[Jensoo] [Lichaeng] Đại Chiến Miền Tây
Chap 11
Mới đó qua đó mà gần tết rồi. Một năm nghe lâu chứ quay qua quay lại mấy hồi. Tết tới thì đủ thứ chuyện phải lo, từ trong nhà đến ngoài nhà.- Chị đợi tui dới, đi dì mà nhanh quá ai đi cho lại.- Tại cô lùn thì chịu đi trách ai.Trân Ni ríu ra ríu rít sau lưng Trí Tú bắt cô phải đi chậm lại chờ, dù có khó chịu cỡ nào cô cũng phải đi chậm lại nếu không lại dỡ trò khóc lóc má biết thì quánh cô chứ ai. Trân Ni tay xách một bọc bưởi Trí Tú thì xách bọc dưa hấu nhìn là biết đi biếu Tết rồi.- Dì Nga ơi... - Trí Tú quẹo vào một căn nhà khá to đứng ngoài sân ngóng nghó kêu.Người đàn bà trạc tuổi má cô bước ra, thấy Trí Tú bà cười đáp:- Ủa, Tú hả con? Kiếm dì có chuyện chi hông?- Dạ nhà con có trồng mớ bưởi với dưa hấu biếu dì ăn Tết.- Ờ dậy hén,má bây hổm rài sao rồi. Khỏe hông?- Dạ má con khỏe re à.Hai người nói chuyện qua lại quên luôn chuyện Trân Ni đang ở đó. Dưới quê toàn dậy không đó, nhà trông cà trồng rau nhà trong trái cây có là cho qua cho lại ăn không hết. Bởi nói sống dưới quê sướng là sướng cái đó.Chào hỏi xong thì cũng dề còn lo công chuyện ở nhà. Đi dọc đường Trân Ni nghía cây xài người ta trồng gần mé sông.Trân Ni kiều vai Trí Tú hỏi nhỏ:- Xòai này của ai dạ, tui hái một trái ăn được hông?Trí Tú ngóng ngó vào căn nhà đối diện lộ xem rồi lớn giọng nói vọng vào:- Cho con dài trái xài ăn chơi nhe bà tám.- Òh..hái hết luôn cũng được, trồng dậy chứ có ăn đâu. Ai ăn được thì hái ăn phức đi.Bà tám đáp ghẹo cô, dưới quê ăn thì xin ai hông cho, chứ ghét cái thứ ăn cắp ăn trộm. Được sự đồng ý Trí Tú dựa rào nhướn mày nhìn em:- Muốn ăn tự trèo hái đi.- Chị hái dùm tui hông được hả, cao quá sao tui hái tới!! - Hái hông được thì khỏi ăn.Trí Tú nhún vai, Trân Ni tức đến bốc cả khói đầu cô chưa thấy ai mà vừa dô diêng vừa kém tinh tế như Trí Tú vậy á. Trân Ni nhìn lên mấy trái xoài treo lủng lẳng trên đọt thở dài, nhớ đợt trèo cây bưởi sợ đến giờ.Thấy Trân Ni cứ chằng chừ Trí Tú khó chịu lên tiếng:- Hái thì hái lẹ đi hông hái tui đi dề trước à, nhà còn công chuyện tùm lùm hơi đâu đứng đây đợi cô.- Từ từ..mà chị phải đỡ tui lên mới được.Trí Tú chịu tay vào thân cây để Trân Ni đứng lên đó, trèo được lên nhánh Trân Ni ôm chặt cứng, nhìn thấy Trí Tú cũng duột miệng cười lắc đầu. Cứ đứng dưới góc nhìn ra sông chờ khi nào Trân Ni hái xong thì về nhà.- Chị Tú!!Một giọng nói trong trẻo vang lên từ sau lưng, Trí Tú nghiêng người xoay lại cũng có chút bất ngờ:- Ủa Bích, em về khi nào?- Em vừa về khi nảy thôi, nghe má nói chị vừa mang biếu ít trái cây biết chị chưa đi xa nên em chạy theo.Bích là con gái gặt miền tây, nhẹ nhàng dễ thương cái gì cũng giỏi hết trơn đặt biệt là nấu đồ ăn rất ngon.Trí Tú không nói nhưng nhìn Bích rất lâu đến cả nước mắt chảy lúc nào cũng không hay. Trí Tú nghiêng mặt tránh né rồi cười gượng hỏi:- Dạo này em vẫn ổn chứ? - Em...vẫn ổn, còn chị thì sao?- Sức khỏe thì vẫn vậy, nhưng mà tâm trạng thì không tốt một chút.Hai người nói chuyện mà quên luôn đang có người ở trên cây nghe hết tất cả. Trân Ni cứ hoài nghi mãi cô gái đó là ai mà khiến cho cái tên đáng ghét kia khóc còn nói chuyện với cô ta bằng giọng nhẹ nhàng còn khi nói với cô thì như chửi vào mặt.Bích cúi gầm mặt nhỏ giọng:- Chị còn giận em sao?