Jeffbarcode Kimchay Yeh That Is Love
Kim không thích bị chuốc thuốc mê, sau khi tỉnh dậy cơ thể rã rời không làm chủ được, mất một lúc hắn mới có thể điều khiến tay chân để rời giường.Hắn đi quanh một vòng, tuy có cửa sổ rộng nhưng kính là loại chống đạn lại không có chìa khóa để mở, đồ dùng trong phòng ngoại trừ giường và một tủ nhỏ cũng chỉ có thảm, một chiếc bàn nhỏ, tivi và đàn guitar, hơn nữa phòng tắm còn là loại kính lộ rõ mồn một.Kim nhấc cổ tay ước chừng thử đoạn xích đủ để hắn sinh hoạt bình thường trong phòng, với tính cách của Chay thì bên ngoài chắc không có người canh chừng, chẳng qua đến cả cầu thang hắn còn không đến được thì khó mà chạy thoát khỏi đây.Em vẫn rất khoan dung đặt điện thoại hắn ở ngay cạnh, giờ chỉ cần hắn muốn thì một cuộc gọi là mọi thứ trở về bình thường nhưng Kim chẳng muốn bỏ lỡ cơ hội làm lành, lúc bị tra tấn hắn đã nghĩ bao giờ ra khỏi đó hắn sẽ tìm Chay giải thích mọi thứ, hơn nữa một phần cũng vì nửa tháng bị Eliz nói này nói nọ.Khoảng 3 tiếng sau Chay trở về, phát hiện Kim đã tỉnh lập tức bày ra bộ mặt lạnh tanh ghét bỏ."Không sợ anh chạy à"- Kim khẽ cười, xoa cổ tay được tự do thoải mái, mà nhận lại là ánh mắt 'anh nghĩ em ngu chắc' và 'anh thoát nổi à' của Chay. Sau đó cổ hắn hằn lên vết tay bầm tím.Ít nhất thì Chay cũng xích hắn lại rồi nên em không lo về mấy vấn đề khác, điều phiền phức duy nhất là việc Kim lải nhải về việc hắn thấy có lỗi với em, hối hận và muốn bù đắp mỗi khi Chay chuẩn bị ngủ làm em muốn đấm cho tên này bất tỉnh luôn."Angel, anh yêu em"Chay vẫn nhắm mắt, đưa lưng về phía hắn. Mấy ngày nay số lần Kim nói yêu em vượt quá 100, nếu là lúc trước chắc em đã nhảy cẫng lên vui vẻ lao vào lòng hắn như bé mèo ngoan, tiếc là bây giờ Chay chẳng buồn đáp lại.Bày tỏ hết lòng nhưng Kim biết Chay cứng đầu như thế nào, chờ cho hắn nói xong em lập tức tháo xích sau đó biến mất không chút tăm hơi, tất nhiên Kim biết em đang ở với cô gái kia.Công việc của chính gia bận rộn, Chay giành ra được vài ngày ở với hắn đã là may mắn, vì thế nửa đêm khi em về đến căn hộ của Eliz, cảm giác không khác robot bị sập nguồn."Uống chút nước ấm đi, chị vừa mới pha"- Eliz còn đang đắp mặt nạ, thấy vẻ mặt kiệt quệ của Chay liền đưa cốc nước chanh mật ong cho em sau đó nhẹ nhàng xoa bóp vai lưng tê cứng."Ở với chị là tốt nhất"- Chay uống một ngụm nước ấm, hồi phục sức lực lập tức quay ra làm nũng với cô."Yên tâm, chị ám thị cho anh ta nửa tháng liền, sau này Kim không cưng chiều em mới lạ"- Eliz vuốt ve khuôn mặt Chay, khá thích khi nhìn hình ảnh mình phản chiếu qua đôi mắt to tròn."Em không biết em còn yêu anh ấy không nữa"- Nói đến đây Chay lại thở dài thườn thượt -"Anh ấy ám ảnh em nhưng mà tâm trí em từ chối tiếp nhận p'Kim bước vào lãnh thổ của mình""Em chỉ đang không tin vào tình yêu mà thôi cục cưng"- Giọng của Eliz mềm mại như cách cô thể hiện -"Em hoài nghi về nó, sợ hãi nó sẽ khiến em đau khổ và em chạy khỏi tình yêu"Thật ra em luôn hướng về anh ta, em giữ Kim lại bên cạnh để cảm thấy an toàn. Có thể bây giờ em không cần cảm thấy ngập tràn yêu thương khi nghe anh ta nói yêu em, nhưng mà cục cưng ạ, em yêu Kim đủ nhiều để cảm nhận được em khao khát điều gì"Hiếm khi nào Chay được nghe Eliz nói về tình yêu, cố ấy không mơ mộng, thích cuộc sống bình yên và ưu tiên chuyện bản thân vui vẻ, có lẽ vì thế cô có thể nhìn thấy những vướng mắc trong lòng em."Eliz, chị có muốn kết hôn không"- Đột nhiên Chay muốn biết liệu cô gái trước mặt mình khi mặc váy cưới sẽ xinh đẹp như thế nào."Đó là một phạm trù khác, chuyện kết hôn cần nhiều điều kiện khác không chỉ có tình yêu"- Cô khẽ cười, đã 26 tuổi các cô gái khác có lẽ đã bắt đầu nghĩ đến chuyện lập gia đình, mà hiện giờ điều đó chưa nằm trong đầu Eliz."Để em dẫn chị đi mua váy cưới"- Chay quả quyết, đối với cô gái nhỏ của mình em càng muốn Eliz có được điều tốt nhất.
