[Jensoo] [Lichaeng] Đại Chiến Miền Tây
Chap 26
Trời chiều tắt nắng không khí dưới quê cũng có hơi mát mẻ một chút. Lệ Sa đẩy lưng Trí Tú đi từ trong nhà ra đến cổng. Nhưng mà mặt mũi cô tái mét môi cứ ấm úng:- Ổn hông mậy? Lỡ người ta chê chị hai mày rồi sao!!- Nghe lời em bảo đảm ổn mà, ra đó đi em núp trong bụi cây yểm trợ hai cho.Nói xong Trí Tú thở phù cố giữ bình tĩnh sửa lại cổ áo tay áo cho thẳng thớm đi thẳng xuống cây cầu dưới mé sông.- Tui ngồi được hông?Nghe giọng ai đó theo quán tính em xoay người nhìn, Trân Ni gật nhẹ đầu đáp:- Ừm..Trí Tú nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh em, chân bỏ xuống đông đưa dưới cầu. Trân Ni hôm nay lạ lắm cứ buồn buồn ánh mắt thì nhìn xa xăm, chả giống như thường ngày. Trí Tú nhìn trộm em đến ngơ người không biết nói gì cho tới khi một cục đá nhỏ bắn vào đầu:Trí Tú xoa đầu nhìn về hướng bụi cây, Lệ Sa lú đầu ra hiệu cho Trí Tú bắt chuyện. Cô gật gù xoay lại nhẹ giọng hỏi:- Người mấy hôm trước là bạn trai cô sao?Nghe xong Trân Ni nghiêng nhẹ đầu sang một bên ngẫm nghĩ rồi đáp lại:- Ý chị là Phong hả? Bạn bè thôi, yêu đương gì. Tui coi Phong như anh hai trong nhà vậy thôi, chắc có hơi thân thiết quá ha?Em cười nhẹ, nghe xong Trí Tú nói lí nhí trong miệng:- Quá thân luôn là đằng khác, làm mình cứ tưởng hết cơ hội rồi chứ.- Hả! Chị nói cái gì?Thấy Trí Tú cứ lí nhí không nghe rõ nên em hỏi lại, nhưng cô lại giật lắc đầu:- Đâu..tui đâu có nói gì đâu, cô nghe lộn rồi đó.- Vậy sao..Em bĩu nhẹ môi nhìn chị một cái rồi quay lại nhìn ra sông. Trời chiều dưới quê lúc nào nhìn cũng đẹp và yên bình hết.- Sao nay chị có hứng nói chuyện với tui dậy, bình thường thấy chị ghét tui lắm mà.- Hông có à nha, cô đừng có nghĩ bậy tui hông có ghét cô. Tại mặt tui cha sanh mẹ đẻ là dị đó chứ hông phải tui ghét cô đâu.. tui nói thiệt.Trí Tú lên tiếng ríu ra ríu rít giải thích còn xua tay múa mấy nhìn khẩn trương lắm kìa. Trân Ni được một phen hoảng hốt, em ngây thơ ra rồi bật cười vỗ vào đùi chị:- Tui chỉ hỏi cho vui thôi. Làm gì chị khẩn trương dữ dậy, bộ sợ tui tưởng chị ghét tui thiệt hả?- Ờ...thì..thì..Trân Ni dí sát mặt lại làm cô ngượng ngùng chống tay ngã người ra sau. - Tui dỡn thôi chị đừng để ý nha.- Ờ..ờ..- Mà từ lúc về quê sống tới giờ chắc người tui mang ơn nhiều nhất là chị quá. Không biết trả sao cho hết nữa.- Làm người yêu tui trừ đi!!- Hả?Trí Tú tỉnh bơ đáp nhưng tới Trân Ni hỏi lại từ chối đây đẩy:- Gì! Ai nói gì đâu, chắc gió lùa cô nghe lộn đó. Tui nói là mua nghêu trừ đi. Tui thích ăn nghêu.- Ờ, dậy mai tui dới Thái Anh đi mua, làm một bữa đãi chị, dì với Lệ Sa luôn.