật!"

Chenle ôm bụng cười ngặt nghẽo, chỉ tay vào mặt Jisung. Jisung đớ người ra nhìn Chenle thắc mắc kinh khủng, anh không biết là anh hay Chenle là người có "vấn đề" ở đây. Nhưng cuối cùng nhìn nụ cười sảng khoái đáng yêu của Chenle, bất giác anh cũng cười lớn theo. Chenle cười run cả người, đưa nắm tay ra định đập vào vai Jisung. Hiểu nhầm ý Chenle, Jisung chìa lòng bàn tay ra cho cậu đập nắm tay xuống. Hậu quả là khi Chenle dứt cười và thôi không đập tay nữa, cậu lại phát hiện ra tay mình đang nằm trên lòng bàn tay của Jisung.

Máu trên mặt Chenle nóng rần lên, nhưng mặt cậu vẫn hoàn hảo trơ ra như không có gì. Đây là khả năng ưu việt mà Jaemin đã dùng để "hạ" Jeno 2 năm trước, giờ lại giúp Chenle chống đỡ lại tình thế khó xử trước mặt. Jisung ngẩn người trong giây lát khi tay Chenle ngả vào tay mình, nhưng không cảm thấy gì lạ vì mặt Chenle chẳng hề biến sắc. Đến lúc cái "kì lạ" bay vào đầu anh thì Chenle đã lên tiếng trước.

"Tay anh... ngón tay đẹp nhỉ." – Chenle nghiêng đầu nhìn vào những ngón tay của Jisung – "Tay tôi vì chơi piano mà nó... xấu đi này." – Cậu giơ bàn tay mình lên.

"Cậu chơi piano à?" – Jisung thích thú hỏi.

"Ừ, và tay xấu." – Chenle vờ phụng phịu. (Khiếp, bọn kia ở đây thấy mình thế này có mà ói chết mất)

"Tôi không thấy thế." – Jisung thật thà tò mò nhìn 5 ngón tay mảnh khảnh của Chenle – "Mà chơi piano thì tay có xấu cũng là chuyện thông cảm được."

"Gang tay của tôi cũng dài phần nào, nên không sao." – Chenle nói vu vơ cho dài câu chuyện, cậu căng 5 ngón tay ra.

Lúc nói thế Chenle chỉ đơn thuần nghĩ nói sao cho qua chuyện thôi, nhưng ai ngờ con hamster lại thích thú... căng luôn tay mình ra mà áp vào tay Chenle, so xem tay đứa nào dài hơn.

Chenle giật mình, cậu giấu ngay vẻ bối rối bằng cách nói thêm vào.

"Ờ... Xem nào. Tay của tôi nhỏ hơn hẳn luôn."

Bốn ngón tay Chenle run nhẹ, trong hoàn cảnh này cậu muốn lồng 5 ngón tay ấy vào 5 ngón đối diện kia quá. Nhưng như thế thì thật kì cục. "Zhong Chenle, mày giữ mình tí đi nào" Chenle cố gắng tập trung tư tưởng. Cùng lúc đó, Jisung ngây thơ... bỏ tay xuống, cầm đũa lên gắp miếng sushi cho vào miệng.

"Chenle cậu cũng ăn đi." – Anh nói, không nhận ra trên mặt Chenle giờ đang vẽ lên 2 chữ. Má trái là chữ "đồ", má phải là chữ "ngu".

.

"Tại sao chúng nó vẫn chưa "làm" gì nhau?" – Mark sốt ruột hỏi, tay không quên cho luôn 1 miếng cá ngừ vào miệng.

"Tuổi trẻ nó thế!" – Donghyuck tỉnh bơ trả lời, đưa ly trà lên miệng hớp một ngụm. Hoá ra bọn 4 người này không hề ăn lẩu ở nhà như đã nói với Chenle, hay đi ăn cưới như đã chia sẻ với Jisung, mà đã vô cùng vui lòng bám theo vào nhà hàng sau khi nhận ra chiếc xe hơi đen của "ai kia và thằng ấy" lúc đi mua đồ nấu lẩu ở siêu thị cạnh bên.

"Chậc! Gì mà ngại ngùng ghê thế." - Jeno ngán ngẩm tiến lại gần vách tre, xem có nghe trộm thêm câu gì không.