"Mới mấy ngày không gặp, anh có vẻ thảnh thơi nhỉ"- Chay vừa vào đã thấy người kia đang để thân trên trần ôm đàn ngồi bên cửa sổ."Em đến rồi"- Kim đặt cây đàn xuống, đứng dậy muốn ôm Chay nhưng bị em ghét bỏ đẩy ra."Đứng yên"- Chay túm lấy hắn kiểm tra một lượt, nhìn chung không có gì đáng ngại ngoại trừ vài vết sẹo, hơn nữa cơ bắp được giữ gìn khá tốt, xem ra Kim rảnh rỗi rất thường xuyên luyện tập."Em đói, đi nấu gì đi"- Chay đẩy hắn ra khi xong việc, thản nhiên yêu cầu Kim xuống bếp nấu cho mình trong khi em đi tắm.Thật ra hàng ngày Chay không ở đây sẽ có người đến dọn dẹp và mang đồ ăn cho cậu ba, sau khi quay lò vi sóng vài phút Kim lập tức mang đồ lên.Đến giờ Kim mới thấy cửa kính phát huy hết tác dụng, không ngờ lần đầu chiêm ngưỡng cơ thể trần trụi của người yêu lại kích thích đến mức này.Sau khi Chay trưởng thành cơ bắp phát triển rõ ràng, thế nhưng em không phải loại rắn rỏi như anh trai mình, Kittisawasd nhỏ vẫn khá mảnh mai, nhất là eo nhỏ đang đung đưa cùng vòng ba căng đầy.Trái ngược với Kim, Chay điềm nhiên như không tắm rửa, mặc quần áo dù biết ánh mắt của hắn đang dán lên người mình, quả nhiên khi em quay đầu lại Kim vô thức nhìn sang hướng khác lảng tránh."Há miệng ra"Kim miễn cưỡng mở miệng, hay tay bị xích bằng một loại dây xích giống như khi vận chuyển tù nhân, Chay nói vì hiện giờ em đang ở đây nên chỉ cần dùng loại này."Angel, anh không chạy đâu"- Hắn cười bất lực, muốn đưa tay lên sẽ phát ra âm thanh va đập từ kim loại khiến hắn hơi khó chịu."Tiếp"- Chay coi như không nghe thấy tiếp tục nhét cơm vào miệng hắn, có trời mới tin cái kẻ yêu tự do hơn mọi thứ như hắn sẽ không chạy.Ăn cơm xong thì đến giờ uống thuốc, Kim còn cứng đầu hơn nhất quyết không mở miệng thành ra Chay phải dùng đến bạo lực, bóp mạnh ép hắn mở hàm nhanh tay nhét thuốc vào, tiếp theo cầm cả cốc nước đổ vào miệng Kim khiến hắn ho sặc sụa, mặt đỏ bừng lên như vừa khóc xong.Không hiểu sao Chay có chút thỏa mãn."khụ khụ...khụ khụ khụ..."Kim ho một lúc mới dừng lại được, phát hiện Chay đang mỉm cười cũng cười theo."p'Kim, mấy năm nay tâm trạng của anh thế nào"- Chay lập tức thấy nụ cười của hắn vụt tắt, biểu cảm thay đổi liên tục cho đến khi hắn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt."Không biết nữa"- Kim cúi đầu, nhìn xuống sợi xích khống chế sự tự do của mình. Hắn khao khát tự do nhưng luôn bị giam trong giềng xích, đến khi thoát được lại vì tình yêu mà tự nguyện quay trở lại đeo gông trói buộc mình."Em thì RẤT tức giận"- Chay nhấn mạnh, vươn tay kéo hắn về phía mình -"Nếu em không giam anh lại, anh có biến mất nữa không?""Anh không chạy nữa"- Kim muốn vươn tay chạm vào mặt em, dây xích nặng trĩu trượt xuống kéo theo âm thanh lạch cạch do kim loại va đập vào nhau."Muộn rồi p'Kim, em chờ anh suốt sáu năm và anh có rất nhiều cơ hội"- Chay đẩy hắn ra, vươn tay chạm vào cổ Kim vuốt ve, miết mạnh đầu ngón tay rồi bóp chặt -"Anh không làm gì cả, em yêu anh rồi hận anh, em hận cả việc em không thể ngừng yêu anh dù em cố gắng từ bỏ suy nghĩ đó mỗi ngày còn anh cứ đứng yên nhìn em rơi vào mớ hỗn độn anh gây ra""Em đã nghĩ em không còn bị ám ảnh về anh nữa, em không cần tình yêu chết tiệt đấy vẫn sống tốt thì anh quay lại...anh làm em cảm thấy tội lỗi mọi thứ, em không khác gì một đứa ngốc để anh bảo vệ em...anh còn không nghĩ em sẽ cảm thấy thế nào nếu anh chết!"Kim cảm thấy khó thở, cảm giác sáu năm trôi tuột qua trước mắt dẫn đến tình cảnh hiện giờ. Chay thả lỏng tay, không tiếp tục chất vấn hắn mà nằm trên người Kim bật khóc. Hiếm khi Kim cảm thấy bất lực, hai tay bị xích lại làm hắn không thể ôm em, thậm chí lau nước mắt cho Chay cũng không thể."p'Kim, đừng chết"Chay không khóc lâu, chỉ một lúc sau em đã đỡ hắn ngồi dậy, lần đầu tiên chủ động ôm Kim giống như trong giấc mơ ám ảnh mình khi trước."Anh xin lỗi"Kim thì thầm, vòng tay ôm Chay càng thêm chặt chẽ. Hắn dụi đầu vào cổ em, hôn nhẹ lên làn da mềm ở cổ và gáy trong khi Chay xoay lưng về phía hắn, thờ ơ với những lời xin lỗi và yêu thương chân thành của Kim.