- Ừm..Lệ Sa ở trong bụi cây chắc tức chết, bao nhiêu bí kíp chỉ hết ra mà chị ấy không áp dụng được câu nào hết. Trí Tú nghiêng mặt sang một bên thở phù phù vò đầu bức tóc. Cái miệng cô bị sao vậy nè, nói được rồi lại chối.- Chị Tú nè...- Hả, tui nghe?- Từ nhỏ đến lớn tui ít khi tâm sự với ai lắm nhưng mà hôm nay tui thấy tâm trạng không được tốt lắm, không biết chị có sẵn lòng nghe tui tâm sự hông?Giọng em trầm đi trong thấy sắc mặt cũng không còn vui vẻ tươi tắn nữa. Em đưa đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm chị. Ai có trái tim bằng đá cũng cảm thấy rung động nói chi bằng da bằng thịt như cô. Trí Tú gật đầu đáp:- Được chứ, có gì cô cứ nói đi tui nghe hết, nghe tới sáng luôn cũng được.Em bật cười sau câu đáp có phần vô tư của chị.- Tui đâu có tâm sự nhiều đến nỗi nói tới sáng đâu. Mà đôi khi cũng có đó.- Dậy hả... Trí Tú cười khờ khạo gãi gãi đầu. - Cho tui mượn vai chị chút nha.Trân Ni nhích người lại gần tựa đầu vào vai chị nhắm hờ mắt. Trí Tú có chút ngại ngùng nhưng vẫn để em dựa vào cứ gồng người cứng như bức tượng đá vậy đó. Trân Ni mãi không nói cứ dựa vào vai cô, Trí Tú định đưa tay vòng qua vai ôm em thì Trân Ni bật dậy làm Trí Tú cũng giật mình mình rụt tay nhanh lại.- Cảm ơn chị nha. Vai cũng rắn rỏi quá ha, đúng là dân làm vườn có khác.Được khen Trí Tú nở mũi tự đưa tay lên bóp bóp bờ vai săn chắc:- Cũng..cũng..bình thường à. Mà cô muốn nói gì cứ nói đi.Trân Ni bậm nhẹ hai cánh môi mỏng lại với nhau rồi lên tiếng khẽ:- Ước mơ của chị là gì dạ, kể tui nghe được hông?- Ước mơ hả? - Trí Tú ngập ngừng xoa cằm tự hỏi.Suy nghĩ một hồi cô lại chít lưỡi:- Thành thật mà nói thì tui cũng không biết ước mơ của mình là gì nữa, từ nhỏ thì đi học lớn lên thì làm công việc của gia đình vậy thôi à. Mà nếu nói ước mơ cũng không phải là không có...- Vậy nó là gì?- Tui cũng không biết đó có phải là ước mơ không nữa.- Chị cứ thử nói đi.Trí Tú cứ ấp úng không nói làm Trân Ni càng tò mò hơn, tròn mắt trông đợi.- Thì tui ước có một gia đình nhỏ, vậy thôi à.- Chỉ vậy thôi sao?- Ừm, chỉ vậy thôi.Trí Tú nhún vai đáp, Trân Ni cũng gật gù theo rồi em hỏi lại:- Vậy sao chị chưa thực hiện ước mơ đó? Chị có thể mà?- Một mình tui sao gọi là gia đình được, tui cần một người nữa.- Chị tìm được chưa?- Được rồi.- Sao không ngỏ ý dới người ta đi?Trí Tú im bặt, cô xoa xoa hai tay miết, nhìn hành động bối rối của chị em chỉ biết nhịn cười:- Cũng muốn lắm nhưng mà sợ người ta hông chịu.- Hông nói sao biết người ta hông chịu, chị mà nhát quá người ta có người mới, tới lúc đó đừng có khóc nghe chưa.