ZingTruyen.Store

Jeongsa That Ra Thi Em Rat Trong Sang Edit

“Ha ha, Sana quả thật vẫn xinh đẹp như xưa.” Joohuyn đi ra từ dưới một tàng cây, miệng ngậm điếu thuốc, cười tủm tỉm nhìn Sana, Sana ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô một lúc, không nói gì.

“Không ngờ, thật không ngờ đó.” Joohuyn hút thuốc, cười nhìn Sana, thanh âm tự đắc có thể thấy rõ được. Sao? Tưởng là vẫn còn giống như hồi học tiến sỹ chơi ác với tôi? Không thể đâu, giờ có nhược điểm bị tôi nắm trong tay rồi. Sana nhướn mày nhìn Joohuyn , vẫn im lặng như cũ.

“Năm đó cậu từ khoa văn chuyển sang khoa máy tính giữa chừng, tôi còn nghĩ cậu ăn no rửng mỡ, không nghĩ tới lại là vì Jeongyeon.” Joohuyn cũng lười dây dưa với Sana, trực tiếp đi vào chính đề.

Quả nhiên vừa nghe đến cái tên “Jeongyeon”, Sana liền có phản ứng, liếc nhìn Joohuyn một cái, thản nhiên mở miệng: “Joohuyn, cậu nhàn rỗi lắm sao?”

Joohuyn nhún nhún vai, lắc đầu: “Chỗ nào chứ, đây không phải chỉ là tôi tò mò thôi sao?”

“A, thật không.” Sana cười cười, chớp mắt nhìn cô: “Joohuyn, đã lâu không gặp, Momo rất nhớ cậu đó.”

“….” Joohuyn vốn đang cợt nhả, vừa nghe đến hai chữ “Momo” liền cười không nổi, mím môi nhìn Sana: “Cậu biết?”

“Biết cái gì?” Sana cười nhìn Joohuyn, mặt nàng liền có chút hồng, cau có nhìn cô: “Thì là, thì là chuyện tôi thích Momo..”

Sana nghe xong bộ dáng liền như thể bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu: “Ồ, thì ra cậu thích Momo.”

“…..” Joohuyn bị Sana làm cho nghẹn họng, đen mặt nhìn cô. Mấy người nói xem nữ nhân này đã hơn một năm không gặp mà sao lại vẫn phúc hắc như vậy chứ? Trách không được Jeongyeon lại bị cô ta chỉnh cho thần hồn điên đảo, Joohuyn cười giảo hoạt, đây chính là nhược điểm trí mạng của Sana.

“Nhắc tới Jeongyeon...” Joohuyn chớp mắt nhìn Sana, ánh mắt Sana lạnh băng nhìn cô.

“Thật đúng là đáng yêu nhé, người thơm thơm mềm mại, làn da cũng rất mịn màng, ôm cũng thoải mái cực.” Joohuyn nói xong liền bắt đầu nở nụ cười, Sana cậu cũng có ngày hôm nay nhỉ, năm đó không ít lần bị cậu bắt nạt, hôm nay nhất định phải đòi lại toàn bộ!

Sana nhìn chằm chằm Joohuyn đang tự ôm bụng cười vui vẻ một lúc, khóe môi khẽ nhếch, người này vẫn thích tự bày trò tự tiêu khiển như vậy. Nghĩ thế, Sana liền lấy điện thoại di động ra từ trong túi quần.

“Làm gì?” Joohuyn cười một mình một lát liền cảm thấy thật vô nghĩa, vừa nhìn thấy Sana lấy điện thoại ra bấm, lập tức liền cảnh giác.

Sana nhàn nhạt liếc Joohuyn một cái, không để tâm đến cô: “Này, Momo à, Joohuyn đến đây, nói rất nhớ cậu, cậu lại đây mà gặp.”

“...”

“Đúng, cửa đông, vậy vừa đúng lúc, cậu xuống dưới đi.” Tắt máy, Sana nghiêng nghiêng đầu nhìn nhìn Joohuyn, người nào đó vốn có chút càn rỡ nho nhỏ giờ này khắc này đã hoàn toàn hóa đá. Minatozaki Sana!!!

“Chỗ nào cơ?! Joohuyn ở đâu!!!” Căn bản không cho Joohuyn có thời gian phục hồi tinh thần, từ thật xa đã thấy Momo chạy thẳng đến chỗ hai người, hẳn là vừa mới tắm rửa xong, trên đầu còn quấn khăn bông, trên mặt còn đắp mặt nạ bằng mứt táo, một thân váy ngủ mát mẻ, chân đi dép nhựa, lại vẫn xinh đẹp như năm đó.

“Bae Joohuyn!!!”

“Ách, Chân Giò.” Joohuyn đỏ mặt đáp lời, liếc Momo một cái, dưới đáy lòng thầm kêu rên, một năm không gặp, Momo, cậu thế nào mà một tí bộ dáng cũng không có gì hết thế! Còn đâu là giáo sư nữa!

“Rồi cũng tóm được cậu, cậu chết ở chỗ nào vậy hả? Một năm nay tin tức gì cũng không có, tôi còn tưởng muốn tìm chỗ để viếng mồ mả đốt vàng mã cho cậu cũng không có nữa chứ!” Momo hai tay chống nạnh, hùng hổ nhìn Joohuyn.

Joohuyn bị mắng, mặt liền tím lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu còn nói tôi? Cậu thì tốt đẹp lắm chắc, sau khi tốt nghiệp rồi rắm cũng không đánh một cái liền trực tiếp thu dọn hành lý cút lên giường Sana, không phải tôi đã nói cậu đừng có bám lấy cô ta mãi như vậy rồi sao? Nhà mình không có giường chắc, làm gì mà đến chỗ nào cũng phải dính lấy cô ta thế chứ?”