"Chị đẹp quá đi mất"- Chay mỉm cười không tiếc lời khen ngợi tới cô gái nhỏ của mình.Eliz chỉ trang điểm nhẹ nhàng, cũng không phải váy công chúa quá lộng lẫy, cô thích những chiếc váy bằng lụa thướt tha, vừa khoe bả vai trần mảnh mai lại ôm trọn đường cong mềm mại, kết hợp cùng tầng tầng lớp vải voan thêm phần nữ tính."Lần thứ 2 chị mặc váy cưới đấy"- Eliz khẽ đùa, trước kia từng làm mẫu ảnh một vài lần nên đa số mấy loại quần áo cô đều mặc thử qua."Em thích chị mặc đồ lụa hơn, mặc bộ kia trông chị bé xíu"- Chay cũng nhớ lúc cả hai mới gặp em xem ảnh Eliz chụp một lần, dù mẫu đó khá thành công nhưng phải trông cô gái nhỏ giống móc treo quần áo hơn là cô dâu."Thì chị vẫn bé mà, vợ bé của em còn gì"- Eliz đánh yêu lên đỉnh đầu em, so với chiều cao m8 của Chay thì cô thấp hơn gần nửa cái đầu, vẫn bé nhỏ thật."Eliz, mình kết hôn đi"- Chay cợt cất giọng nũng nịu, vùi mặt vào vòng eo nhỏ của cô mà đề nghị.Nụ cười của Eliz cứng lại, ngón tay khẽ luồn vào mái tóc mềm của Chay vuốt nhẹ, sau đó đưa tay nâng khuôn mặt em lên."Năm sau chị sẽ đi du học thạc sĩ, em quên rồi à"- Eliz cúi đầu hôn nhẹ lên trán cún con, dù bản thân không còn trẻ nữa nhưng cô chưa bao giờ thôi mơ ước về thế giới ngoài kia, nhờ có Chay giúp đỡ mà việc đó trở nên dễ dàng nhưng Eliz chưa bao giờ cảm thấy đó là đủ."Em đi cùng chị, không cần kết hôn cũng được, chị không cần sinh con, thích thì nuôi thú cưng, đi du lịch cùng nhau, em chỉ muốn ở cùng chị"- Chay nói rất chậm, đôi mắt to tròn chứa cả bầu trời đêm nhưng chẳng có ánh sao, cảm tưởng em đã đánh mất hết cảm xúc đáng lẽ tình yêu sẽ mang đến."Em nói với anh ta rồi à"- Eliz không lấy làm ngạc nhiên, mấy năm qua cô đã chứng kiến Chay chật vật với tình yêu mà em dành cho Kim, nó cứ lụi tàn dần, trầy trật sau những tổn thương về cả thể xác lẫn tinh thần, có lẽ sau quãng thời gian đó Chay đã quyết định đặt dấu chấm hết cho một lần và mãi mãi."Ừm, em không còn ám ảnh về anh ấy nữa"Nhưng vẫn còn tình yêu, Eliz luôn biết Chay không thực sự move on khỏi tình yêu với Kim, cô và Chay ở cùng nhau đơn giản vì cả hai đủ hòa hợp và yêu thương nhau như người thân, Eliz đoán mình cũng quên luôn cảm giác yêu đương nồng cháy rồi.Lần tiếp theo khi Chay tìm đến Kim, em cảm giác trái tim mình không còn là giềng xích đối với hắn nữa."Em sao vậy"- Kim đã làm quen với sợi xích dài ở cổ tay, dù lúc thay đồ vẫn hơi rắc rối nhưng Kim hoàn toàn ổn với việc làm một con sói bị tước hết móng vuốt.Chay túm lấy tay hắn, mất nửa phút để tháo xích xuống, lại ân cần kiểm tra vết đỏ quanh cổ tay Kim."Angel, cảm ơn em"- Kim mỉm cười, đưa tay muốn chạm vào gò má em, đột nhiên Chay nắm lấy tay hắn, dịu nửa mặt vào lòng bàn tay tuyệt đẹp khiến Kim có chút bất ngờ."p'Kim...p'Kim..."