- Nhưng mà tui dới người đó có chút đặc biệt không giống bình thường...Trí Tú thở dài chống tay ngửa cổ ra sau rầu rỉ. Phải như quan hệ bình thường thì không nói cái này lại là... Nghe xong Trân Ni tỉnh bơ đáp:- Chị yêu người ngoài hành tinh hay gì mà không phải bình thường. Nếu là con gái với con gái cũng không có gì hết, chỉ cần chị nói ra thì phần trăm cua được vẫn rất cao đó.- Sao cô biết? Dị nếu là cô, cô có đồng ý hông?Trân Ni ngượng chín cả mặt, xoay hướng khác đáp thí cho qua chuyện:- Thôi không nói chuyện yêu đương của chị nữa.- Từ lúc cô xuống đây tới giờ chắc đây là lần đầu tiên tui dới cô nói chuyện đàng hoàng với nhau ha?Trí Tú dùng chất giọng trầm ấm, có phần thơ mộng trong đó. Nhắc đến Trân Ni cười khì séo sắc đáp lại:- Nhắc mới nhớ, lúc mới xuống chị với tui cãi lộn miết luôn. Không có bữa nào là yên ấn hết, không chuyện này cũng chuyện kia. Mà nói thiệt hồi đó tui ghét chị lắm, nói chuyện cọc lơ cọc lóc tính tình kì khôi thấy mồ.Cái giọng lai miền Tây của Trân Ni nghe cưng lắm Trí Tú gật gù cười thầm trong bụng:- Còn giờ sao? Có còn ghét nữa hông?- Thì..cũng còn chút ít. - Ghét thì có rồi, còn thích thì sao? Cô thích cái gì ở tui. Nói nghe chơi coi?Trân Ni xoa cằm suy nghĩ, cố tìm ra mấy điểm tốt của Trí Tú. Nói được mấy câu ngượng miệng đó cô phải cố gắng lắm đó.- Tui đang tìm nè đợi chút nha. Trân Ni đưa ngón trỏ xỉ vào thái dương ra dáng đang suy nghĩ làm Trí Tú cười chết, bộ cô tệ tới nỗi không có điểm tốt nào hay sao?- Aa..có rồi, Chị tẻn tẻn, mát mát. Lâu lâu làm mấy chuyện rùi bu kiến đậu cũng dui á.- Ủa là cô đang khen tui á hả?- Đúng ời, trong mắt tui chị chỉ có dậy thôi đó.Trí Tú đơ người ra. Hình tượng ngầu ngầu của cô mà Trân Ni nhìn ra là tẻn tẻn mát mát sao? Chọc được Trí Tú Trân Ni cười khoái mím môi đung đưa chân.Cô nhoẻn miệng tặc lưỡi, nghĩ thầm:- Có nên hỏi Trân Ni thích kiểu người như nào hông ta?Trí Tú lưỡng lự mãi mới chịu lên tiếng:- Cô thích người như nào?- Hmm..tức nhiên là kiểu người trưởng thành, nhẹ nhàng dịu dàng khi nói chuyện. Về bề ngoài thì ưa nhìn là được không cần thiết phải quá đẹp đâu.- Ờ ờ...- Vậy còn kiểu người chị thích thì sao?Trí Tú im re không chịu mở miệng nhưng trong lòng lại ra hét câu trả lời:- Tui thích em!! Tui thích em Kim Trân Ni.- Nè..chị làm gì im re dị, khinh thường tui không thèm trả lời hả?- Đâu có, chỉ là tui không biết trả sao thôi. Tại tui cũng hông biết kiểu người tui thích như nào nữa.Trân Ni gật gù chống hai hay xuống cầu cặp đùi chân đung đưa mặt nhìn xuống mặt sống có vài lần sóng rợn lên. Trời cũng ngã màu tối hơn đường quê ban đêm cũng ít xe cộ qua lại không gian im lặng đến lạ thường.