“Tôi thích đấy, cậu quản được chắc? Sana có đánh rắm thì cũng đều thơm hơn cậu, cậu là cái đồ vô lương tâm!”

“….Khụ.” Sana nhìn hai vị giáo sư ưu tú trên tiến sỹ đứng chống nạnh mắng nhau trong khuôn viên trường đại học đầy tri thức này, im lặng không nói gì: “Hai người có việc riêng cần nói với nhau nhỉ.”

“Có việc? Tôi và cô ta không có gì để nói cả.” Momo cáu đến nỗi mặt nạ mứt táo trên mặt rách toạc cả ra, tất cả mọi người liền lâm vào tình thế khó xử.

Joohuyn nhìn thấy Momol như vậy vừa buồn cười vừa tức giận, nguyên bản một bụng đầy lý luận đều một câu cũng không nói ra. Điểm ấy cô và Jeongyeon khá giống nhau, đối với người ngoài thì ngang ngạnh tranh cãi, nhưng vừa thấy người mình thích thì cái gì cũng đều không nói được.

“Sana, chúng ta đi!” Momo cất lời rồi giữ chặt tay Sana, thở phì phì nói muốn đi.

Sana nắm tay Momo, chân lại không nhúc nhích: “Momo.”

“Sao vậy?” Momo cau mày nhìn cô.

Sana nhìn nhìn Momo, lại nghiêng người nhìn nhìn Joohuyn, nhẹ giọng nói: “Một năm không gặp, hai người không tâm sự sao?”’

“Có cái gì mà nói?!” Momo cứng ngắc nói xong, vẫn còn tức Joohuyn một năm nay không có tin tức gì.

Sana nhìn thấy cô như vậy liền cười cười, lắc đầu: “Một năm qua này Joohuyn thực sự thích thú lắm đó, vừa rồi còn một bên tiêu sái hút thuốc, một bên ôm Jeongyeonngắm trăng, vui vẻ miễn bàn.”

“……” Joohuyn vẻ mặt đau khổ nhìn Sana, thực hối hận mà, cô thật hối hận đã đắc tội nữ nhân này. Quả nhiên vừa nghe thấy Sana nói như vậy, mặt nạ khô nẻ trên mặt Momo lại rách ra thêm vài cái lỗ to nữa, giơ tay lên, tóm chặt lấy chân váy ngủ của mình, run lên, đột nhiên liều mạng lao về phía Joohuyn: “Cút!”

“…”

***

Thứ bảy, khí trời rất tốt, Jeongyeon cùng ba người trong phòng ký túc từ sáng sớm đã dậy đi chạy tám trăm mét.

Dọc theo đường đi, mấy người nghe thấy tiếng Jeongyeon thở hổn hển như thể tiếng trâu thở phì phò.

“Tao nói này lão tứ, mày có thể nhỏ tiếng chút không? Vốn không thấy mệt, vừa nghe thấy âm thanh này của mày, tao mệt không chịu được.” Lão đại kháng nghị.

Jeongyeon liếc mắt xem thường, tiếp tục thở dốc: “Lão đại, mày có nhân tính không hả? Còn muốn nhỏ giọng một chút nữa, tao có thể khống chế được chắc?”

“Sao lại không thể chứ?” Lão nhị ở một bên nói chen vào, hiện tại cô hận Jeongyeon chết được, nếu không phải tại Jeongyeon thì làm sao mấy người bọn họ lại xui xẻo như vậy.

Jeongyeon thở hổn hển, ồn ào nói: “Thở dốc kiểu này rất giống với lúc kêu ở trên giường, chồng mày bảo kêu mày có thể không kêu chắc?”

“….Lão tứ, sao mày có thể không biết xấu hổ như vậy hả???” Lão nhị gào thét, Jeongyeon lại ném cho ánh mắt đầy khinh thường.

“Lão tứ, quả thật bọn tao không muốn nói đâu, nhưng nói thế nào thì sao mày cứ như thể là chim nhỏ trong tổ đến mức vậy, vừa thấy cô Minatozaki liền sợ hãi rụt cổ ngay?”

“Haiz, mày đừng nói nữa, hôm qua tao suy nghĩ cả đêm đã hoàn toàn hiểu ra rồi, quyết định về sau đi con đường cường ngạnh kèm nhu hòa, để cho cô Minatozaki biết sự lợi hại của tao!” Jeongyeon vung tay ngừng lại, không được, chạy hết nổi rồi, chạy nữa sẽ chết mất.

“Thật à?” Lão đại nghi ngờ nhìn Jeongyeon, Jeongyeon gật đầu.

“A, cô Minatozaki đến kìa, lão tứ, vừa đúng lúc, mày cường ngạnh cùng ôn nhu một cái cho bọn tao nhìn xem đi!”

“Được, không thành vấn đề!” Jeongyeon lau cái trán đầy mồ hôi, sảng khoái đáp ứng. Ba người trong ký túc xá không thể tin được nhìn nàng, đáp ứng thoải mái như vậy, không thể là thật sự ngộ ra chân lý gì đó chứ?

Dưới ba ánh mắt nhìn chăm chú, Jeongyeon thở phì phò, vung tay, bước thật lớn đi về phía Sana.

Bọn mày chờ coi, hôm nay tao sẽ cho chúng mày nhìn xem cái gì gọi là lưu manh không ra uy thì thật đúng là lầm tưởng tao thành thiếu nữ đàng hoàng!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store