- Em khẽ gọi, nhắm mắt lại để mình chìm trong cái ôm của hắn. Có thể em vẫn yêu Kim, nhiều như cách hắn yêu, tiếc là hiện giờ em không cần nữa.Kim cảm nhận có gì đó khác biệt ở người yêu, từ biểu hiện của em chỉ có hai điều, một là bọn họ nắm tay nhau một lần nữa hoặc là...không có gì có thể trói buộc được Chay."Angel? Anh không đi đâu"- Kim lùi về phía sau, đưa hai tay ôm má em khi nhỏ giọng thì thầm."Anh đi được rồi"- Chay không muốn một nụ hôn thoáng chốc như bao lần trước kia -"Em sẽ kết hôn"Kim gần như không thở được, hắn mở miệng, yết hầu trượt lên vài lần vì bàng hoàng, đến cả tâm trí cũng trôi vụt mất."Eliz?""Ừm""Mang thai rồi à""Không có""Bao giờ tổ chức""Em không biết"- Chay dừng lại -"Hai tháng nữa em sẽ sang Hà Lan""Angel"- Kim giữ lấy tay em, hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục -"Làm ơn đừng kết hôn, anh sẽ ở yên đây, chúng ta bắt đầu lại, anh--""Đừng gọi em như thế nữa, anh giết chết angel rồi"- Chay lùi lại, từ lâu em đã không còn là đứa ngu ngốc sống trong thế giới an toàn giả tạo nữa.Nụ hôn của Kim từng ngọt ngào đến mức không thể cưỡng lại, bây giờ Chay chỉ cảm thấy máu, vị tanh lờ lợ từ máu của Kim thấm trên đầu lưỡi em, vị máu khiến Chay nhớ về những cơn ác mộng bị nhấn chìm bởi máu."Chay, tình yêu của anh, làm ơn"Hắn cầu xin, bàn tay đang ấn Chay trên sàn nhà không dùng quá nhiều sức, thế nhưng kể cả lúc này khi đối diện với nhau, Kim không thể tìm thấy bản thân trong mắt Chay, giống như hoàn toàn buông bỏ."Hát cho em nghe đi"- Chay hờ hững lau đi vết máu trên môi hắn, nhẹ vuốt ve khuôn mặt gầy gò lộ ra những đường nét sắc sảo của người yêu, em không biết cách xoa dịu người khác mà thường là người được dỗ dành an ủi, giá mà em hỏi ý kiến của Eliz về cách cô ấy dễ dàng xoa dịu em.Kim hụt hẫng, cổ họng khô khốc khó mà cất thành lời, cho đến khi Chay được hắn ôm gọn trong lòng, nâng niu như báu vật không thể khinh nhờn, Chay mới nghe được bài hát mà cả hai cùng sáng tác.Why don't you stayChay vỗ nhẹ vai hắn, thoát khỏi bờ vai vững chãi của Kim trở về vẻ vô cảm ban đầu.
Eliz ngồi trong phòng chờ mân mê ngón tay mình, đây là thói quen của cô khi không có việc gì làm, không biết vuốt như này ngón tay có dài ra không nhưng cô thấy tay mình cũng khá đẹp."Chị không ăn gì đi"- Chay trở lại, thấy cô gái nhỏ đang ngồi ngốc liền nâng mặt cô lên nhéo má một cái."Không sao, chị hơi buồn ngủ thôi"- Eliz mỉm cười, qua vai Chay nhìn thấy bóng người lấp ló bên ngoài khu chờ đợi -"Chị chờ được, em cứ ra đi"Khóe miệng của Chay khó lắm mới không hạ xuống, em khẽ gật đầu nhấc từng bước nặng nề hướng ra bên ngoài."Có gì nói đi"Kim giữ im lặng, chăm chú nhìn Chay như thể đây là lần cuối cùng nhìn thấy em."Anh biết em ghét nhất việc anh luôn giữ im lặng""Chay"- Kim lúc này mới cất lời -"Anh yêu em"Chay chậm chạp đếm nhịp thở của mình, cố tưởng tượng liệu mấy năm trước thiếu niên ngây thơ là mình đây nghe được những lời này sẽ cảm thấy thế nào."p'Kim, muộn rồi"- Em nhìn bàn tay được Kim giữ lấy, cách những ngón tay đan xen hòa hợp đến kì lạ như thể họ sinh ra là dành cho nhau."Anh chưa bao giờ ngừng yêu em, kể cả lúc anh buộc mình phải rời đi"- Kim kéo tay em lên một chút, đặt hôn nụ hôn lên mu bàn tay sau đó lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị sẵn muốn đeo cho