không bất ngờ còn nghiêng thấp xuống. Hai ánh mắt chạm nhau, họ nhìn nhau rất lâu như thể đã lạc vào thế giới riêng. Từng nhịp tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp của nhau còn cả đôi môi mấp máy không nói nên lời. Trân Ni đột nhiên khép nhẹ hai mí mắt như chờ đời điều gì đó. Trí Tú bị cuốn đi cô nhẹ nhàng đặt hờ tay lên lưng kéo kéo sát vào.Hai cánh môi càng gần nhau hơn...- Mày hả bưởi!!Lệ Sa buông cục đá trên nạn thun đập con muỗi mới chít đít cô.- Ủa cục đá đâu ời? Lệ Sa ngơ ngác tự hỏi, nhìn về phía kìa mới biết. Tiêu đời mày rồi Lệ Sa ơi.*** Cốc....- Ui daa....!!Trí Tú giật mình mở toang mắt xoa đầu, ngay chỗ cục đá vừa bắn vào. Trân Ni cũng giật mình theo trở về thế giới thực tại em đứng bật dậy nói một câu rồi bỏ vào nhà:- Thôi tối rồi tui dô ngủ trước nha!!- Ờ...Trí Tú vừa đau vừa ngại nên đáp đại tay vẫn còn xoa đầu. Một chút nữa là được rồi. Trí Tú hầm hầm đi về phía bụi cây đang nhúc nhích thò vào nắm cổ áo lôi Lệ Sa ra.- Mày giúp tao hay phá tao!?Lệ Sa cười hề hề cầm cái ná thun trên tay:- Em lỡ tay, tối quá em bị quáng gà mà hai thông cảm, con muỗi nó chít em nữa hai. Lần sau em giúp hết mình luôn, hứa danh dự.- Aizz.. Trí Tú bực bội bỏ vào trong, Lệ Sa thì ôm ngực thở phù phù. Định cài đạn sẵn ai ngờ duộc tay hên mà được cái miệng dẻo không là bị hai quánh cho một trận rồi.
không bất ngờ còn nghiêng thấp xuống. Hai ánh mắt chạm nhau, họ nhìn nhau rất lâu như thể đã lạc vào thế giới riêng. Từng nhịp tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp của nhau còn cả đôi môi mấp máy không nói nên lời. Trân Ni đột nhiên khép nhẹ hai mí mắt như chờ đời điều gì đó. Trí Tú bị cuốn đi cô nhẹ nhàng đặt hờ tay lên lưng kéo kéo sát vào.Hai cánh môi càng gần nhau hơn...- Mày hả bưởi!!Lệ Sa buông cục đá trên nạn thun đập con muỗi mới chít đít cô.- Ủa cục đá đâu ời? Lệ Sa ngơ ngác tự hỏi, nhìn về phía kìa mới biết. Tiêu đời mày rồi Lệ Sa ơi.*** Cốc....- Ui daa....!!Trí Tú giật mình mở toang mắt xoa đầu, ngay chỗ cục đá vừa bắn vào. Trân Ni cũng giật mình theo trở về thế giới thực tại em đứng bật dậy nói một câu rồi bỏ vào nhà:- Thôi tối rồi tui dô ngủ trước nha!!- Ờ...Trí Tú vừa đau vừa ngại nên đáp đại tay vẫn còn xoa đầu. Một chút nữa là được rồi. Trí Tú hầm hầm đi về phía bụi cây đang nhúc nhích thò vào nắm cổ áo lôi Lệ Sa ra.- Mày giúp tao hay phá tao!?Lệ Sa cười hề hề cầm cái ná thun trên tay:- Em lỡ tay, tối quá em bị quáng gà mà hai thông cảm, con muỗi nó chít em nữa hai. Lần sau em giúp hết mình luôn, hứa danh dự.- Aizz.. Trí Tú bực bội bỏ vào trong, Lệ Sa thì ôm ngực thở phù phù. Định cài đạn sẵn ai ngờ duộc tay hên mà được cái miệng dẻo không là bị hai quánh cho một trận rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store