- Em có làm gì đâu mà chị phải giận phải hờn em. Cô đáp với chất giọng khá buồn. Bích còn lạ gì tính tình cô nữa, em khẽ bước đến nắm lấy tay chị:- Em không cố ý làm chị buồn nhưng mà em...- Không phải lỗi của em, chuyện đó chị đã quên từ lâu rồi.Trí Tú nhẹ nhàng rụt tay lại cho vào túi quần như một cách từ chối nhẹ nhàng.Trân Ni trên cây thì tự hỏi mình mấy câu nhảm:- Cô ta là ai vậy ta? Mà lỗi là lỗi dì?Trên cây kiến cắn gãi đến nổi mẩn đỏ Trân Ni cũng không dám la cứ đu nhánh cây hóng chuyện. Mà nghe khúc hiểu khúc hông nữa chứ, nhiều chuyện mà nghe đứt khúc sao biết đường đi kể.- Dì vẫn khỏe chứ, lâu rồi em cũng không gặp dì. Hay là em qua đó chơi một chút rồi về, được hông?- Tùy em.Nói xong Trí Tú bỏ đi trước Bích cũng lẽo đẽo theo sau, quên luôn cả chuyện Trân Ni còm đang trên cây.Trân Ni vừa hét vừa ôm cây rung:- Ê..ê!! Còn tui sao? Trí Tú!! Ê...Kêu đến rát họng Trí Tú cũng không nghe, Trân Ni khóc không ra nước mắt nhìn xuống dưới đất thì đầu ốc xoay mồng mồng lại còn bị kiến cắn nữa chứ......- Ủa hai người họ đi đâu mà lâu dữ vậy ta? Thái Anh ngồi trong nhà ngóng ngó ra sân. Đi gì mà lúc còn nắng giờ tắt nắng luôn chưa về nữa. Lệ Sa từ sau nhà bưng ra dĩa bánh đặt trước mặt Thái Anh hỏi:- Em làm dì mà ngồi thẫn thờ dậy, kiếm gì ngoài đó? - Nói xong cô cũng ngóng ngó nhìn theo mà chả thấy gì hết.Thái Anh thở dài:- Thì chị Tú với chị Ni đó, đi đâu nảy giờ chưa thấy về.- Em lo chi, lớn hết rồi.Lệ Sa ngồi xuống ghế nhốp nhép bánh, vừa dứt câu thì Trí Tú bước sụp vào cổng theo sau còn là một cô gái nhưng mà không phải Trân Ni. Lệ Sa khó chịu ra mặt khi thấy cô ta bước vào nhà:- Cô tới đây làm gì?Bích cúi mặt ấp úng:- Chị..chị...Thấy thái độ Lệ Sa có chút không đúng Trí Tú liền lên tiếng:- Lệ Sa!! - Cô nhíu mày.- Lệ Sa Lệ Séo dì, hạng người như cô ta không xứng đứng trong nhà mình.Thái Anh cũng chả hiểu tại sao Lệ Sa lại hành xử như thế bình thường Lệ Sa có vậy đâu. Em nắm tay cô lắc lư vài cái Lệ Sa mới chịu ngồi xuống bàn.Bích có phần ngượng ngùng nhưng vẫn ngồi vào ghế cạnh Trí Tú, được Trí Tú mời trà mời bánh trong Bích cũng có phần vui nhưng Lệ Sa thì không, mặt mày cứ câu có.- Cô tới đây chi!? - Chị chỉ muốn đến thăm dì với em rồi còn cả chị Tú nữa.. - Vừa nói vừa nhìn Trí Tú với ánh mắt dịu dàng.Lệ Sa đáp bằng cái giọng săn xẳn nghe thôi cũng thấy tự ái:- Nhà này khỏe hết khỏi lo giờ về đi!!- Lệ Sa! Nói chuyện cho đàn hoàn chút đi. Trí Tú lên tiếng chấn chỉnh nhưng Lệ Sa lại không chịu thôi còn trả lời ngược lại:- Loại người vậy cần gì phải dàn hoàn!! Chị tự tế được chứ em thì không.Nói xong Lệ Sa bỏ vào phòng một mạch trước sự bất ngờ của Thái Anh. Cô cứ như trên trời rơi xuống không biết trời đất gì hết, mà Trí Tú đây Trân Ni đâu? Không hỏi, Thái Anh đi luôn theo Lệ Sa. Bây giờ chỉ còn Bích với Trí Tú:Cô ngượng ngùng giải thích:- Xin lỗi em, Lệ Sa dạo này có nhiều việc phải làm nên nó cũng hay quạo quọ. Em đừng giận nó.Bích lắc đầu, vừa nói vừa mím môi gục mặt:- Dạ em đâu dám giận, mọi chuyện cũng do em mà.- Thôi đừng nhắc đến chuyện xưa nữa, cái gì qua rồi thì để cho nó qua đi.Trí Tú cười nhẹ, vuốt lưng Bích trấn an, hai người nói chuyện hỏi thăm qua lại mà quên luôn có một người vẫn còn trên đọt cây không biết có xuống được hay chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store