Chay nhưng hắn chỉ đặt ở lòng bàn tay em chứ không đeo vào ngón áp út mảnh khảnh."Kim Kimhant Theerapanyakul hứa sẽ luôn yêu em và sẽ mãi mãi yêu em dù có chuyện gì xảy ra sau này đi nữa. Với anh, em là tình yêu duy nhất và vĩnh viễn của anh suốt cuộc đời này"Chay mở to mắt nhìn hắn, chiếc nhẫn đeo trên tay trái của Kim trở nên nhức nhối hơn bao giờ hết. Em không ngờ Kim dám nói lời tuyên thệ ở đây, trong tình cảnh này, không ngờ mức độ điên rồ của hắn còn hơn những gì em tưởng tượng."Tạm biệt"- Chay lập tức rút tay lại, không để Kim nói tiếp mà trở lại phòng chờ cùng Eliz, trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến mức cảm tưởng có thể nghe thấy rõ ràng."Em ổn chứ"- Eliz vươn tay muốn chạm vào mặt cún con nhưng Chay đã tránh đi, lúc này em cần bình tĩnh đối mặt với sự việc vừa xảy ra."Chúng ta đi thôi"Khi chỉ còn vài phút nữa máy bay cất cánh, Chay đặt chiếc nhẫn xuống ngắm nghía, sờ nhẹ cảm nhận dòng chữ khắc trên lớp kim loại cao cấp."Đến cuối cùng anh vẫn khiến em phải ám ảnh về anh"- Chay cười giễu cợt, có lẽ em không bao giờ thắng được Kim dù bằng cách này hay cách khác."Vẫn còn thời gian đấy"- Eliz ngồi bên cạnh nhắc nhở, gấp lại quyển sách thiên táng còn dang dở -"Em mau đi đi""Giữ giúp em"- Chay cất chiếc nhẫn vào tay cô -"Em đã quyết định sẽ đi cùng chị""Chị sẽ giữ nó cho đến khi em đủ can đảm"- Eliz cất chiếc nhẫn vào trong túi áo -"Đừng nghĩ chuyến đi này sẽ chấm dứt mọi thứ, bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể tới tìm em hoặc em cũng có thể trở về""Eliz, đừng làm em cảm thấy em đang quyết định sai nữa"- Nụ cười của Chay u buồn hơn, nhất là khi em biết Kim vẫn sẽ đứng đó cho đến khi chuyến bay khuất tầm mắt hắn.---------------------------------------------------------------thật ra t thấy nó OE hơn là SE vì vẫn còn cơ hội cho cả hai hàn gắn nhưng vẫn lệch khỏi khung ban đầu đơn thuần là phát triển theo đúng motip hàn gắn trong quá trình Chay nhốt Kim.Và t bỏ luôn cảnh chịt chịt của hai đứa nó :)))
"Mới mấy ngày không gặp, anh có vẻ thảnh thơi nhỉ"- Chay vừa vào đã thấy người kia đang để thân trên trần ôm đàn ngồi bên cửa sổ."Em đến rồi"- Kim đặt cây đàn xuống, đứng dậy muốn ôm Chay nhưng bị em ghét bỏ đẩy ra."Đứng yên"- Chay túm lấy hắn kiểm tra một lượt, nhìn chung không có gì đáng ngại ngoại trừ vài vết sẹo, hơn nữa cơ bắp được giữ gìn khá tốt, xem ra Kim rảnh rỗi rất thường xuyên luyện tập."Em đói, đi nấu gì đi"- Chay đẩy hắn ra khi xong việc, thản nhiên yêu cầu Kim xuống bếp nấu cho mình trong khi em đi tắm.Thật ra hàng ngày Chay không ở đây sẽ có người đến dọn dẹp và mang đồ ăn cho cậu ba, sau khi quay lò vi sóng vài phút Kim lập tức mang đồ lên.