"Anh sợ chúng nó hôn nhau nhỏ quá không nghe được phải làm thế đấy à?"

Jaemin hất mặt hỏi, tay đập li rượu không xuống bàn – "Jeno, li của em đột nhiên hết rượu."

Jeno lồm cồm bò lại phía Jaemin, tay vừa cầm chai soju lên định rót thì nghe tiếng ho sặc sụa của Chenle bên phòng bên cạnh. Và kèm thêm đó là tiếng Jisung.

"Cậu không sao chứ? Sao lại bị thế?"

4 người nhiều chuyện phòng bên chẳng ai bảo ai liền chạy lại ép tai vào vách.

Mark bị Jeno ép liền dùng chân đạp cậu ra, tức thì bị Jaemin huých cho vào hông đau điếng.

"Im nào, nghe nó nói." – Donghyuck đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng. Cả 4 nín thở chờ.

.

"Cậu sao rồi?" – Jisung lo lắng hỏi, nhìn Chenle.

"...Tôi... T... Tôi kh.. sao!" – Cậu ho liên tục.

"Thật là..." – Jisung cười lớn – "Tôi không ngờ có người uống nước mà bị sặc đấy."

"Anh im... im... đi." – Chenle phẩy tay, tay còn lại che miệng ho.

Jisung nhìn cậu giây lát, rồi rút cái khăn giấy bên cạnh tay mình đưa ra.

"Dùng cái này đi." – anh đưa cho Chenle.

Chenle cầm tờ khăn giấy che miệng lại ho, cảm động lắm nhưng chẳng cảm ơn, vì cậu không "thích cảm ơn chuyện vặt vãnh" (ở đâu ra cái thuyết này thế, Chenle).

Vừa dứt ho, cậu nhíu mày trách bản thân sao vụng về, rồi im lặng cầm đũa lên. Bất chợt Chenle nhìn chăm chăm vào mặt Jisung.

"Sao thế? Không hợp khẩu vị à?" – Jisung tròn mắt hỏi.

"Không... mặt anh dính sốt." – Chenle tỉnh rụi trả lời.

.

"Đấy chính nó! Chính là lúc này!" – Mark mừng rỡ vỗ vào tay Donghyuck. – "Thể hiện đi, Zhong Chenle, thể hiện cậu thuộc dòng họ nhà này."

Donghyuck cười khúc khích, đỏ mặt hiểu ý Mark. Nhưng người khác khó mà hiểu được bọn người này ngầm ý gì cho tới khi Jeno cười gian nhìn Jaemin.

Jeno lết nhanh lại bàn ăn, quẹt tay vào dĩa sốt cho lên khoé miệng. Jaemin nhìn anh "đắm đuối".

"Sao thế? Không hợp khẩu vị à?" – Jeno đá lông nheo hỏi.

"Không ... mặt anh dính sốt." – Jaemin e lệ trả lời.

"Đâu nào? Dính chỗ nào?" – Jeno vờ ngơ ngác, nhưng mặt thì đã tiến gần hơn vào Jaemin.

"Để em... lau cho nhé!" – Jaemin đỏ mặt, chồm người lên cầm tờ khăn giấy lên lau miệng Jeno, bất ngờ vấp vào cạnh bàn, ngã về phía trước, và Jeno lao ra đỡ.

"Sao em hậu đậu thế hả? Chenle." – Jeno mắng yêu.

"Em không biết..." - Jaemin gục đầu vào vai Jeno, đỏ mặt. Donghyuck và Mark ngồi gần đấy vỗ tay cười tít mắt.

.

"Đâu nào? Dính chỗ nào?" – Jisung ngơ ngác hỏi, mặt tiến gần hơn vào Chenle.

"Để tôi... đây!" – Chenle quăng tờ khăn giấy mới về phía Jisung – "...mép trái ấy."

Jisung cầm tờ khăn giấy cười dịu dàng cảm ơn Chenle. Hai người tiếp tục ăn mà không hề hay biết có 4 con người đang khóc thầm. Jeno nghiến răng.

"Con cá heo ngu xuẩn."

Donghyuck cau mày lầm bầm "Cái con hamster đần độn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store