Đến giờ Kim mới thấy cửa kính phát huy hết tác dụng, không ngờ lần đầu chiêm ngưỡng cơ thể trần trụi của người yêu lại kích thích đến mức này.Sau khi Chay trưởng thành cơ bắp phát triển rõ ràng, thế nhưng em không phải loại rắn rỏi như anh trai mình, Kittisawasd nhỏ vẫn khá mảnh mai, nhất là eo nhỏ đang đung đưa cùng vòng ba căng đầy.Trái ngược với Kim, Chay điềm nhiên như không tắm rửa, mặc quần áo dù biết ánh mắt của hắn đang dán lên người mình, quả nhiên khi em quay đầu lại Kim vô thức nhìn sang hướng khác lảng tránh."Há miệng ra"Kim miễn cưỡng mở miệng, hay tay bị xích bằng một loại dây xích giống như khi vận chuyển tù nhân, Chay nói vì hiện giờ em đang ở đây nên chỉ cần dùng loại này."Angel, anh không chạy đâu"- Hắn cười bất lực, muốn đưa tay lên sẽ phát ra âm thanh va đập từ kim loại khiến hắn hơi khó chịu."Tiếp"- Chay coi như không nghe thấy tiếp tục nhét cơm vào miệng hắn, có trời mới tin cái kẻ yêu tự do hơn mọi thứ như hắn sẽ không chạy.Ăn cơm xong thì đến giờ uống thuốc, Kim còn cứng đầu hơn nhất quyết không mở miệng thành ra Chay phải dùng đến bạo lực, bóp mạnh ép hắn mở hàm nhanh tay nhét thuốc vào, tiếp theo cầm cả cốc nước đổ vào miệng Kim khiến hắn ho sặc sụa, mặt đỏ bừng lên như vừa khóc xong.Không hiểu sao Chay có chút thỏa mãn."khụ khụ...khụ khụ khụ..."Kim ho một lúc mới dừng lại được, phát hiện Chay đang mỉm cười cũng cười theo."p'Kim, mấy năm nay tâm trạng của anh thế nào"- Chay lập tức thấy nụ cười của hắn vụt tắt, biểu cảm thay đổi liên tục cho đến khi hắn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt."Không biết nữa"- Kim cúi đầu, nhìn xuống sợi xích khống chế sự tự do của mình. Hắn khao khát tự do nhưng luôn bị giam trong giềng xích, đến khi thoát được lại vì tình yêu mà tự nguyện quay trở lại đeo gông trói buộc mình."Em thì RẤT tức giận"- Chay nhấn mạnh, vươn tay kéo hắn về phía mình -"Nếu em không giam anh lại, anh có biến mất nữa không?""Anh không chạy nữa"- Kim muốn vươn tay chạm vào mặt em, dây xích nặng trĩu trượt xuống kéo theo âm thanh lạch cạch do kim loại va đập vào nhau."Muộn rồi p'Kim, em chờ anh suốt sáu năm và anh có rất nhiều cơ hội"- Chay đẩy hắn ra, vươn tay chạm vào cổ Kim vuốt ve, miết mạnh đầu ngón tay rồi bóp chặt -"Anh không làm gì cả, em yêu anh rồi hận anh, em hận cả việc em không thể ngừng yêu anh dù em cố gắng từ bỏ suy nghĩ đó mỗi ngày còn anh cứ đứng yên nhìn em rơi vào mớ hỗn độn anh gây ra""Em đã nghĩ em không còn bị ám ảnh về anh nữa, em không cần tình yêu chết tiệt đấy vẫn sống tốt thì anh quay lại...anh làm em cảm thấy tội lỗi mọi thứ, em không khác gì một đứa ngốc để anh bảo vệ em...anh còn không nghĩ em sẽ cảm thấy thế nào nếu anh chết!"Kim cảm thấy khó thở, cảm giác sáu năm trôi tuột qua trước mắt dẫn đến tình cảnh hiện giờ. Chay thả lỏng tay, không tiếp tục chất vấn hắn mà nằm trên người Kim bật khóc. Hiếm khi Kim cảm thấy bất lực, hai tay bị xích lại làm hắn không thể ôm em, thậm chí lau nước mắt cho Chay cũng không thể."p'Kim, đừng chết"Chay không khóc lâu, chỉ một lúc sau em đã đỡ hắn ngồi dậy, lần đầu tiên chủ động ôm Kim giống như trong giấc mơ ám ảnh mình khi trước."Anh xin lỗi"Kim thì thầm, vòng tay ôm Chay càng thêm chặt chẽ. Hắn dụi đầu vào cổ em, hôn nhẹ lên làn da mềm ở cổ và gáy trong khi Chay xoay lưng về phía hắn, thờ ơ với những lời xin lỗi và yêu thương chân thành của Kim.
"Chị đẹp quá đi mất"- Chay mỉm cười không tiếc lời khen ngợi tới cô gái nhỏ của mình.Eliz chỉ trang điểm nhẹ nhàng, cũng không phải váy công chúa quá lộng lẫy, cô thích những chiếc váy bằng lụa thướt tha, vừa khoe bả vai trần mảnh mai lại ôm trọn đường cong mềm mại, kết hợp cùng tầng tầng lớp vải voan thêm phần nữ tính."Lần thứ 2 chị mặc váy cưới đấy"- Eliz khẽ đùa, trước kia từng làm mẫu ảnh một vài lần nên đa số mấy loại quần áo cô đều mặc thử qua."Em thích chị mặc đồ lụa hơn, mặc bộ kia trông chị bé xíu"- Chay cũng nhớ lúc cả hai mới gặp em xem ảnh Eliz chụp một lần, dù mẫu đó khá thành công nhưng phải trông cô gái nhỏ giống móc treo quần áo hơn là cô dâu."Thì chị vẫn bé mà, vợ bé của em còn gì"- Eliz đánh yêu lên đỉnh đầu em, so với chiều cao m8 của Chay thì cô thấp hơn gần nửa cái đầu, vẫn bé nhỏ thật."Eliz, mình kết hôn đi"- Chay cợt cất giọng nũng nịu, vùi mặt vào vòng eo nhỏ của cô mà đề nghị.Nụ cười của Eliz cứng lại, ngón tay khẽ luồn vào mái tóc mềm của Chay vuốt nhẹ, sau đó đưa tay nâng khuôn mặt em lên."Năm sau chị sẽ đi du học thạc sĩ, em quên rồi à"- Eliz cúi đầu hôn nhẹ lên trán cún con, dù bản thân không còn trẻ nữa nhưng cô chưa bao giờ thôi mơ ước về thế giới ngoài kia, nhờ có Chay giúp đỡ mà việc đó trở nên dễ dàng nhưng Eliz chưa bao giờ cảm thấy đó là đủ."Em đi cùng chị, không cần kết hôn cũng được, chị không cần sinh con, thích thì nuôi thú cưng, đi du lịch cùng nhau, em chỉ muốn ở cùng chị"- Chay nói rất chậm, đôi mắt to tròn chứa cả bầu trời đêm nhưng chẳng có ánh sao, cảm tưởng em đã đánh mất hết cảm xúc đáng lẽ tình yêu sẽ mang đến."Em nói với anh ta rồi à"- Eliz không lấy làm ngạc nhiên, mấy năm qua cô đã chứng kiến Chay chật vật với tình yêu mà em dành cho Kim, nó cứ lụi tàn dần, trầy trật sau những tổn thương về cả thể xác lẫn tinh thần, có lẽ sau quãng thời gian đó Chay đã quyết định đặt dấu chấm hết cho một lần và mãi mãi."Ừm, em không còn ám ảnh về anh ấy nữa"Nhưng vẫn còn tình yêu, Eliz luôn biết Chay không thực sự move on khỏi tình yêu với Kim, cô và Chay ở cùng nhau đơn giản vì cả hai đủ hòa hợp và yêu thương nhau như người thân, Eliz đoán mình cũng quên luôn cảm giác yêu đương nồng cháy rồi.Lần tiếp theo khi Chay tìm đến Kim, em cảm giác trái tim mình không còn là giềng xích đối với hắn nữa."Em sao vậy"- Kim đã làm quen với sợi xích dài ở cổ tay, dù lúc thay đồ vẫn hơi rắc rối nhưng Kim hoàn toàn ổn với việc làm một con sói bị tước hết móng vuốt.Chay túm lấy tay hắn, mất nửa phút để tháo xích xuống, lại ân cần kiểm tra vết đỏ quanh cổ tay Kim."Angel, cảm ơn em"- Kim mỉm cười, đưa tay muốn chạm vào gò má em, đột nhiên Chay nắm lấy tay hắn, dịu nửa mặt vào lòng bàn tay tuyệt đẹp khiến Kim có chút bất ngờ."p'Kim...p'Kim..."- Em khẽ gọi, nhắm mắt lại để mình chìm trong cái ôm của hắn. Có thể em vẫn yêu Kim, nhiều như cách hắn yêu, tiếc là hiện giờ em không cần nữa.Kim cảm nhận có gì đó khác biệt ở người yêu, từ biểu hiện của em chỉ có hai điều, một là bọn họ nắm tay nhau một lần nữa hoặc là...không có gì có thể trói buộc được Chay."Angel? Anh không đi đâu"- Kim lùi về phía sau, đưa hai tay ôm má em khi nhỏ giọng thì thầm."Anh đi được rồi"- Chay không muốn một nụ hôn thoáng chốc như bao lần trước kia -"Em sẽ kết hôn"Kim gần như không thở được, hắn mở miệng, yết hầu trượt lên vài lần vì bàng hoàng, đến cả tâm trí cũng trôi vụt mất."Eliz?""Ừm""Mang thai rồi à""Không có""Bao giờ tổ chức""Em không biết"- Chay dừng lại -"Hai tháng nữa em sẽ sang Hà Lan""Angel"- Kim giữ lấy tay em, hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục -"Làm ơn đừng kết hôn, anh sẽ ở yên đây, chúng ta bắt đầu lại, anh--""Đừng gọi em như thế nữa, anh giết chết angel rồi"- Chay lùi lại, từ lâu em đã không còn là đứa ngu ngốc sống trong thế giới an toàn giả tạo nữa.Nụ hôn của Kim từng ngọt ngào đến mức không thể cưỡng lại, bây giờ Chay chỉ cảm thấy máu, vị tanh lờ lợ từ máu của Kim thấm trên đầu lưỡi em, vị máu khiến Chay nhớ về những cơn ác mộng bị nhấn chìm bởi máu."Chay, tình yêu của anh, làm ơn"Hắn cầu xin, bàn tay đang ấn Chay trên sàn nhà không dùng quá nhiều sức, thế nhưng kể cả lúc này khi đối diện với nhau, Kim không thể tìm thấy bản thân trong mắt Chay, giống như hoàn toàn buông bỏ."Hát cho em nghe đi"- Chay hờ hững lau đi vết máu trên môi hắn, nhẹ vuốt ve khuôn mặt gầy gò lộ ra những đường nét sắc sảo của người yêu, em không biết cách xoa dịu người khác mà thường là người được dỗ dành an ủi, giá mà em hỏi ý kiến của Eliz về cách cô ấy dễ dàng xoa dịu em.Kim hụt hẫng, cổ họng khô khốc khó mà cất thành lời, cho đến khi Chay được hắn ôm gọn trong lòng, nâng niu như báu vật không thể khinh nhờn, Chay mới nghe được bài hát mà cả hai cùng sáng tác.Why don't you stayChay vỗ nhẹ vai hắn, thoát khỏi bờ vai vững chãi của Kim trở về vẻ vô cảm ban đầu.
Eliz ngồi trong phòng chờ mân mê ngón tay mình, đây là thói quen của cô khi không có việc gì làm, không biết vuốt như này ngón tay có dài ra không nhưng cô thấy tay mình cũng khá đẹp."Chị không ăn gì đi"- Chay trở lại, thấy cô gái nhỏ đang ngồi ngốc liền nâng mặt cô lên nhéo má một cái."Không sao, chị hơi buồn ngủ thôi"- Eliz mỉm cười, qua vai Chay nhìn thấy bóng người lấp ló bên ngoài khu chờ đợi -"Chị chờ được, em cứ ra đi"Khóe miệng của Chay khó lắm mới không hạ xuống, em khẽ gật đầu nhấc từng bước nặng nề hướng ra bên ngoài."Có gì nói đi"Kim giữ im lặng, chăm chú nhìn Chay như thể đây là lần cuối cùng nhìn thấy em."Anh biết em ghét nhất việc anh luôn giữ im lặng""Chay"- Kim lúc này mới cất lời -"Anh yêu em"Chay chậm chạp đếm nhịp thở của mình, cố tưởng tượng liệu mấy năm trước thiếu niên ngây thơ là mình đây nghe được những lời này sẽ cảm thấy thế nào."p'Kim, muộn rồi"- Em nhìn bàn tay được Kim giữ lấy, cách những ngón tay đan xen hòa hợp đến kì lạ như thể họ sinh ra là dành cho nhau."Anh chưa bao giờ ngừng yêu em, kể cả lúc anh buộc mình phải rời đi"- Kim kéo tay em lên một chút, đặt hôn nụ hôn lên mu bàn tay sau đó lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị sẵn muốn đeo cho Chay nhưng hắn chỉ đặt ở lòng bàn tay em chứ không đeo vào ngón áp út mảnh khảnh."Kim Kimhant Theerapanyakul hứa sẽ luôn yêu em và sẽ mãi mãi yêu em dù có chuyện gì xảy ra sau này đi nữa. Với anh, em là tình yêu duy nhất và vĩnh viễn của anh suốt cuộc đời này"Chay mở to mắt nhìn hắn, chiếc nhẫn đeo trên tay trái của Kim trở nên nhức nhối hơn bao giờ hết. Em không ngờ Kim dám nói lời tuyên thệ ở đây, trong tình cảnh này, không ngờ mức độ điên rồ của hắn còn hơn những gì em tưởng tượng."Tạm biệt"- Chay lập tức rút tay lại, không để Kim nói tiếp mà trở lại phòng chờ cùng Eliz, trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến mức cảm tưởng có thể nghe thấy rõ ràng."Em ổn chứ"- Eliz vươn tay muốn chạm vào mặt cún con nhưng Chay đã tránh đi, lúc này em cần bình tĩnh đối mặt với sự việc vừa xảy ra."Chúng ta đi thôi"Khi chỉ còn vài phút nữa máy bay cất cánh, Chay đặt chiếc nhẫn xuống ngắm nghía, sờ nhẹ cảm nhận dòng chữ khắc trên lớp kim loại cao cấp."Đến cuối cùng anh vẫn khiến em phải ám ảnh về anh"- Chay cười giễu cợt, có lẽ em không bao giờ thắng được Kim dù bằng cách này hay cách khác."Vẫn còn thời gian đấy"- Eliz ngồi bên cạnh nhắc nhở, gấp lại quyển sách thiên táng còn dang dở -"Em mau đi đi""Giữ giúp em"- Chay cất chiếc nhẫn vào tay cô -"Em đã quyết định sẽ đi cùng chị""Chị sẽ giữ nó cho đến khi em đủ can đảm"- Eliz cất chiếc nhẫn vào trong túi áo -"Đừng nghĩ chuyến đi này sẽ chấm dứt mọi thứ, bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể tới tìm em hoặc em cũng có thể trở về""Eliz, đừng làm em cảm thấy em đang quyết định sai nữa"- Nụ cười của Chay u buồn hơn, nhất là khi em biết Kim vẫn sẽ đứng đó cho đến khi chuyến bay khuất tầm mắt hắn.---------------------------------------------------------------thật ra t thấy nó OE hơn là SE vì vẫn còn cơ hội cho cả hai hàn gắn nhưng vẫn lệch khỏi khung ban đầu đơn thuần là phát triển theo đúng motip hàn gắn trong quá trình Chay nhốt Kim.Và t bỏ luôn cảnh chịt chịt của hai đứa nó :)))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store